• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Jane

Sau khi tiễn đưa thi thể Maria, Sở Dương Băng bắt đầu thử trèo lên.

Trong lòng đất không có bất kỳ nguồn sáng nào, cậu chỉ có thể loay hoay cố gắng leo lên, khoảng cách từ dòng sông tới cánh cửa ngầm khoảng mười mét, cậu phải cố gắng không biết bao lần. Giữa chừng có vài lần thất bại bị rơi xuống, đành phải leo lại từ đầu.

Nhưng cho dù phải thử bao nhiêu lần cậu cũng chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ, dù cho cơ thể đã dần đông cứng lại, dù cho sức lực của bản thân đã bị tiêu hao cạn kiệt.

Cậu không muốn chết, cũng không thể chết ở đây.

May mắn ở chỗ vách đá dưới đây cũng không dốc đứng lắm, cậu loay hoay một hồi cũng xem như đã bò tới gần cửa ngầm.

Nâng cửa ngầm lên thành một khe nhỏ, Sở Dương Băng liếc mắt nhìn hình thất.

Trong phòng hình thất trống không, người hầu gái cũng không còn ở đây.

Nhân cơ hội này Sở Dương Băng nâng cửa ngầm lên, hai tay mở cửa cố gắng leo lên, sau đó lảo đảo chạy ra khỏi hình thất.

Buổi trà chiều lần thứ sáu, bốn người còng sống ngồi tại chỗ.

Ban đầu là chín người ngồi vây quanh bàn tròn, mà giờ đây chỉ còn lại bốn người.

“Maria đâu?” Lilith nhíu mày.

Sở Dương Băng đã đổi sang một bộ váy ren màu đen đính hoa nói: “Maria chết rồi, tôi tận mắt nhìn thấy.”

“Chết rồi?” Vivian trầm giọng hỏi, anh ta nói: “Chính mắt cậu nhìn thấy? Tối qua cậu đi phòng hình thất sao?”

“Đúng vậy.” Sở Dương Băng gật đầu rồi kể lại cho họ nghe tất cả những gì đã xảy ra vào tối qua.

“Tôi nghĩ nếu đêm nay Mary vẫn được chọn người, có lẽ bà ta sẽ chọn tôi.” Sở Dương Băng ngẩng đầu nhìn thẳng ba người kia, ánh mắt như lóe lên một tia sắc lạnh: “Rất có khả năng tôi sẽ chết, nhưng Vivian và Rose thì sao?”

“Maria chết rồi, chính mắt tôi nhìn thấy em ấy bị nhốt trong Trinh nữ sắt, tôi đã thả xác em cho nước cuốn trôi, trốn cũng không trốn được. Có bao giờ mọi người từng nghĩ đến, đợi tới khi thời gian mời làm khách kết thúc, chúng ta cùng Mary và những hầu gái của bà ta cùng rời khỏi lâu đài, đến lúc đó Mary có còn tuân thủ quy tắc bên trong lâu đài này nữa không?”

Sở Dương Băng lạnh lùng nói: “Không thể trốn nữa, ngẫm lại Angelina vốn dĩ cũng định hãm hại chúng ta sau đó một mình sống sót. Nhưng cô ta đã chết rồi, làm bạn với quỷ cuối cùng cũng bị quỷ ăn thịt.”

“Nếu muốn sống tiếp chúng ta chỉ còn một cách.” Sở Dương Băng nắm chặt tay, nói: “Giết Mary và ba người hầu gái!”

“Bộp bộp bộp!” Lilith đặt gậy baton lên bàn, nhẹ nhàng vỗ tay cho Sở Dương Băng.

“Không sai.” Lilith cất giọng đầy chế giễu nói: “Trải qua lễ rửa tội bằng máu và tử vong, tiểu thư Alice thiện lương nhẹ dạ của chúng ta cuối cùng đã thức tỉnh rồi đúng không?”

“Không, tôi chỉ là bỗng nhiên nhận ra, giữa bị động và chủ động có quá nhiều điều khác nhau.” Sở Dương Băng nhắm mắt lại nói: “Nếu như chúng ta có thể thăm dò lâu đài từ mấy ngày trước, tin tức và tình báo thu được chắc chắn sẽ không giống như ngày hôm nay. Chúng ta sẽ không phải rơi vào tình cảnh như bây giờ – bị động chờ chết.”

“Cậu nói đúng.” Vivian thở dài nói: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì? Cậu cho rằng Mary giết Maira là có nguyên nhân, vì vậy nên cậu cảm thấy căn phòng đá đen kia là nhược điểm của Mary sao?”

“Rất có khả năng.” Sở Dương Băng nói: “Nhưng tin tức cụ thể thì nhóm chúng ta cần phải thăm dò thêm, tôi cho rằng chúng ta có thể đi hỏi quản gia thử.”

“Dò hỏi quản gia?” Rose nói: “Được không đó? Còn có thể hỏi quản gia á?”

Sở Dương Băng trả lời: “Quản gia có thể là NPC trung lập, chỉ cần không vi phạm quy tắc của lâu đài hẳn là sẽ không sao, thậm chí có thể nhắc nhở chúng ta nữa. Tối hôm qua tuy bị quản gia chặn lại nhưng khi tôi hỏi Maria ở đâu ông ta vẫn trả lời tôi.”

“Vậy chúng ta làm sao tìm được quản gia?” Rose vẫn cứ ù ù cạc cạc.

“Chuyện nhỏ.” Lilith giơ gậy baton lên nói: “Chúng ta dù gì cũng là quý nữ, là tiểu thư là khách quý.”

Lilith đứng lên, giọng điệu sai khiến nói với thị giả: “Gọi quản gia đến đây!”

Rose há mỏ trợn mắt, gã rõ ràng không ngờ tới Lilith lại dám to gan như vậy.

Thị giả cung kính lui xuống như Lilith đoán, không lâu sau quản gia vội vàng bước tới.

“Tiểu thư đáng kính, xin hỏi có chuyện gì không?”

“Mary đang ở đâu?” Lilith giả vờ tức giận hỏi: “Đã hai ngày nay bà ta không thèm tham dự trà chiều rồi, định làm gì hả? Bà ta là ai mà dám coi khinh chúng tôi như vậy? Dù gì tôi cũng là quý nữ, bà ta có tư cách gì mà đối xử với tôi như vậy?”

Quản gia ngập ngừng một lát mới nói: “Tiểu thư Mary ở trong phòng không ra ngoài, còn về vấn đề có tới tham gia trà chiều hay không….Đây là tự do của tiểu thư Mary.”

“Tự do?” Lilith nói: “Như vậy nghĩa là tôi có thể không tham gia tiệc trà chiều đúng không?”

“Đúng thế.”

“Được, vậy bây giờ tôi sẽ rời đi ngay. Nhưng, Mary rốt cuộc có thân phận gì hả?” Lilith hùng hổ đáng sợ.

Quản gia trầm ngâm nói: “Tiểu thư Mary có quan hệ cá nhân với bá tước, thông tin liên quan đến tiểu thư Mary chỉ có ở trong phòng sách của chủ nhân, nơi đó không cho phép người ngoài tiến vào.”

“Được rồi.” Lilith đứng lên, nháy mắt ra hiệu với ba người còn lại nói: “Nếu Mary không đến thì buổi trà chiều vớ vẩn này cũng kết thúc tại đây đi.”

Lilith xoay người rời đi, đám người Sở Dương Băng liếc mắt nhìn nhau rồi cũng đứng dậy đi theo.

Quản gia cung kính đứng tại chỗ nhìn bọn họ rời đi.

Lilith nói với bọn Sở Dương Băng đang đi theo sau: “Nhanh lên! Bây giờ quản gia chắc chắn không ngăn được mọi người, tranh thủ đi tìm phòng sách của bá tước Cappadocia! Đi! Tôi sẽ chặn quản gia lại!”

Sở Dương Băng liếc mắt nhìn Vivian và Rose, ba người nhìn nhau xong đồng thời co giò bỏ chạy.

Chạy chưa được hai bước Rose bỗng lảo đảo suýt ngã, giày cao gót trên cặp chân thô của gã đã lâm trận bỏ mình.

“Phắc!” Rose chửi tục một tiếng, đá luôn giày cao gót xuống rồi lao theo Sở Dương Băng và Vivian.

Xuyên qua hành lang trong nhà kính trồng hoa, đang lúc trèo lên cầu thang xoắn ốc để lên tầng trên của lâu đài, Vivian nhanh chóng quyết định nói: “Chia nhau ra tìm!”

Bây giờ vẫn đang là buổi chiều, còn một khoảng thời gian nữa là đến buổi tối. Đối với đám người Sở Dương Băng mà nói đây rõ ràng là buổi chiều, nhưng đối với bá tước Cappadocia mà nói thì bây giờ coi như là hừng đông, hắn vẫn còn đang ngủ say.

Toàn bộ lâu đài dường như cũng đang say ngủ như chủ nhân của nó, tầng trên của lâu đài lặng yên không hề có bất kỳ ai.

Ba người cẩn thận tìm kiếm, cuối cùng Rose là người tìm ra phòng sách trước tiên.

Rose nhìn thấy một cánh cửa khác lạ ở tầng trên, cánh cửa này rất lớn và lộng lẫy, trên mặt cửa có khắc chìm một vị thiên sứ rất sống động, cánh của thiên sứ bị đóng đinh trên ván cửa, đôi cánh rộng lớn tới mức gần như che khuất cả cánh cửa.

Cánh cửa có thể đẩy ra từ chính giữa, Rose vừa đẩy ra đã thấy sách lắp đầy tường.

“Ở đây!”

Sở Dương Băng và Vivian nghe tiếng kêu cùng quay lại tiến vào căn phòng này, Sở Dương Băng đi sau cùng còn đóng kín cửa gỗ, sau khi đóng cửa xong cậu sửng sốt một lát.

Hai bên cửa phòng sách được chạm nổi hình kỵ sĩ đang nâng một thanh kiếm thật lớn, hình khắc này vô cùng sống động, cho nên lúc Sở Dương Băng đang kinh ngạc cậu thật sự nhìn thấy vị kỵ sĩ đó như giơ kiếm xông tới, hù cậu phải lùi ra sau một bước.

Vivian lại không chú ý đến mấy chuyện này, anh lao tới mục tiêu chuẩn xác của mình: bàn sách của bá tước Cappadocia.

Phòng sách của bá tước Cappadocia vô cùng lớn, ngoài trừ cánh cửa kia ra thì ba mặt tường còn lại đều xếp đầy những quyển sách bao bì nâu đỏ, có lẽ đây là sự lắng đọng và biểu tượng của một người quý tộc như hắn. Nhưng Vivian không để ý đến những điều này, anh nhanh chóng lật xem quyển sách ở trên bàn, sau đó tìm được thông tin mình cần ở ngay trong quyển sách ấy.

“Mary tên thật là Elizabeth Bathory, bà ta có nhan sắc kiêu sa động lòng, có khí chất ngạo mạn như nữ hoàng. Thú vui của bà ta là tra tấn giết chóc các thiếu nữ, cho rằng tắm bằng máu tươi của trinh nữ có thể vĩnh viễn duy trì thanh xuân của mình. Bà ta được gọi là Bá tước phu nhân đẫm máu, ba người hầu gái là đồng bọn của bà ta, được cho là những phù thủy tàn nhẫn.”

“Sau khi Elizabeth tàn sát hơn 600 người thì bị cha xứ tố giác, do có xuất thân quý tộc nên bà ta được miễn tội chết, ba người hầu gái thì bị cắt hết mười đầu ngón tay bằng kìm nung đỏ, sau đó bị chặt đầu, thi thể xiên trên gốc cây.”

“Elizabeth bị phán xử trọn đời không thể rời khỏi lâu đài của mình, tất cả những nơi có ánh sáng chiếu tới trong lâu đài của bà ta đều bị đóng kín, không được hé ra một khe hở nào. Tuy bà ta vẫn sống nhưng chẳng khác gì bị chôn trong nấm mồ to lớn tối tăm. Sau cùng vì để tiện đưa đồ ăn thức uống đến phòng của bà ta, người ta mới đục một cái lỗ trên tường. Có một tên canh ngục lúc đưa cơm tò mò nhan sắc của bà ta, mới đưa mắt nhìn vào trong phòng qua cái lỗ trên tường, lúc đó gã mới phát hiện ra Elizabeth đã nằm chết trên sàn nhà.”

Rose kinh ngạc nói: “Như vậy nghĩa là Mary và ba người hầu gái của bà ta thực tế đã chết sạch rồi? Vậy sao bọn họ còn ở chỗ này? Chuyện này là sao?”

Vivian khép sách lại nói: “Trong sách có đề cập tới Mary, không, là Elizabeth có nghiên cứu về ma pháp đen, đã từng gia nhập vào một tổ chức tôn giáo bí ẩn, hơn nữa khi bà ta còn sống dường như có quan hệ với bá tước Cappadocia. Có lẽ ngay từ đầu bà ta đã nhận được sự trợ giúp của bá tước Cappadocia để trở thành ma cà rồng, cái gọi là nằm chết trên sàn chẳng qua là một cú lừa gạt giáo hội mà thôi.”

“Elizabeth trốn ra khỏi tòa lâu đài như nấm mồ kia, dùng ma pháp đen hồi sinh hầu gái của bà ta, sau đó nhận lời mời của bá tước Cappadocia đến đây.”

Vivian đặt sách về lại trên bàn, trả tất cả về lại như cũ nói: “Tôi bắt đầu nghi ngờ bá tước Cappadocia mời chúng ta tới đây là vì cái gì, e rằng người cần đám chúng ta không phải là bá tước Cappadocia mà là Mary! Chúng ta là đồ ăn bá tước Cappadocia chuẩn bị cho Mary, cung cấp cho bà ta niềm vui tra tấn thiếu nữ.”

“Có chuyện gì đợi ra ngoài rồi nói tiếp được không.” Sở Dương Băng liên tục quay đầu nhìn hình khắc kỵ sĩ, không biết có phải ảo giác hay không, cậu luôn cảm thấy kỵ sĩ đang từ từ thoát khỏi vách tường, chuẩn bị giết chết đám người xâm nhập là bọn họ bất kỳ lúc nào.

“Được.” Vivian xác nhận sách đã được đặt lại ở vị trí cũ hết, sau đó nói: “Chúng ta đi thôi!”

Ngay lúc Vivian đi đến trước cửa định mở ra, Rose bỗng nhiên đẩy anh tránh khỏi vị trí đang đứng, thanh kiếm đồ sộ sượt qua góc váy của Vivian chẻ xuống sàn nhà phát ra một tiếng “Rầm”

“Ngộ phắc.” Rose hét ầm lên: “Pho tượng này còn sống hả?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK