• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Jane

Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm vẫn ở trong canteen đến khi mọi người đều tan hết, hai người mới rời đi.

Họ không rõ lắm về thân phận của mình ở trong sách, không biết mình có phải là sinh viên của trường này không, cũng không biết hai người có ở phòng ký túc xá không, chỗ ở của họ ở đâu.

Chiếc điện thoại duy nhất mà họ có ở thế giới này cũng trống không, hệt như đã bị khôi phục về cài đặt mặc định lúc xuất xưởng, có nghĩa đây chỉ là công cụ để thanh toán trực tuyến và cập nhật tin tức mà thôi, khỏi mơ mộng dùng nó để tra cứu thông tin về bản thân.

Lục Phi Trầm định thuê khách sạn gần trường ở qua đêm, nhưng khổ nỗi vừa mới rời khỏi trường học và khu sinh hoạt thì những nơi khác đều trống huơ trống hoắc. Đường phố vắng tanh không một bóng người, ngay cả nhà cửa cũng giống như những miếng gỗ thô ráp trong các trò chơi mô hình, phảng phất như những nơi không liên quan tới câu chuyện đều không cần thiết phải tồn tại vậy.

Lúc này Sở Dương Băng mới hiểu được suy nghĩ “ngăn cản trò chơi bắt đầu” của mình ngây thơ tới nhường nào, lâu đài của bá tước Cappadocia trong câu chuyện trước nằm sau tầng tầng núi non trùng điệp và rừng rập ngút ngàn, cho nên cậu và những người khác đều không thử tìm cách chạy trốn.

Câu chuyện này cởi xuống lớp áo khoác chốn đô thị phồn hoa, dạy cho Sở Dương Băng biết sự thật “tất cả những gì không liên quan tới câu chuyện đều không cần thiết phải tồn tại.”

Huống hồ Lục Phi Trầm đã nói, từng có người ngăn cản câu chuyện bắt đầu, cuối cùng đoàn diệt thế nào cũng không ai hay.

“Ồ, xem ra chúng ta chỉ còn cách quay lại phòng ký túc xá 301 ở thôi.” Lục Phi Trầm đứng trên con đường không một bóng người nói.

Sở Dương Băng nhớ lại Người không mặt tối qua, nói: “Phòng ký túc 301 có người chết ở nhà vệ sinh sát vách, đám người Tần Như Nghi đều bị đưa đi lấy lời khai, cảnh sát có lẽ cũng đã niêm phong chỗ đó, thôi, chúng ta ở lại canteen một đêm đi.”

“Ok, chúng ta đi mua mấy thứ rồi về canteen ngủ.” Lục Phi Trầm biết Sở Dương Băng đang sợ cái gì, cậu sốt cao vừa khỏi, sức khỏe còn yếu, nếu còn đụng trúng tình huống thế này chỉ e đời không như mơ.

Hai người đi mua đồ ăn, hai tấm chăn mỏng, gối dựa, rồi đi mua cục sạc dự phòng đã sạc đầy điện của mấy sinh viên trong trường, cuối cùng mới quay về canteen.

Bây giờ đã sắp mười giờ đêm, trong canteen chỉ còn sót lại vài cặp đôi tình nhân còn đang mùi mẫn, Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm tìm một góc có ghế sofa dài ném hết đồ vừa mua lên trên đó.

Canteen mười giờ tối tắt đèn đóng cửa, bởi vì nhà ăn có tổng cộng ba tầng, tổng diện tích cũng cỡ một tòa ký túc xá nên chẳng ai đi kiểm tra từng tầng xem có người ở lại hay không.

Đợi đến mười giờ đôi tình nhân cuối cùng cũng rời đi, Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm trùm chăn mền nằm cuộn trên sofa lướt di động, may mà thời tiết trong sách đang là cuối hè, nhiệt độ buổi tối hơi thấp nhưng cũng không quá khó chịu.

Canteen đã tắt đèn, những chiếc ghế mang phong cách cổ tích đủ các loại màu sắc vào ban ngày đang lặng lẽ đứng im trong bóng tối, Sở Dương Băng đưa mắt nhìn càng cảm thấy quái dị. Sự nhộn nhịp và dòng người đông đúc của ban ngày đã tản đi, ban đêm nhà ăn tựa như biến thành một thế giới khác.

Sở Dương Băng không suy nghĩ nhiều nữa, cậu lướt điện thoại xem tin tức trên group và diễn đàn trường học.

Kỳ quái ở chỗ, ký túc xá nữ có người chết trong nhà vệ sinh là chuyện lớn nhưng ngoài group và diễn đàn trong trường học ra thì báo chí địa phương hay internet đều không hề đưa tin. Trường học cũng ra thông báo nghiêm cấm sinh viên bàn tán chuyện phát sinh ở ký túc xá nữ.

Tất cả tin tức đều bị ém xuống, trường học trên danh nghĩa vẫn trong sạch như cũ.

Chuyện này thật sự quá đáng sợ, một mạng người cứ im hơi lặng tiếng như vậy mà biến mất, khả năng che giấu tin tức của trường học này thật quá sức tưởng tượng của người khác. Vì danh dự, vì vẻ vang và tham vọng thì dù chuyện lớn thế nào cũng sẽ bốc hơi không tung tích, tiếng nói của sự thật đã vĩnh viễn bị vô số bàn tay chặn lại.

Ánh sáng lạnh băng của điện thoại hắt lên mặt Sở Dương Băng, cậu trở mình, cảm giác mệt mỏi sau cơn sốt bao trùm lấy người cậu. Đêm qua cậu cũng không hề chợp mắt, hôm nay lại sốt cả ngày trời, ngay lúc cậu chuẩn bị thả điện thoại xuống để nghỉ ngơi thì bỗng cứng người.

Ánh sáng từ điện thoại chỉ soi sáng một khoảng nhỏ, ở ngoài mép tầm nhìn của Sở Dương Băng có một bóng đen mờ mờ đứng yên trong bóng tối, tựa như đang nhìn cậu và Lục Phi Trầm.

Trong nháy mắt đó Sở Dương Băng dựng đứng hết tóc gáy, cậu vờ như vẫn đang xem điện thoại nhưng thực tế thì toàn bộ tầm mắt đều nhìn về góc phòng kia.

Không thấy?

Mình nhìn nhầm sao?

Bóng đen kia đột nhiên biến mất, Sở Dương Băng liếc nhìn vài lần vẫn không thấy, cậu thở phào nhẹ nhõm tự nhủ đó là cái bóng của mấy cái ghế, là do cậu nhìn nhầm.

Sở Dương Băng lại chuyển tầm mắt của mình về màn hình điện thoại trên tay, nhưng không lâu sau vẫn ở góc của tầm nhìn, ánh mắt cậu lại thấy cái bóng đen mờ ảo đang đứng yên trong bóng tối, nó đã cách Sở Dương Băng gần hơn lần trước rất nhiều.

Cái gì vậy?

Sở Dương Băng lại đưa mắt nhìn về chỗ đó, nhưng nó lại tiếp tục biến mất.

Đợi đến khi cậu lại chuyển mắt về màn hình di động thì bóng đen ấy lại lần nữa xuất hiện trong tầm nhìn của cậu.

Mà lần này nó lại tiếp tục đến gần họ hơn!

Sở Dương Băng vẫn giả vờ đang chăm chú nhìn màn hình điện thoại, hành động của nó vẫn ở trong tầm nhìn của cậu, sau đó cậu vươn tay đụng vào người Lục Phi Trầm nói: “Anh có thấy không?”

“Thấy gì?” Lục Phi Trầm quay đầu nhìn Sở Dương Băng.

“Trong bóng tối hình như có một bóng đen, nó đang nhìn chúng ta, cũng đang tiến lại gần chúng ta. Chỉ cần tôi nhìn nó thì nó lại biến mất nhưng mỗi lần tôi dời mắt đi thì nó lại xuất hiện trong tầm nhìn của tôi, hơn nữa còn đến gần chúng ta hơn lần trước.”

Trong giọng nói của Sở Dương Băng đã tràn ngập hoảng sợ, cái bóng mơ hồ không ngừng tới gần kia đang yên lặng đứng trong bóng tối, yên lặng nhìn Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm, yên lặng tiếp cận họ.

“Quý ngài nửa đêm?” Lục Phi Trầm nhanh chóng nhận ra vấn đề nằm ở đâu, kết hợp với lời mô tả của Sở Dương Băng về cái bóng đó, hắn đã liên tưởng ngay tới Quý ngài nửa đêm hôm qua.

Cái bóng trong đêm đen, không ngừng tiếp cận….

“Không sao.” Lục Phi Trầm cài thời gian chờ của điện thoại lên mức lâu nhất, hắn nói: “Tuy điện thoại không phải nến nhưng cũng có thể chiếu sáng. Đừng để ý tới nó hay nhìn nó nữa, cứ tập trung vào màn hình di động đi.”

“Nhưng….” Cái bóng trong màn đêm vô cùng mơ hồ, càng mơ hồ cậu lại càng muốn nhìn rõ nó, đây cũng xem như là bản năng của con người. Trong bóng tối phát hiện cái gì bất thường, phản ứng đầu tiên của con người không phải là bỏ chạy mà là muốn nhìn cho rõ nó rốt cuộc là gì.

“Đừng nhìn!” Lục Phi Trầm vươn tay che luôn mắt của Sở Dương Băng lại, sau đó dứt khoát ngồi xuống bên cạnh cậu, ôm cả cậu lẫn chăn ép vào trong vòm ngực hắn như sáng nay khi cậu đang phát sốt.

Hai tay Sở Dương Băng đều bị khóa chặt trong lòng Lục Phi Trầm, vòm ngực nam tính cùng cơ bắp căng tràn sức mạnh bao phủ lấy cậu.

Lục Phi Trầm một tay che mắt cậu, một tay cầm điện thoại nói: “Tôi nhìn màn hình điện thoại, đừng nghĩ tới cái bóng đó nữa, cùng lắm thì cứ ngủ đi, tôi canh chừng cho cậu.”

“Nhưng….”

Lục Phi Trầm nói: “Yên tâm đi, tôi không lấy mạng của mình ra đùa đâu.”

Bây giờ trong canteen tối om chỉ còn lại hai người Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm, cửa lớn của canteen đã bị khóa rồi, cho dù họ muốn đi cũng không đi được, chỉ đành đởi tới sáng mai nhân viên canteen tới mở cửa.

Bây giờ Lục Phi Trầm và Sở Dương Băng đang trói lại với nhau, nếu như điện thoại bị tắt, Sở Dương Băng xảy ra chuyện gì thì Lục Phi Trầm cũng chết chùm luôn.

Sở Dương Băng biết nếu cậu vẫn tiếp tục mở mắt thì chắc chắn sẽ không kìm được mà nhìn cái bóng đó, mỗi lần nhìn nó thì nó sẽ càng đến gần họ hơn, nếu vậy chi bằng cứ tin tưởng Lục Phi Trầm.

Sở Dương Băng tựa vào ngực Lục Phi Trầm, mắt bị hắn che mất. Tầm nhìn của cậu hoàn toàn bị bóng tối bao phủ, sau lưng là nhiệt độ của hắn. Cảm giác uể oải của hôm qua và sáng nay từ từ trỗi dậy trong người cậu, vốn dĩ bản thân vẫn đang gắng gượng lại ngủ thiếp đi trong lòng Lục Phi Trầm lúc nào chẳng hay.

Vì tiết kiệm điện, Lục Phi Trầm ấn tắt di động của Sở Dương Băng rồi lấy sạc dự phòng đã chuẩn bị sẵn ra.

Cảm nhận được hơi thở của Sở Dương Băng trở nên đều đặn, trong bóng đêm vô tận Lục Phi Trầm đang trông coi ánh sáng yếu ớt hắt ra từ chiếc di động, tựa như trong đêm dài che chở một chút ánh sáng đom đóm.

Đợi đến ngày thứ hai trời sáng choang, đám học sinh dậy sớm rộn ràng bước vào canteen, chuẩn bị đánh chén bữa sáng nóng hổi rồi đi học thì Sở Dương Băng mới bừng tỉnh từ trong cơn mơ.

“Dậy rồi?” Lục Phi Trầm buông tay ra để Sở Dương Băng rời khỏi lồng ngực hắn.

“Ừ, tối qua có gì xảy ra không? Chẳng lẽ Quý ngài nửa đêm không bị mời đi?” Sở Dương Băng không nhịn được hỏi.

Lục Phi Trầm nói: “Ai biết được. Tống Tinh Nguyệt không đáng tin, lời gợi ý Sau lưng ai giấu dao chắc chắn là chỉ cô ta, cô ta khơi mào trò chơi này vốn là không có ý tốt rồi.”

Sở Dương Băng hơi khó chịu xoa huyệt thái dương của mình rồi nói: “Vậy cô ta đang âm mưu chuyện gì? Cô ta và những người trong phòng 301 có thù với nhau à? Muốn nhờ trò chơi này giết họ? Nhưng Tống Tinh Nguyệt cũng tham gia trò chơi này mà, cuối cùng thì chính cô ta cũng phải chết.”

“Đây chính là chân tướng mà chúng ta phải khám phá.” Lục Phi Trầm nói: “Thời gian lấy lời khai của phía cảnh sát nhiều nhất cũng chỉ 24 tiếng, hôm nay đám người Tần Như Nghi có thể liên hệ với chúng ta rồi, để xem coi họ có thể cung cấp cho chúng ta thông tin gì.”

Sở Dương Băng gật đầu, tình hình sức khỏe của Lục Phi Trầm không tốt lắm, có lẽ một đêm thức trắng khiến tinh thần hắn mệt mỏi, Sở Dương Băng nói: “Anh ngủ đi, bây giờ là ban ngày, canteen người đông sẽ không có chuyện gì đâu.”

Lục Phi Trầm không phản đối, hắn nhắm mắt tựa vào ghế sofa, không biết là đang nhắm mắt dưỡng sức hay là đã ngủ rồi.

Chín giờ sáng Sở Dương Băng nhận được điện thoại của Tần Như Nghi, giọng cô gái trong điện thoại tràn ngập mệt mỏi và hoảng sợ: “Tuyết Phàm chết rồi, em lại nhìn thấy nó, nó vẫn ở bên cạnh chúng ta, nó đang tiếp cận chúng ta. Có phải em cũng sắp chết rồi không?”

“Em sợ lắm! Dương Băng em sợ lắm!”

Sở Dương Băng ở đầu bên này nói: “Đừng sợ, mấy em đang ở đâu, anh và Lục Phi Trầm đi tìm tụi em, còn có bọn anh ở đây mà.”

“Khu dạy học, tầng 4B, giảng viên đang ở đây.”

“Chờ nhé, anh và Lục Phi Trầm sẽ qua đó.”

Mà Lục Phi Trầm cũng nhận được điện thoại của Cố Diệu Bách, hắn cũng nhân được câu trả lời hao hao Sở Dương Băng.

Hai người họ nhận được tin xong liền gom đồ đi tìm tầng 4B.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK