Từ khi bắt đầu câu chuyện đến bây giờ, cho dù là manh mối phát động hay là các tài liệu rải rác khắp biệt thự đều đang giúp họ chắp vá ra chân tướng của câu chuyện. Lúc này vẫn chưa tới buổi tối ngày thứ hai, chi bằng cứ đi phòng vẽ tranh và phòng nhạc một chuyến, tìm thử có manh mối nào không.
Ba người đi phòng vẽ tranh trước, trên tường và sàn nhà của căn phòng này đều loang lổ thuốc màu. Hai bên tường treo khá nhiều bức họa, đa phần là tranh sơn dầu.
Từ cửa phòng hướng vào trong, những bức tranh sơn dầu này gần như có thể nối liền nhau.
Bức tranh đầu tiên là mẹ của Colvin, sử dụng nghệ thuật trường phái ấn tượng, toàn bộ chủ đề trong tranh đều là một bóng người màu đen cúi đầu. Dưới người của cô ta là những mảng màu đỏ thật lớn, xa xa là những bóng người màu đen từa tựa nhau.
Bắt đầu từ bức tranh này, những bức tranh sau đó đều vẽ các sự vật trừu tượng, màu sắc chủ đạo là các gam màu tối.
Cho đến bức tranh thứ hai đếm ngược từ bức cuối cùng trên mặt tường này, đây là một bức tranh vô cùng quái dị về Cthulhu với cái đầu bạch tuộc, xúc tu, vảy và một đôi cánh thô ráp trên lưng. Bức tranh cuối cùng bên cạnh tranh chân dung của Cthulhu là một bức tranh vẽ gia đình bốn người.
Nói là tranh chân dung cũng không đúng, đây rõ ràng là một tác phẩm hư cấu. Bởi vì trong tranh vẽ cha mẹ đứng chung với Colvin và Clauris đã trưởng thành, trên mặt bốn người là nụ cười tràn ngập hạnh phúc.
Bốn người họ đứng trong hoa viên, ánh sáng mặt trời phủ lên người họ một lớp ánh sáng nhẹ nhàng, sắc màu ấm áp ngập tràn nơi nơi, gia đình bốn người ấy trông yên bình và hạnh phúc biết bao.
Nhưng ba kẻ ngoại lai là họ lại thấy rất rõ ràng những thứ này đều là giả, cha mẹ của Colvin và Clauris chưa từng sống đến khi hai người trưởng thành, bốn người cũng chưa từng đứng cạnh nhau thế này.
Đây là do Colvin vẽ ra sao? Hay là Clauris?
Sở Dương Băng rối rắm trong lòng, bất kể là ai trong hai người này thì cậu cũng khó mà tưởng tượng ra tâm tình của họ khi vẽ bức tranh này.
“Có thể đây là điểm phát động.” Lục Phi Trầm nhìn bức tranh bốn người kia nói: “Manh mối này để anh, nếu phòng nhạc còn có điểm phát động nào khác thì để Trình Kiến Nguyên, em không phù hợp tiếp xúc thêm với ảo giác đâu.”
“Em có thể mà.” Sở Dương Băng nói.
“Không.” Lục Phi Trầm phản đối nói: “Em cộng hưởng quá mạnh với ảo giác, nghĩ lại Colvin đi, đây không phải chuyện tốt.”
Lục Phi Trầm phản đối Sở Dương Băng cũng là xuất phát từ cân nhắc cho sự an toàn của cậu, bọn họ nhìn thấy ảo giác thông qua điểm phát động, là tái hiện của những việc mà Colvin và Clauris đã từng trải qua. Nếu như Cthulhu thực sự đang thức tỉnh mà tinh thần Sở Dương Băng lại có sự cộng hưởng rất lớn đối với ảo giác, e rằng cậu không thể chịu đựng được nữa.
Trình Kiến Nguyên cũng đồng ý lời Lục Phi Trầm, Sở Dương Băng đành chấp nhận.
Lục Phi Trầm vươn tay sờ bức tranh, ngay sau đó một ảo giác mãnh liệt kéo tới.
Lục Phi Tràm nhìn bức tranh vẽ gia đình bốn người yên bình an lành bỗng tràn đầy sắc máu.
Bốn người trong tranh vốn đang tươi cười hạnh phúc đột nhiên xuất hiện thay đổi kinh khủng, trên cổ tay của người cha xuất hiện thêm một vết cắt dài, cánh tay đang chảy máu cầm một pho tượng Cthulhu, mặt mày u ám tái nhợt, người mẹ trước đó đang mặc váy dài bỗng nhiên có thêm một áo choàng màu đen khoác ở ngoài cơ thể ốm yếu, vẻ mặt Clauris tràn ngập căm thù và ghen tị, còn Colvin thì tái nhợt lạnh lùng.
Đây mới là chân tướng của bức tranh này, trên tranh một đoạn thơ nhỏ bất ngờ xuất hiện.
“Tôi lảo đảo trèo lên dãy núi trũng sâu ngang dọc
Dãy núi cằn cỗi trơ trọi thống trị đồng bằng
Tôi hả hê uống dòng suối sặc mùi tanh tưởi
Dòng suối róc rách thấm giữa đầm lầy và mặt đất
Có thứ gì đó dừng ở hồ nước sôi, tôi không dám liếc mắt sang đó nữa.”
Sở Dương Băng và Trình Kiến Nguyên biến mất khỏi tầm mắt của Lục Phi Trầm, trước mặt tường nơi bức tranh được đeo, Colvin đứng đó xoay đầu nhìn Lục Phi Trầm.
Ngay tại khoảnh khắc đối diện với mắt của Colvin, ảo giác lại thay đổi.
Hắn nhìn thấy dãy nủi lởm chởm đáng sợ, dòng suối tanh tưởi sục sôi, tiếng rì rầm sâu trong đầm lầy…..Sau khi một loạt ảo giác tượng trưng chấm dứt, Colvin lại phát ra âm thanh không người hiểu.
Y đang nói chuyện với một con quái vật, một sự tồn tại, một vị tà thần, một kẻ thống trị thuở xưa, bất kể là tên gì cũng được, dù sao bạn cũng biết là thứ đó đang nói chuyện. Giọng y trầm thấp, ngữ điệu dịu dàng, y như một linh mục tôn sùng trước cây thánh giá, như đạo Tát Mãn ca hát với trời đất vĩnh hằng.
Y gợi nhớ đến kẻ thống trị thuở hoang sơ, khiến người ta nhớ đến những nỗi sợ nguyên thủy nhất của họ, đối với những điều chưa biết, đối với sức mạnh, đối với vũ trụ tối tăm bí ẩn.
Lục Phi Trầm vẫn luôn giữ thái độ dửng dưng, ảnh hưởng do ảo giác mang lại đối với hắn chẳng thấm là bao, trừ khi hắn chấp nhận sóng tinh thần của Cthulhu, bằng không hắn sẽ không hề có sự cộng hưởng gì đối với ảo giác những việc mà Colvin đã trải qua.
Sau khi ảo giác kết thúc, Lục Phi Trầm thuật lại cho hai người những ảo giác hắn đã thấy và đoạn thơ ngắn, nói: “Được rồi, chúng ta đi phòng nhạc thôi.”
Ba người bèn đi tới phòng nhạc, lần này họ tìm thấy một bản nhạc bị vò nát dưới vỏ đàn piano, Trình Kiến Nguyên dựa theo đó mà nhấn một vài âm tiết trên đàn piano, sau đó bị rơi vào trong ảo giác.
Bài thơ lần này là:
“Tôi kiếm tìm ngôi đền ven vùng Fujieda
Tôi đã từng bồi hồi trước cổng đền vắng bóng người
Nơi ấy có ánh trăng nhảy nhót vươn ra khỏi rặng núi
Trăng sáng soi vật treo trên tường
Bức tranh thêu đầy những hình thù quái dị, tôi chẳng dám nhớ lại chúng nữa.”
Trình Kiến Nguyên bị ảo giác cuốn vào giữa khu rừng nguyên sinh rậm rạp, y nhìn sâu vào rừng mưa bằng sự biến ảo của góc nhìn, sau cùng nhìn thấy một thần điện cúng tế mờ ảo ở nơi sâu nhất của thung lũng rừng mưa. Những bóng đen cứ lởn vởn trong rừng mưa, nỗi sợ hãi bao trùm tâm trí y.
Y cũng nhìn thấy Colvin đang ngồi trước đàn piano, Colvin đang nói điều gì đó nhưng đáng tiếc, y nghe không hiểu.
Trình Kiến Nguyên thoát khỏi ảo giác, mồ hôi trên người túa ra như mưa, não bộ vận hành quá mức khiến y không chịu nỗi.
Vừa khéo trời đã tối, ba người hẹn gặp nhau ở phòng khách vào ngày mai, sau đó từng người quay về phòng ngủ cho khách để nghỉ ngơi.
Sau khi quay về phòng ngủ, Sở Dương Băng hỏi Lục Phi Trầm: “Anh nói anh biết bản thảo biến mất ở đâu?”
Lục Phi Trầm xoa nhẹ tóc cậu rồi nói: “Ngủ đi, ngày mai nói cho em biết.”
Sáng hôm sau, ba người xử lý sạch sẽ bữa sáng do Relt chuẩn bị xong thì đến phòng khách gặp nhau, sau đó tiếp tục tìm kiếm trong biệt thự, sau khi chắc chắn không có manh mối phát động nào nữa bèn trở lại phòng khách.
Lục Phi Trầm bỗng nhiên gọi Relf đang chuẩn bị rời đi: “Đợi đã, anh tên là Relt đúng không? Anh vẫn không chịu giao bản thảo ra đây à?”
Relf dừng chân nhưng không xoay người lại, nhưng sóng lưng căng cứng đã bại lộ hết tâm trạng của y.
“Anh hẳn phải biết ba người chúng tôi là thám tử do Clauris mời đến, vậy anh đoán thử xem chúng tôi đã phát hiện được những gì trong biệt thự này, và tìm hiểu được bao nhiêu?” Lời nói của Lục Phi Trầm khiến Relft quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt của y tựa như sói dữ đâm về phía họ.
Lục Phi Trầm không hề sợ hãi mà nói tiếp: “Chúng tôi tìm thấy nhật ký của Clauris, trong nhật ký nói anh là con hoang do Colvin và cha của y nhặt từ bờ biển về, tôi còn tìm thấy tin tức trong những trang giấy báo bị cắt ra. Tiêu đề tin là thế này: ngày XX tháng XX năm XXXX, du thuyền Loren gặp nạn va vào đá ngầm ở vùng biển sâu, bản tin này được đặt chung chỗ với những bài báo về nhà điêu khắc nổi tiếng phát điên, nghi thức cúng tế ma quỷ.”
Nói tới đây Relf liền đi thẳng tới trước mặt ba người, cơ bắp trên người y gồng lên, ánh mắt nhìn họ cũng càng lúc càng hung tợn.
Lục Phi Trầm rất thích cảm giác bị nhìn chằm chằm này, hắn thích vạch trần những thứ mà người ta cố gắng che giấu ở ngay trước mặt họ, trước đây hắn đối xứ với Tống Tinh Nguyệt thế nào, bây giờ cũng đối xử với Relf như vậy.
“Suy luận logic một chút thì, tôi đoán cha của anh là thủy thủ hoặc người đánh cá, đi theo du thuyền Loren ra biển. Sau khi du thuyền Loren ra biển thì gặp phải sự kiện siêu nhiên, phải biết rằng vùng biển ngoài kia rất có thể đang phong ấn Cthulhu. Khi những chòm sao đi vào đúng quy đạo, Cthulhu có thể thoát khỏi phong ấn.” Lục Phi Trầm nói: “Theo định luật của Murphy [1], đã là chuyện bất hạnh thì cho dù xác suất phát sinh có thấp đến mấy,vẫn sẽ có người gặp phải.”
Lục Phi Trầm đan hai bàn tay lại với nhau nói: “Thật bất hạnh, cha của anh đã gặp phải chuyện này, có lẽ khi ông ta sống sót quay về đã kể lại những gì mà mình trải qua cho anh biết. Nhưng người bị Cthulhu ảnh hưởng không chết thì điên, rất có thể cha của anh không bao lâu sau thì qua đời, vì thế anh trở thảnh cô nhi. Còn cha của Colvin là nhà nghiên cứu huyền học phát hiện ra việc du hào Loren va vào đá ngầm là có điểm bất thường, ông ta dẫn theo người con cả có linh giác nhạy cảm tới đây điều tra.”
“Bọn họ tiếp cận anh, dò hỏi về những chuyện mà cha anh đã trải qua. Sau khi biết anh đã trở thành cô nhi thì đưa anh về nhà nuôi dạy.” Lục Phi Trầm nói: “Anh mang lòng biết ơn với Colvin và cha của y, nhưng sau khi đến đây anh nhận ra căn nhà này cũng đã bị bóng tối bao phủ. Nam chủ nhà, nữ chủ nhà và con cái của họ đều đang từng bước tiến về vực sâu.”
“Nam chủ nhà, người luôn tự nhận bình tĩnh và lý trí chỉ cống hiến cho sự nghiệp nghiên cứu đã bị cuốn sâu vào trong đó, còn vợ ông ta, một tín đồ cuồng giáo đã bắt đầu tiếp xúc với tà giáo và tổ chức nghi thức hiến tế tàn nhẫn. Và Colvin cũng đã nghe thấy lời kêu gọi của vực thẳm từ cách đây rất lâu.”
Relf đứng trong phòng khách, thân hình rắn rỏi căng cứng, phản ứng của y khiến Lục Phi Trầm biết mình đã nói đúng.
“Có lẽ anh đã từng muốn cứu vớt gia đình này, nhưng mọi chuyện cứ thế đi về phía vực sâu không thể cứu vãn. Nữ chủ nhà chết trong buổi nghi thức hiến tế tà ác, người chồng tận mắt chứng kiến hết thảy rồi phát điên, sau khi chuyển đến đây không lâu thì tự sát. Colvin cũng càng ngày càng trở nên điên cuồng, anh có miệng nhưng không thể nói, không thể giao tiếp với Colvin, chỉ đành cố hết sức chăm sóc sinh hoạt hằng ngày của Colvin.”
“Sau đó anh thường xuyên ra vào phòng của Colvin và phát hiện Clauris ăn cắp bản thảo của y, cướp lấy toàn bộ nhũng vinh dự vốn dĩ phải thuộc về y.” Lục Phi Trầm nói: “Nhưng để duy trì nhu yếu phẩm cần thiết cho sinh hoạt của Colvin, anh vẫn nhẫn nhịn, nhưng sự nhẫn nhịn ấy lại bị một chuyện khác phá vỡ.”
Lục Phi Trầm bỗng nhiên vươn chân đạp xuống bàn trà trong phòng khách, sau khi âm thanh nhức tai chấm dứt, tấm thảm trải sàn dưới bàn trà lộ ra những vết bẩn màu nâu.
“Biên tập Burton phát hiện bất thường bèn đến thăm nhà, có lẽ giữa ông ta và Clauris phát sinh tranh chấp, tóm lại mặc kệ quá trình ra sao, Clauris lỡ tay giết chết ông ta, mưu đồ giá họa tội danh lên đầu Colvin.” Lục Phi Trầm nói: “Anh có thể nhân nhượng cho Clauris chiếm lấy tất cả vinh dự của Colvin, nhưng anh không thể nhân nhượng cho cô ta vấy bẩn Colvin, nhất là trong tình huống Colvin còn đang mất tích một cách khó hiểu.”
“Anh là người câm, không thể giải thích mọi chuyện với người ngoài, cho nên….Anh đã giấu bản thảo cuối cùng mà Colvin viết ra.”
*******************************
[1] Định luật Murphy: Định luật Murphy hay còn gọi là định luật bánh bơ là một cách ngôn hoặc trào phúng được phát biểu: “Việc gì có thể sai thì sẽ sai” (tiếng Anh: Anything that can go wrong, will go wrong.)
Trên cơ sở công thức Murphy, năm 2003, giải thưởng Nobel Cơ khí một lần nữa vinh danh Edward A. Murphy cùng 2 nhà khoa học quá cố khác – John Paul Stapp và George Nichols – những đồng sự giúp ông chứng minh Luật Murphy. Mãi 54 năm sau khi công bố, Định luật Murphy mới được công nhận.