“Bây giờ anh giải thích nguyên nhân cho em được chưa?”
Trong kho sách tối tăm, Lục Phi Trầm bỗng nhiên xuất hiện nâng Sở Dương Băng dậy, đưa cậu lên lại mặt đất rồi phong ấn hai thi thể trong ngôi mộ im lặng dưới lòng đất vĩnh viễn.
Sau đó Lục Phi Trầm đưa Sở Dương Bang quay trở lại nhà của hắn, cũng chính là căn biệt thự cao cấp ở phía bắc, hai người ngồi trong thư phòng rồi Sở Dương Băng mới tiêu hoá hết thông tin, cậu hỏi Lục Phi Trầm một câu như vậy.
“Có nhiều chuyện nói ra không dễ dàng gì.” Lục Phi Trầm rũ mắt nói: “Đổi cách khác đi, em hỏi anh trả lời, giải thích như vậy sẽ có cấu trúc hơn.”
“Được.” Sở Dương Băng hơi ngừng lại, cậu nói thẳng ra suy nghĩ của mình, hỏi câu đầu tiên: “Chính xác thì Quyển sách kinh dị là gì?”
Lục Phi Trầm khẽ cười, hắn đứng dậy rút “Quyển sách kinh dị” trên giá sách của mình xuống, trong tay Sở Dương Băng cũng là một “Quyển sách kinh dị” tìm được trong thư viện.
Lục Phi Trầm nói: “Quyển sách kinh dị vốn là tổng hợp của những câu chuyện kinh dị do anh sưu tập được. Có rất nhiều câu chuyện được chuyển hoá từ trong hiện thực đưa vào, quyển sách viết đầy những câu chuyện kinh dị có lẽ đã dị biến thành một phiên bản kinh dị của chính nó. Ví dụ một con tàu vũ trụ có chứa ký sinh trùng, ký sinh trùng chính là sự kinh dị trong cả câu chuyện, Quyển sách kinh dị đại khái là cùng tồn tại với ký sinh trùng.”
Sở Dương Băng ước lượng Quyển sách kinh dị mà cậu tìm thấy trong thư viện, hỏi: “Vậy đâu mới là bản thể của Quyển sách kinh dị? Quyển trong tay anh hay là quyển mà em tìm thấy ở trong thư viện?”
“Trên thực tế đều không phải.” Lục Phi Trầm nói: “Sau khi dị hoá nó đã không có bản thể nữa rồi.”
“Bởi vì Quyển sách kinh dị luôn trong trạng thái chưa hoàn thành, sau khi dị hoá nó đã lập tức cắn nuốt tác giả của chính nó, vì vậy nó mãi mãi không thể hoàn thành được. Bởi vì chưa hoàn thành nên logic cấu thành của nó bị sụp đổ – tất cả khái niệm về số học trên bản thân nó đều không thành lập.”
“Số trang của Quyển sách kinh dị mãi mãi không thể đếm hết được, dù có bao nhiêu câu chuyện kinh dị thì cũng không có cách nào để đếm được nó.” Lục Phi Trầm nhẹ nhàng nói: “Nhưng một khi ai đó đọc được Quyển sách kinh dị thì người đó đã bị lựa chọn trở thành người tham dự trong câu chuyện, nội dung của quyển sách thuộc về người đó sẽ tăng lên theo số lần mà họ tham dự vào trong thế giới truyện kinh dị, quyển sách ấy cũng không có cách tiêu huỷ được. Anh nghĩ Quyển sách kinh dị mà em đâng cầm trong tay có lẽ là quyển sách của riêng em.”
Sở Dương Băng hoảng hốt, cậu nhanh chóng lật mở quyển sách trong tay ra, quả nhiên phát hiện nội dung trong sách là những câu chuyện mà chính cậu đã trải qua, nhưng lúc này trong sách lại xuất hiện một nội dung mới, tiêu đề chính là “Tiếng hét trong câm lặng”, lời gợi ý chỉ có ba chữ: “Tìm thấy nó”
Sở Dương Băng đã phần nào hiểu được Quyển sách kinh dị rồi, nếu như nói nó là một thể loại kinh dị, vậy thì quá trình những người bị nó tuyển chọn vào sách có thể xem như là một câu chuyện kinh dị, nếu muốn viết thì có lẽ là như thế này:
“Nhân vật chính trong một lần ngẫu nhiên mở ra một quyển sách đầy ắp những câu chuyện kinh dị, từ đó về sau trở thành một nhân vật trong câu chuyện. Dù người đó có thử bao nhiêu biện pháp đi chăng nữa thì cũng không thể thoát khỏi quyển sách đó, cũng không có cách nào để đếm hết được số trang trong sách. Anh ta không thể nhìn thấy con đường phía trước và kết quả là, anh ta chỉ có thể trải nghiệm nỗi kinh hoàng lặp đi lặp lại dưới sự điều khiển của quyển sách này mãi mãi.”
Đây cũng có thể xem như một câu chuyện ở bên ngoài một câu chuyện khác vậy.
Cho nên từ khoảnh khắc ai đó lấy được “Quyển sách kinh dị”, họ đã rơi vào một câu chuyện mà trong đó mình là nhân vật chính. Cho dù những câu chuyện trong sách sẽ có hồi kết, thì câu chuyện bên ngoài câu chuyện sẽ mãi mãi không bao giờ kết thúc được, trừ khi lấy cái chết để giải quyết tất cả.
Vì vậy khi Sở Dương Băng đặt câu hỏi cho Quý ngài nửa đêm thì nó mới đưa ra đáp án như thế.
“Vậy chúng ta là cái gì?” Sở Dương Băng hỏi câu trọng điểm nhất, cậu nói: “Em rõ ràng đã thấy thi thể của chúng ta, bây giờ chúng ta là cái gì?”
Sở Dương Băng mở to mắt nhìn Lục Phi Trầm, trong ánh mắt ấy hiện lên cảm xúc rất khó tả, nhưng Lục Phi Trầm đã hiểu điều mà cậu chưa hỏi thành lời.
Nếu Sở Dương Băng đã chết trong câu chuyện Thành phố dịch bệnh,vậy Lục Phi Trầm thì sao? Lục Phi Trầm đã đột tử chết trong thư viện từ lâu rồi, thi thể của hắn bị gã quản lý thư viện kéo vào giấu trong kho sách dưới lòng đất.
Vậy nhưng chuyện trước đây thì sao, Lục Phi Trầm là cái gì? Khi bọn họ thân mật khắng khít trong hiện thực, Lục Phi Trầm là người sống hay là người chết, hay là hắn cái gì cũng không phải? Vậy người mà cậu yêu là cái gì? Là người, hay là quái vật?
Lục Phi Trầm hiểu hết thảy cảm xúc hàm chứa trong mắt cậu, hắn im lặng rũ mắt xuống, nhỏ giọng giải thích: “Chúng ta cũng đã dị hoá, hiện tại chúng ta tương đương với Boss của câu chuyện này. Em còn nhớ bá tước Cappadocia và Colvin không? Bây giờ chúng ta cũng giống như họ.”
Cappadocia và Colvin? Sở Dương Băng sửng sốt, lục lọi hai gương mặt ấy trong trí nhớ của mình.
Cậu nhớ rõ bá tước Cappadocia ngâm nga câu thơ bằng ngữ điệu tự giễu: “Ta là vết thương, cũng là lưỡi dao. Ta là tử tù, cũng là tên đồ tể” cũng nhớ rõ ảo giác điên cuồng của Colvin, họ đều là người tham dự vào những câu chuyện kinh dị, cuối cùng bị đồng hoá không thể rời khỏi sách.
“Cho nên chúng ta cũng….không thể rời khỏi thị trấn này sao?” Sở Dương Băng xoay đầu nhìn ra thị trấn không một bóng người ở bên ngoài, thị trấn này mãi mãi bị bao phủ trong bóng đêm, không có ban ngày, yên ắng tĩnh mịch, quái vật thì lại đầy rẫy.
Nếu muốn cậu mãi mãi ở lại nơi này, thì chi bằng để cậu chết đi cho xong.
Sở Dương Băng xem như đã hiểu sự quái dị của bá tước Cappadocia, y là tù nhân bị vây nhốt trong lâu đài, cũng là gã đồ tể cướp đi tính mạng của những người tham dự câu chuyện. Trong khoảng thời gian đằng đẳng đơn độc ấy, điều mang đến chút niềm vui cho y có lẽ cũng chỉ là những người bị lựa chọn đưa vào lâu đài trong câu chuyện.
Có lẽ ngay từ đầu Cappadocia cũng không muốn giết người, nhưng trong hoàn cảnh như vậy y nhanh chóng phát điên rồi. Y sẽ giơ đao mổ lên chỉ vì cảm giác ấm áp tức thì do dòng máu ấm nóng bắn lên cơ thể y.
“Đương nhiên không phải vậy.” Lục Phi Trầm thở dài nói: “Tuy anh không có gì tốt nhưng cũng coi như là tác giả của quyển sách này. Anh có thể xuất hiện ở bất cứ nơi đâu trong quyển sách này, anh xem như là đặc thù lớn nhất, cũng là Boss có quyền hạn cao nhất. Chúng ta có thể không có cách để quay lại hiện thực, nhưng anh có thể đưa em đến những câu chuyện khác của thế giới trong sách.”
Lục Phi Trầm nhìn Sở Dương Băng, đôi mắt của hắn tối đen như màn đêm. Nếu không bởi vì điều này, hắn cũng chẳng có cách nào để cứu Sở Dương Băng được. Nhưng hắn cũng đã trả một cái giá đắt vì Sở Dương Băng, “Quyển sách kinh dị” hiển nhiên không ưa gì cái tên có đặc quyền được bay nhảy ở ngoài hiện thực là Lục Phi Trầm, lấy quyền lợi để đổi lấy Sở Dương Băng, đây là quyết định của chính Lục Phi Trầm.
“Nói chung người tham dự câu chuyện muốn dị hoá đều cần phải có yêu cầu và quá trình.” Lục Phi Trầm chậm rãi nói: “Thông thường có liên quan đến câu chuyện, anh không cố ý lừa em chạy tới chạy lui quanh thị trấn, anh chỉ cần em có quá trình để nhận ra rằng bản thân mình đã chết.”
Nhận ra rằng mình đã không còn là người sống nữa, nhận ra rằng mình đã chết rồi, nhận ra rằng người mà mình luôn tìm kiếm thực tế chỉ là một ảo ảnh, đây là ác ý của Quyển sách kinh dị đối với người tham dự. Sở Dương Băng nhờ có Lục Phi Trầm nên thoát khỏi cái chết, cậu vượt qua quy tắc do Quyển sách kinh dị đặt ra, bởi vậy cũng phải chấp nhận sự trả thù của nó.
Điều mà Lục Phi Trầm có thể làm là cố gắng đưa ra gợi ý cho Sở Dương Băng trong chính quá trình này.
Nói đến đây, Sở Dương Băng lại hỏi: “Vậy tại sao quyển sách này lại dễ dàng chấp nhận sự tồn tại của người tham dự đã dị hoá thành Boss như vậy?”
Lục Phi Trầm nhấc Quyển sách kinh dị lên nói: “Vấn đề này đề cập đến nguyên lý tồn tại của nó, bên trong nó ghi chép lại những câu chuyện kinh dị, nỗi sợ hãi sinh ra từ chúng chính là cơ sở tồn tại của nó. Nó liên tục cuốn người tham dự vào sách là để liên tục có câu chuyện kinh dị mới được tạo ra, và nó sẽ liên tục hấp thu năng lượng từ chúng.”
“Nó đưa ra đề mục và dàn ý đại khái, người tham dự bị cuốn vào trong sách sẽ bổ khuyết chi tiết và kết cục. Cũng có một vài người sau khi dị hoá thành Boss, sẽ có những câu chuyện kinh dị mới được bắt đầu lấy chính những người đã dị hoá này làm cốt lõi. “
“Ví dụ như bá tước Cappadocia, y đã từng là người tham dự, sau khị được ma cà rồng bồi dưỡng đã dị hoá trở thành một ma cà rồng mới. Từ đó về sau Quyển sách kinh dị lại đưa người tham dự vào một câu chuyện mới lấy Cappadocia là cốt lõi.”
Lục Phi Trầm tổng kết lại nói: “Người tham dự vào sách sẽ có hai kết cục, một là chết trong sách, sau đó cũng chết trong hiện thực, hai là dị hoá thành Boss, bị nhốt lại trong sách trở thành những cỗ máy móc chế tạo nỗi sợ hãi, bị Quyển sách kinh dị cầm tù, ép sạch mọi giá trị thặng dư của họ.”
“Trên đời không có bữa cơm nào là miễn phí, nó tiêu tốn năng lượng để bóp méo hiện thực, mang lại cho người tham dự tiền tài danh lợi và quyền lực mà họ mong muốn, đương nhiên nó cũng sẽ đòi hỏi cái giá gấp bội.”
Sở Dương Băng im lặng, cậu nói: “Nhưng vì sao em lại bị lựa chọn? Tiêu chuẩn chọn người của quyển sách này là gì? Là người có mong muốn đạt được danh lợi và tiền tài sao? Nhưng em không có mà?”
Lục Phi Trầm giải thích: “Có một vài người là như vậy, nhưng nói đúng hơn là nó lựa chọn người có lòng bất mãn đối với hiện thực. Giống như Lilith, cô ta bất mãn với hiện thực, muốn có được sắc đẹp và sự nghiệp, Quyển sách kinh dị đã lựa chon Lilith. Hoặc giống như Giang Chi Nhu, chị ta muốn một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, Quyển sách kinh dị cũng lựa chọn chị ta.”
“Còn em thì sao? Sở Dương Băng, em có bất mãn gì đối với hiện thực?” Cuối cùng Lục Phi Trầm đặt một câu hỏi như vậy.
Sở Dương Băng yên lặng nhìn hắn, cậu bắt đầu nhớ đến vào một buổi chiều bình thường. Ánh mặt trời, lá rơi, cuối thu…Cậu là một người sống theo thói quen. Cậu sẽ đến thư viện vào trước ngày cuối tuần như cậu đã quen, ngồi xuống chỗ ngồi quen thuộc, học tập theo một thói quen.
Cậu không muốn gì cả, cậu chỉ theo thói quen mà thôi. Cậu đã từng cho rằng cậu thích những thói quen như thế này, cậu thích một cuộc sống lặng lẽ yên bình, thích làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật.
Nhưng bây giờ ngẫm lại, Sở Dương Băng mới hiểu được ngày đó Quyển sách kinh dị xuât hiện trên giá sách đã nói rõ cho cậu một sự thật.
Không phải! Không phải!
Trong lòng mỗi người đều có kỳ vọng về một cuộc đời đầy huyền thoại, đầy thăng trầm, sự khao khát được phiêu lưu đã bị trói buộc bởi xã hội, gia đình, giáo dục v,v… Cậu bị mắc kẹt, sống trong lồng nhốt, cố gắng tự lừa dối bản thân.
Cậu muốn thay đổi, muốn xé nát lớp vỏ bọc yên ổn bên ngoài này, cậu muốn được phiêu lưu mạo hiểm, muốn được trải nghiệm, muốn được….yêu!
Sở Dương Băng yêu Lục Phi Trầm, có lẽ là vì cậu bị thu hút bởi vẻ nguy hiểm và bí ẩn trên người hắn.
Sở Dương Băng khẽ cười, cậu lại hỏi tiếp một vấn đề: “Vậy vì sao anh lại muốn đi sưu tập những câu chuyện kinh dị?”
Lục Phi Trầm thoải mái nở nụ cười, hắn nói: “Tìm kiếm cái lạ, anh đã ngộp thở trong vàng son rồi, cuộc sống nhung lụa quá nhàm chán. Tiền anh không thiếu, thứ mà anh thiếu chính là cuộc sống tràn ngập kích thích khiến anh mê muội. Em biết đấy, những kẻ có tiền thường rãnh đến đau trứng, họ vì theo đuổi kích thích mà làm những hành động trái tính người. Nhưng anh thì khác, anh thích theo đuổi bóng ma trong ánh sáng, nỗi sợ hãi trong bóng tối, chỉ thế thôi”
Nhưng hắn không ngờ sở thích kỳ lạ của mình lại tạo ra quyển sách chết tiệt đó.
Sở Dương Băng bật cười lắc đầu, kỳ thật Lục Phi Trầm cũng có thể xem như là một tên quái vật trong thị trấn này, một gã giàu có thích tìm hiểu những câu chuyện rùng rợn. Chẳng trách hắn lại trở thành đối tượng đầu tiên bị Quyển sách kinh dị cắn nuốt, cũng chẳng trách hắn lại dị hoá trở thành Boss trong chính quyển sách đó.
“Vậy, câu hỏi cuối cùng trong đêm nay.” Sở Dương Băng ngồi đối diện Lục Phi Trầm, cậu nhìn hắn hỏi: “Anh sẽ yêu em mãi đến khi cả quyển sách này lẫn chúng ta cùng bị huỷ diệt sao?”
Trong đôi mắt của Lục Phi Trầm bỗng nhiên dấy lên ngọn lửa, hắn đứng dậy đi đến trước mặt Sở Dương Băng, in xuống môi cậu một nụ hôn và nói.
“Đây là vinh hạnh của anh.”
Yêu em, cùng bầu bạn với em, từ trước đến nay đều là vinh hạnh của anh.
Là anh đã kéo em xuống vực thẳm,
Là anh dẫn em vào địa ngục,
Em chấp thuận để anh yêu em,
Em chấp thuận đồng hành với anh,
Đây chính là điều vinh hạnh nhất đời anh.