Hèn gì suy nghĩ của hắn phong phú như vậy, có thể liên kết chặt chẽ các thông tin và manh mối lại với nhau, xâu chuỗi thành một câu chuyện hợp tình hợp lý, khiến cậu khá bị thuyết phục. Không ai sẽ tin phòng ký túc 444 vô hình kia có giấu thi thể, bản thân câu chuyện này đã khó có người nghĩ đến rồi, nhưng Lục Phi Trầm lại có thể xâu chuỗi lại một cách hợp tình hợp lý như vậy, không chỉ thế, hắn cũng đã đoán ra người bị hại và hung thủ.”
“Vậy theo ý anh, Tống Tinh Nguyệt đã tham gia Trò chơi nửa đêm một lần, tại sao còn lôi kéo những người ở phòng 301 chơi nữa?” Sở Dương Băng hỏi.
Lục Phi Trầm liền giải thích: “Chơi Trò chơi nửa đêm có thể hỏi Quý ngài nửa đêm một câu hỏi, hai năm qua Tống Tinh Nguyệt vẫn sống trong sợ hãi, có lẽ cô ta muốn hỏi làm sao để tiễn được Quý ngài nửa đêm đi, khôi phục cuộc sống của người bình thường. Mà bản thân cô ta lại không dám chơi nên mới rủ phòng 301 cùng chơi chung.”
Sở Dương Băng im lặng, nếu thật sự là vậy thì mọi chuyện đều có lời giải thích.
Lục Phi Trầm ngồi trước máy tính, nhìn màn hình nói: “Được rồi, chúng ta có thể đi rồi.”
“Hả?” Sở Dương Băng dời mắt nhìn về màn hình vi tính.
Hình ảnh bên trong màn hình là bốn người Tần Như Nghi hoảng sợ bỏ chạy, Tần Như Nghi chạy đến cuối hành lang bị Người đầu thỏ từng bước ép sát, cuối cùng vì quá sợ hãi cô bèn mở luôn cửa sổ nhảy từ tầng bốn xuống.
“Cảnh sát sẽ đến ngay, chúng ta đi trước.” Lục Phi Trầm kéo Sở Dương Băng đi ra ngoài, đồng thời gọi điện thoại cho Cố Diệu Bách.
Mấy người Cố Diệu Bách run lẩy bẩy trốn trong phòng học trống, Lục Phi Trầm an ủi vài câu, nói bọn họ sẽ qua đó ngay.
“Lục Phi Trầm!” Đồng tử Cố Diệu Bách co rút, cả người sợ hãi hoảng loan nhìn thấy Lục Phi Trầm thì lao thẳng vào ngực hắn.
Sau đó cảnh sát và xe cấp cứu lần lượt đến, năm người Sở Dương Băng bị đưa vào một phòng học trống lấy lời khai, bởi vì có camera chứng minh Tần Như Nghi đúng là tự nhảy lầu nên họ nhanh chóng được thả ra.
Cũng ngay tối hôm đó, bệnh viện thông báo Tần Như Nghi đã chết.
Lúc đó mấy người Sở Dương Băng đang ở trong phòng học trống, sau khi nghe tin Vu Tô Lăng tóm ngay cổ tay của Tống Tinh Nguyệt nói: “Thế nào, Như Nghi cũng chết rồi, bây giờ chị hài lòng chưa? Tại sao chị lại rủ bọn tôi chơi trò này?”
Tống Tinh Nguyệt nhìn Vu Tô Lăng, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, hất tay cô ra nói: “Chính mấy em cũng đồng ý chơi trò này, xảy ra chuyện đừng có trách một mình chị như vậy! Chị khuyên em, muốn kéo dài mạng thì đừng rời khỏi ký túc xá!”
“Chị!” Vu Tô Lăng oán giận đan xen, vẻ mặt không giấu được nét sợ hãi.
“Chúc mấy đứa không chết sớm!”
Tống Tinh Nguyệt cũng sợ hãi nhưng vẫn quay người rời đi.
Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm liếc nhìn nhau, Sở Dương Băng hơi bất ngờ, nếu như Tống Tinh Nguyệt thật sự hỏi Quý ngài nửa đêm cách thoát khỏi mọi chuyện trong lần chơi này thì cô ta sẽ không hoang mang như vậy mới đúng.
Trừ khi….
Tống Tinh Nguyệt không làm được biện pháp mà Quý ngài nửa đêm đưa ra, hoặc là câu trả lời của cô ta y chang cậu!
Lục Phi Trầm đi đến bên cạnh Sở Dương Băng, kề sát tai cậu nói: “Đêm nay chúng ta đi khu ký túc xá, đầu tiên thử lên lầu bốn xem có phòng 444 hay không, nếu như không có thì thử xem có tiến vào được dãy nhà vô hình kia không. Tôi nghi ngờ nếu vào đó được sẽ tạm thời thoát khỏi sự truy đuổi của Quý ngài nửa đêm.”
Sở Dương Băng gật đầu, dãy nhà vô hình kia không nằm chung một không gian với những dãy ký túc xá bình thường, đây cũng có thể là một biện pháp, sở dĩ Tống Tinh Nguyệt không dám đi….có thể là vì cô ta đã giết Lý Bình Nhi.
Đối với những quỷ hồn còn giữ oán khí và thù hận mà nói, khu ký túc xá là hình口 (khẩu), chúng nó bị nhốt ở bên trong không được giải thoát. Tống Tinh Nguyệt không dám đến dãy nhà vô hình đó có lẽ là sợ gặp phải oan hồn của Lý Bình Nhi….
Xem như Tống Tinh Nguyệt vẫn còn chút lương tâm, ít nhất còn nhắc nhở họ: “Đừng rời khỏi ký túc xá”.
Sở Dương Băng im lặng suy nghĩ nên không chú ý tới mình và Lục Phi Trầm đang dựa sát nhau cỡ nào, ánh mắt Cố Diệu Bách nhìn hai người càng ngày càng kỳ quái.
Vừa nãy khi gặp Người đầu thỏ, Lục Phi Trầm liền kéo theo Sở Dương Băng bỏ chạy, lại không thèm để ý đến mình. Hơn nữa hình như hai người vẫn luôn liếc mắt đưa tình, thỉnh thoảng thì thầm to nhỏ với nhau, không coi ai ra gì mà đứng chung một chỗ, buổi tối còn ngủ chung giường! Tần Như Nghi là bạn gái của Sở Dương Băng đã chết mà cậu lại không hề tỏ ra đau buồn, ngược lại còn ngọt ngào dựa gần Lục Phi Trầm.
Cố Diệu Bách vốn đang bị hoảng sợ bỗng nhiên nộ khí xung thiên, kéo Lục Phi Trầm qua chất vấn: “Hai người có quan hệ gì với nhau?”
“?????”
Lục Phi Trầm và Sở Dương Băng đồng thời sửng sốt, không hiểu ý Cố Diệu Bách.
“Chúng ta có quan hệ gì, còn hai người có quan hệ gì?” Cố Diệu Bách đột nhiên cao giọng chất vấn: “Hai người cùng ăn cùng ngủ, cùng chạy trốn! Ở giữa hai người còn có chỗ cho tôi và Tần Như Nghi không hả?”
“Sở Dương Băng, Như Nghi chết rồi, anh không sợ cô ấy trở về tìm mình sao? Nếu như lúc đó anh không bỏ chạy cùng Lục Phi Trầm mà là kéo theo Như Nghi chạy, cô ấy cũng sẽ không bị ép đến nông nỗi phải nhảy lầu!” Tâm trạng Cố Diệu Bách vô cùng xúc động, hai ngày liên tiếp phải chịu đựng áp lực tâm lý khiến cô muốn điên, sự lạnh lùng của Lục Phi Trầm chính là giọt nước tràn ly đối với cô.
Lục Phi Trầm bị hỏi như vậy dần dần lạnh mặt, hắn hất tay Cố Diệu Bách ra, nói từng câu như dao đâm vào lòng Cố Diệu Bách:
“Cô là cái thá gì, trong mắt tôi, chỉ có mạng sống của Sở Dương Băng và tôi mới là quan trọng, cô, chẳng là gì cả.”
Cố Diệu Bách lảo đảo hai bước, không tin được bạn trai của mình lại có thể nói ra những lời như vậy.
“Cặn bã! Anh là tên khốn nạn!”
Cố Diệu Bách hét lớn một tiếng rồi xoay người mở của chạy ra ngoài.
“Diệu Bách! Bây giờ không thể tách đàn! Diệu Bách!” Vu Tô Lăng lập tức nhận ra có chuyện bất thường, bây giờ tách ra chẳng phải sẽ thành bia ngắm cho những con quái vật kia sao? Lời nói của Lục Phi Trầm và sự im lặng của Sở Dương Băng Vu Tô Lăng đều nhớ trong lòng, so với hai nam sinh không hề quen biết này cô tất nhiên sẽ lựa chọn bạn cùng phòng của mình.
Vu Tô Lăng liếc mắt nhìn chằm chằm Lục Phi Trầm và Sở Dương Băng rồi xoay người đuổi theo.
Vẻ mặt Lục Phi Trầm u ám mà lạnh lẽo, nhưng sự băng giá ấy lại hoàn toàn biến mất vào giây phút hắn nhìn Sở Dương Băng: “Hai người họ chết chắc rồi, chúng ta đi khu ký túc xá trước, nếu được thì đêm nay kết thúc luôn câu chuyện này.”
Sở Dương Băng gật đầu, cũng không nói thêm gì.
Cậu cảm nhận được câu nói vừa rồi của Lục Phi Trầm là suy nghĩ thật sự của hắn, trong lòng Lục Phi Trầm chỉ có mạng sống của hai người họ mới đúng là “mạng”, từ đầu tới giờ hắn không hề có ý định cứu mấy NPC kia. Tần Như Nghi cũng vậy mà Cố Diệu Bách cũng thế, bất kể người đó là bạn gái của mình hay không thì hắn cũng không hề nghĩ đến chuyện đi cứu họ.
Sở Dương Băng im lặng không nói là vì suy nghĩ của cậu cũng giống hắn. Nghe tin Tần Như Nghi chết nhưng trong lòng cậu cũng không hề dao động, tựa như đấy không phải là mạng người mà chỉ là một con chó con mèo nào đó chết thôi.
Sở Dương Băng yên lặng nhìn về phía gò má của Lục Phi Trầm, nốt ruồi bé xíu chỗ đuôi lông mày theo động tác chớp mắt của hắn càng thu hút sự chú ý của người khác.
Phàm là con người thì ai cũng ích kỷ, Lục Phi Trầm mới là đồng đội duy nhất của cậu trong câu chuyện này, là người duy nhất mà cậu có thể tin tưởng. Nếu như lúc đó cậu kéo Tần Như Nghi chạy, có lẽ Tần Như Nghi sẽ không chết nhưng Lục Phi Trầm thì sao? Nếu phải đánh đổi tính mạng của Lục Phi Trầm cho một NPC khác, cậu chắc chắn sẽ không chấp nhận.
Những tưởng Sở Dương Băng tính cách mềm mỏng, tốt bụng hơn Lục Phi Trầm, nhưng thật ra bản chất của cậu cũng chẳng khác hắn là bao.
Ở một bên khác, sau khi Cố Diệu Bách chạy ra khỏi phòng học một đoạn liền hối hận, lúc đó cơn tức giận không hiểu sao trỗi dậy trong lòng cô, khiến cô dưới cơn giận dữ và xúc động chạy ra khỏi phòng. Bây giờ cô một mình một nơi mới cảm thấy hoảng sợ.
Chỗ cô đang đứng lúc này cách khá gần tầng B, tầng B vẫn chưa xây dựng xong, bên cạnh chính là công trường, là nơi hẻo lánh trong cả khu dạy học.
Cố Diệu Bách hoảng hốt, sao cô lại chạy đến đây rồi?
Đang định quay trở lại thì ở xa xa trên con đường nhỏ, cô nhìn thấy một cái bóng của ai đó đang nhảy múa. Người đó thoạt nhìn như đang nhảy một điệu Waltz, kẻ đó ở sau lưng Cố Diệu Bách, trong bóng tối từng bước từng bước nhảy điệu nhảy kỳ dị hướng về phía cô.
Cố Diệu Bách lùi về sau hai bước, bây giờ đang là buổi tối, hình dáng của nó trên đường càng lúc càng trở nên rõ ràng, khi nó nhảy đến dưới một cây đèn đường Cố Diệu Bách mới thấy rõ hình dáng của nó. Thân thể nó cao lớn một cách lạ lùng, mặc bộ âu phục bạc màu, nhảy những điệu nhảy kỳ quái, nó nghiêng đầu về sau trợn trừng đôi mắt ngửa mặt nhìn lên bầu trời, trên mặt lộ ra một nụ cười ngoác miệng vô cùng quái đản.
Lúc này Cố Diệu Bách quyết định chạy, cô xoay người bỏ chạy cách xa nó một khoảng, nhưng lúc quay đầu nhìn lại thì phát hiện Người nhảy múa kia đã biến mất. Tim Cố Diệu Bách đập như điên, nỗi sợ khiến cho cơ bắp cô căng cứng, adrenalin trong cơ thể tăng vọt. Không thấy Người nhảy múa quái dị kia khiến Cố Diệu Bách thở phào nhẹ nhõm, mà ngay lúc cô vừa quay đầu lại bỗng cô nhìn thấy nó đang đứng dưới cây đèn đường gần cô nhất, nó đang nhìn cô chằm chằm.
Nó vẫn nghiêng đầu ngẩng lên trên, trên mặt treo một nụ cười vô cùng méo mó, nụ cười ấy khiến Cố Diệu Bách ghê tởm muốn nôn.
Sao nó lại đứng ở đây? Sao nó lại dùng vẻ mặt ác độc như vậy nhìn cô?
Cố Diệu Bách hoảng sợ muốn la ầm lên, nhưng cổ họng lại khô khốc không phát được âm thanh nào.
Người đàn ông với nụ cười buồn nôn kia bắt đầu nhón chân lên, đi vài bước về phía cô bằng những động tác cường điệu hóa của các nhân vật trong phim hoạt hình, sau đó lại nhảy những điệu nhảy kỳ quái của gã, gã ngước nhìn bầu trời, mang theo nụ cười buồn nôn từ từ cách xa, rời khỏi ánh đèn đường biến mất vào trong bóng tối.
Cố Diệu Bách còn chưa kịp thở phào một hơi đã thấy cái bóng ở xa xa kia đang càng lúc càng lớn hơn, gã đàn ông mang khuôn mặt mỉm cười không nhảy múa nữa mà đang phóng hết tốc lực về hướng Cố Diệu Bách.
Cố Diệu Bách gào lên một tiếng, não bộ trống rỗng bỏ chạy trối chết.
Con đường này nối thẳng ra cổng lớn của khu dạy học, ngoài cổng chính là đường phố nhộn nhịp.
Chạy! Chạy nhanh lên! Cô chỉ muốn nhanh chóng chạy đến nơi có nhiều người, bỏ rơi tên quái dị này.
Cố Diệu Bách chạy một mạch, dốc hết sức lực toàn thân cắm đầu chạy, cô không biết Người mặt cười nhảy múa kia có đang ở ngay sau lưng cô không, bây giờ cô còn không dám quay đầu lại nhìn.
Lúc Cố Diệu Bách chạy đến cổng lớn của khu dạy học, cô nhìn thấy đường phố bên ngoài cổng vắng tanh không có xe cộ cũng không có người dân. Cô bị nỗi sợ che mắt, không nhận ra có điều gì bất thường mà cứ cắm đầu chạy, cô muốn chạy về phía trước, rời khỏi khu dạy học, thoát được kẻ ở phía sau.
Bởi vì không nhìn thấy bất kỳ chiếc xe nào nên cô không hề do dự chạy ra đường.