Giáp sắt được làm bằng thép đụng độ phải gậy chống như biến thành một tờ giấy mỏng, dễ dàng bị đâm thủng một lỗ. Sau khi bộ giáp bị xuyên thủng, những vết rỉ sét nghiêm trọng xung quanh cái lỗ thủng lan ra toàn bộ cơ thể kỵ sĩ, trong tích tắc sau, kỵ sỉ mang áo giáp sắt bị rỉ sét trở thành một đống sắt vụn đồng nát!
Lilith hét lớn một tiếng.
Người của Toà thánh cho rằng cô đang nói với bác sĩ mỏ chim, nhưng thực tế lời này là nói cho Giang Chi Nhu đang ẩn núp trong bóng tối nghe.
Hành động lần này của cô đã thất bại, chắc chắn sẽ phải chết. Đã thế cô tất nhiên phải nghĩ cách ngăn cản đám người của Toà thánh, nhanh chóng giúp Giang Chi Nhu chạy thoát!
Giang Chi Nhu đang nấp trong bóng tối cũng lo lắng muốn điên rồi, chị cũng biết cho dù mình xông lên thì cũng chỉ là bữa ăn cho người của Toà thánh thôi.
Lục Phi Trầm, đúng, Lục Phi Trầm!
Có lẽ Lục Phi Trầm sẽ có cách, hiện tại cũng chỉ có hắn có thể có cách giải cứu Lilith và bác sĩ mỏ chim!
Nếu như bác sĩ mỏ chim và Lilith đều bị thiêu chết trên quãng trường thẩm phán, câu chuyện lần này sẽ hoàn toàn đi về hướng BE. Lục Phi Trầm sẽ không bàng quan đứng nhìn đâu, coi như là vì Sở Dương Băng, hắn cũng sẽ không!
Giang Chi Nhu cắn răng, thừa dịp Lilith đang hấp dẫn sự chú ý của đám người kia, chị xoay người đi tìm Lục Phi Trầm.
Giám mục ở một bên khác nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ma thuật, bắt chúng lại cho ta, ta muốn xét xử chúng trước mặt Chúa Cha!”
Theo mệnh lệnh của giám mục, đám kỵ sĩ giáp sắt vốn vẫn ở bên cạnh bảo vệ gã cũng gia nhập cuộc chiến.
Hai mươi kỵ sĩ giáp sắt phối hợp với nhau vây chặt quái vật, ưu thế tốc độ của nó không có cách nào phát huy được lại không có chỗ để trốn, chẳng mấy chốc đã bị kỵ sĩ giáp sắt chặt đứt. Không còn quái vật hỗ trợ ngăn cản kỵ sĩ giáp sắt, Lilith rơi vào trong muôn trùng vây cũng không tìm được cơ hội thứ hai để đánh lén chúng nữa.
Lúc này Lilith đã là nỏ hết đà, đòn tấn công cuối cùng của quái vật trước lúc chết cũng ảnh hưởng đến cô, để lại một mảng thịt lớn bị tróc hết da ở sau lưng. Máu trong cơ thể cô đã bị cái bóng rút khô, bởi vậy dù sau lưng bị thương đến mức độ ấy nhưng lại không hề có chút máu nào chảy ra.
“Bó tay chịu trói đi!” Giám mục lớn giọng nói: “Cha sẽ khoan dung cho tội ác của ngươi!”
“Hừ!” Lilith cười lạnh một tiếng, mắng: “Cút mẹ Cha của tụi mày đi! Nếu mày đã thành kính như vậy, tao sẽ đưa mày đi gặp nó!”
Nói xong, Lilith đột nhiên đứng dậy ném cây gậy trong tay như một mũi lao xuyên qua đám kỵ sĩ giáp sắt hướng về phía giám mục. Gậy chống lao ra khỏi tay cô nhanh như một mũi tên, giám mục hoàn toàn không ngờ đến Lilith lại liều mạng từ bỏ vũ khí trong tay như vậy.
Khi gậy chống gần như chắc chắn sẽ xuyên thủng cơ thể của giám mục, Lương Hữu vốn ở bên cạnh gã bỗng nhiên rút đao chặn lại, ngoại lực thay đổi quỹ tích vận động của gậy chống, nó bị hất tung lệch khỏi vị trí của giám mục.
Lúc Lilith chuẩn bị liều mạng, Lương Hữu đã âm thầm di chuyển đến bên người giám mục, một bởi giám mục là đối tượng được bảo vệ nghiêm ngặt, ở bên cạnh gã sẽ an toàn hơn, hai chính là Lương Hữu muốn cứu giám mục.
Lương Hữu hiểu rõ, một người chơi có thâm niên như Lilith nếu muốn liều mạng, e rằng tính mạng của toàn bộ người ở đây đều sẽ gặp nguy hiểm. Mà người có địa vị tối cao ở đây, cũng là đối tượng có khả năng phải chịu đòn cuối của Lilith nhất chính là giám mục, và thời khắc này là điều y đang chờ đợi.
Hiện tại y trở thành ân nhân cứu mạng của giám mục, khi Toà thánh rút khỏi thành phố dịch bênh này chẳng lẽ có thể vứt bỏ y sao?
“Nữ phù thuỷ, ngươi cứ đợi nhận xét xử đi!”
Lương Hữu đắc ý vô cùng, ánh mắt của y khi liếc nhìn Lilith chứa đầy thương hại.
Đáng tiếc, thật đáng tiếc, lợi hại như Lilith sắp phải chết trên quảng trường thẩm phán, mà y, chẳng mấy chốc sẽ rời khỏi câu chuyện này!
Lúc này Lilith lại nở một nụ cười quái dị với Lương Hữu, cô há miệng tạo khẩu hình cho Lương Hữu thấy.
“Hẹn gặp ở địa ngục, đồ ngu!”
Lương Hữu còn chưa kịp hiểu ý của Lilith, bỗng nhiên cảm thấy ngực mình truyền đến một cơn đau điếng, Lương Hữu chậm rãi cúi đầu, liền thấy mũi nhọn của cây gậy chống đang thò ra từ trong lồng ngực mình.
Thì ra cây gậy chống bị hất tung vòng một vòng cung ở giữa hông trung như một chiếc boomerang, quay lại xuyên qua ngực Lương Hữu từ phía sau. Sức mạnh khô héo và mục nát truyền từ cây gậy vào người Lương Hữu, lồng ngực của y ngay lập tức hóp xuống và co rút lại.
Lúc bấy giờ Lương Hữu mới như bàng hoàng nhận ra chuyện gì, loạng chạng hai bước lắc đầu nói: “Không, không… Không! Tôi không muốn chết! Tôi không muốn!”
Kỵ sĩ giáp sắt cùng tiến lên không chế Lilith và bác sĩ mỏ chim.
Lilith bỗng nhiên cất giọng cười to, tiếng cười cao vút quỷ quái trong đêm tối chẳng khác gì tiếng rít gào của ác ma.
“Ha ha! Ha ha ha ha!”
Ở một nơi khác, theo thời gian trôi qua, hai tay của Sở Dương Băng dần dần mất đi cảm giác, cậu tựa lên tường của nhà đá, mồ hôi lạnh chảy thấm ướt lớp vải bọc quanh người cậu.
Lạnh, lạnh quá.
Cảm giác lạnh lẽo kinh khủng ấy rót vào trong máu thịt của cậu, rõ ràng thấy rất lạnh, nhưng trên người cậu lại toát mồ hôi không ngừng, triệu chứng mất nước đang dần dần xuất hiện. Dịch bệnh đang bòn rút thể lực của cậu, tấn công hệ thống miễn dịch, cố gắng biến cơ thể tươi sống này thành nơi sinh sản nhanh nhất có thể.
Ngoài trừ dịch bệnh ra, cuộc tấn công đã ngưng lại ở phía xa xa càng khiến cho Sở Dương Băng lo lắng.
Không biết Lilith và Giang Chi Nhu có tìm thấy bác sĩ mỏ chim không, không biết hai người ấy có gặp phải nguy hiểm hay không, không biết Toà thánh có hành động gì… Thế cuộc ngày càng không sáng sủa, mà cậu….Cậu còn bị nhiễm bệnh…..
Sở Dương Băng dựa vào tường chống đỡ thân thể, thở hổn hển.
Lục Phi Trầm lau mình xong đi đến bên cạnh Sở Dương Băng, hỏi: “Sao vậy? Có phải lúc chúng ta tách ra chạy đã xảy ra chuyện gì mà em không nói cho anh không?”
Sở Dương Băng lắc đầu, hơi mừng vì vải vóc bọc quanh người cậu đã che được sắc mặt và biểu cảm tái nhợt của mình.
“Đừng giấu diếm anh.” Vẻ mặt Lục Phi Trầm sa sầm, hắn không tin Sở Dương Băng không có gì giấu diếm mình. Nếu không phải cậu giấu hắn, làm sao từ trên xuống dưới người cậu đều viết hai chữ chống cự to đùng, tựa hồ có thể nhảy dựng lên khi hắn vươn tay ôm cậu!
“Em…” Sở Dương Băng không muốn che giấu Lục Phi Trầm, chỉ là cậu vẫn chưa nghĩ ra phải làm sao nói cho hắn biết, chỉ là cậu vẫn chưa nghĩ ra phải dùng tâm thế nào để nói lời từ biệt với hắn, chỉ là cậu vẫn….không cam lòng lẫn không tình nguyện thừa nhận sự thật mình sắp chết rôi.
Nhưng Lục Phi Trầm còn chưa kịp truy hỏi tiếp thì một bóng người đã loạng choạng lao đến.
Người đó chính là Giang Chi Nhu, Giang Chi Nhu chạy trốn thở hồng hộc, chị xông đến tóm lấy Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm, cố gắng kéo họ đi.
Bởi vì chạy trốn quá nhanh, Giang Chi Nhu chỉ có thể nói ra vài câu vụn vặt.
“Phán xét…Lilith….Nữ phù thuỷ!”
Giang Chi Như nói đơn giản nhưng cũng không khó để khiến Lục Phi Trầm và Sở Dương Băng hiểu ý.
Sở Dương Băng theo phản xạ giật cánh tay bị Giang Chi Nhu lôi kéo ra, sau đó lo lắng hỏi: “Chị Lith bị Toà thánh bắt giữ vì cho là nữ phù thuỷ? Bị đưa đến quảng trường thẩm phán?”
Giang Chi Nhu gật đầu, vội vàng dẫn theo họ chạy về hướng quảng trường thẩm phán.
Tin tức này đối với Sở Dương Băng không khác gì sét đánh giữa trời xanh, khi cậu lần đầu tiến vào sách Lilith là người dẫn dắt cậu, mấy năm qua đều vô cùng quan tâm, bây giờ nghe được tin dữ này khiến cậu nhất thời không cách nào tiếp thu được.
“Bác sĩ mỏ chim thì sao?” Sở Dương Băng sốt sắng hỏi.
“Cũng bị Toà thánh bắt giữ rồi.” Giang Chi Nhu điều hoà nhịp thở, trả lời.
“Vậy nên cô đưa chúng tôi đi quan sát họ bị xử tử sao?” Lục Phi Trầm bỗng nhiên đứng lại, lạnh giọng hỏi.
Giang Chi Nhu sững sờ, hoàn toàn không ngờ đến Lục Phi Trầm lại hỏi như thế.
“Không, tôi muốn hai người đi xem thử có cách nào cứu được Lilith không!”
Lục Phi Trầm thẳng thắn nói: “Không có! Không thể! Không cứu được! Năng lực của Lilith không thua kém gì tôi, nếu cô ta đã bị bắt, chúng ta còn có cách nào cứu bọn họ?”
Giang Chi Nhu lảo đảo, lắc đầu muốn phản bác nhưng cũng không biết phản bác từ đâu.
Lời Lục Phi Trầm nói rất lạnh lùng, nhưng đó lại là sự thật.
Lúc này quảng trường thẩm phán chắc chắn đang bị kỵ sĩ giáp sắt canh chừng nghiêm ngặt, bằng ba người trần mắt thịt như họ cơ bản là không cách nào cứu Lilith ra được. Bây giờ đi quảng trường thẩm phán cũng chỉ là đi trơ mắt nhìn Lilith bị thiêu chết mà thôi.
“Không… Không thể…Nhanh cứu cô ấy!” Giang Chi Nhu không chấp nhận việc Lilith có lẽ sẽ phải chết, chị lo lắng nói: “Lục Phi Trầm! Anh có cách mà! Anh có cách mà đúng không?”
“Lilith có thể sai khiến cái bóng của mình, còn có gậy chống, anh lợi hại hơn Lilith, anh nhất định có bài tẩy đúng không?” Giang Chi Nhu gần như điên loạn nói: “Van xin anh, tôi van xin anh cứu cô ấy đi! Nhanh cứu cô ấy đi!”
Sau khi Giang Chi Nhu tiến vào sách thì kết thân với Lilith, hai người bất kể là trong hiện thực hay trong sách đều giúp đỡ lẫn nhau trải qua mười mấy năm. Chị dõi theo Lilith từ một bé gái đen gầy trở thành người tham dự có thâm niên lẫm liệt, dõi theo cô gầy dựng thương hiệu và sự nghiệp của mình trong hiện thực, Lilith cũng dõi theo chị kết hôn rồi sinh con.
Tình cảm của hai người trải qua năm tháng vào sinh ra tử với nhau, người ngoài làm sao biết được mối quan hệ giữa họ sâu đậm đến mức nào.
Muốn chị chấp nhận việc Lilith sắp bị thiêu chết, không bằng để cho bản thân chị cũng bị thiêu chết đi!
Lục Phi Trầm đứng yên tại chỗ không trả lời.
Bóng đêm bao trùm trong mắt hắn, băng vụn gian xảo trôi nôi giữa sóng mắt mênh mông, hồi lâu sau hắn nói: “Coi như là tôi có, thì vì sao tôi phải cứu cô ấy chứ?”
Giang Chi Như không dám tin ngẩng đầu lên nhìn hắn, rồi lại không biết nói sao cho phải.
Lilith và Lục Phi Trầm chỉ là bạn đồng hành tạm thời, Lilith mạo hiểm hành động gặp thất bại sắp phải chết, Lục Phi Trầm cũng không có nghĩa vụ phải cứu cô ấy.
Lạnh lùng ư? Quả thật rất lạnh lùng, nhưng đối với Lục Phi Trầm thì đây vốn là phải như vậy.
Ở trong một tình huống khác, nếu một ngày nào đó Lục Phi Trầm phải chết, Lilith cũng sẽ không liều mạng để cứu hắn.
Đây mới là quan hệ bình thường giữa những người tham dự câu chuyện.
Bọn họ hợp tác với nhau, cảnh giác lẫn nhau, đồng thời mãi mãi đặt an nguy của bản thân lên trên hết, sẽ không mạo hiểm tính mạng hoặc chịu chết vì đồng bọn tạm thời.
Giang Chi Nhu cũng trầm mặc bình tĩnh nhìn Lục Phi Trầm một lát.
Có lẽ chị nhất thời bị váng đầu, sau khi chị kết hôn rồi sinh con đều liên tục cọ những câu chuyện có độ khó thấp của người mới, mục đích là giảm thiểu nguy hiểm. Trong hiện thực có người chồng đang đợi chị trở về, có con trai cần chị bầu bạn, chị không thể mạo hiểm, cũng không dám mạo hiểm.
Đã lâu lắm rồi chị không phải đối mặt với cảnh tượng sinh tử thế này, thế nên bây giờ chị mới ngây thơ đến thế.
Giang Chi Nhu mỉa mai nở một nụ cười, sau đó quay người chạy về hướng quảng trường thẩm phán. Lục Phi Trầm có thể không đi, nhưng chị thì không, dù chỉ có một phần triệu khả năng, chị cũng phải nghĩ cách cứu Lilith ra.