Khụ khụ!
"Em nói vớ vẩn gì thế?" Thậm chí đến cả Vũ Diệm Sơn cũng phải bất ngờ đến sặc luôn ngụm trà.
Thậm chí cả Vũ Dương đang ngồi trong phòng cũng bị câu nói của mẹ làm cho ngã ngửa.
Tính ra Vũ Lăng cũng sắp ba mươi rồi, cũng đâu còn trẻ nữa! Cũng phải tính tới chuyện kết hôn chứ?
Sau khi Tô Dĩ An sang Pháp, nỗi lo lắng của Ngọc Khả Dư lại tăng lên gấp bội.
Ngày xưa vì nhung nhớ Mặc Khanh mà Vũ Lăng không thích ai tới tận đại học.
Sau này quên được Mặc Khanh rồi, thằng nhóc thối nhà cô lại quay sang nhung nhớ Tô Dĩ An, ở giá tới tận gần ba mươi tuổi.
Con trai cô...có phải thích lên chùa đi tu không vậy?
Vũ Lăng còn chưa có phản ứng gì, Vũ Diệm Sơn đã bày ra biểu cảm khó chấp nhận khiến Ngọc Khả Dư hận không thể cho ông ta một cái bạt tai:
"Con nó sắp "già" rồi! Anh cũng phải nghĩ tới chuyện cưới xin cho nó chứ! Lỡ như không có con cái nối dõi thì sao đây?"Gen di truyền nhà họ Vũ hơi bị tốt đấy!
Vũ Lăng chỉ biết im lặng uống trà.
Khóe môi anh khẽ nhếch lên.
"Già" à?
Ngọc Khả Dư lo lắng nhìn anh:
"Thật sự là con chưa có bạn gái sao?"
"Cũng...không hẳn!"
"Thế là có rồi?" Lần này, cả hai ông bà nhà họ Vũ đồng thanh thốt lên.
Thật sự con trai họ có bạn gái rồi?
Thật mừng quá!
"Là ai thế?" Ngọc Khả Dư tò mò tiến sát lại gần Vũ Lăng.
Vũ Dương bây giờ không biết nên vui hay nên buồn.
Mục đích chính của bọn họ là tới đây bắt cậu, thế mà theo cái định luật quỷ quái phi logic kiểu gì lại quay sang chuyện tình cảm của anh hai?
"Tô Dĩ An!" Vũ Lăng chậm rãi nói.
"Tô Dĩ An? Con bé chấp nhận con rồi?"
"..." Hình như anh chưa nghe cô nói chấp nhận làm bạn gái anh bao giờ.
"Hai đứa yêu xa sao?" Ngọc Khả Dư vẫn chưa biết chuyện Tô Dĩ An đã quay trở về, cô vô cùng sốt sắng.
Dù gì cũng là người nhiều kinh nghiệm trong tình yêu, Ngọc Khả Dư biết yêu xa chẳng bao giờ được lâu bền.
Nhưng tính tới tận bây giờ thì cũng 3, 4 năm rồi còn gì.
Cô cũng quý Tô Dĩ An vô cùng.
Có cô làm con dâu, chắc Vũ Lăng sẽ bị ra rìa.
Nhưng vấn đề là Vũ Diệm Sơn lại không thích Tô Dĩ An cho lắm.
Cũng không hiểu tại sao, do ác cảm từ đầu chăng?
Vũ Lăng chậm rãi đáp lại:
"Yêu xa lắm! Nhà cách nhau một lối, nơi làm việc cách nhau vài tầng!"
"Hả?"
Ngọc Khả Dư mặt mày hớn hở ra.
Đây là duyên! Thật sự là duyên!
Cô cũng đâu ngờ Tô Dĩ An lại đang ở gần đây đến như vậy.
Nhưng khổ nỗi, hiện tại Tô Dĩ An đang ở công ty.
Một nhân viên bình thường, làm sao có thể tác quai tác quái mà ở nhà lúc nào cũng được như Vũ Lăng.
"Cho dù là công việc, nhưng con cũng đừng làm khó Tô Dĩ An đấy!" Ngọc Khả Dư thì thầm bảo.
Cạnh tranh trong chốn công việc là rất căng, bởi thế mà Vũ Lăng cũng phải cẩn thận.
Kết cục, bọn họ ở lì luôn trong nhà anh, nhất quyết phải đợi gặp cho được Tô Dĩ An mới thôi.
Hết chuyện về Tô Dĩ An, bọn họ lại nhớ tới Vũ Dương.
Lúc đầu cậu còn ngỡ Tô Dĩ An là vị cứu tinh của cậu, bọn họ sẽ vì chuyện này mà quên mất sự hiện diện của cậu, bỏ về nhanh thôi.
Ai ngờ lại ở lại luôn trong nhà Vũ Lăng.
Đây là nhà, không phải khách sạn!
Rốt cuộc Vũ gia rộng hơn nhà anh gấp mấy lần, kết cục, cả dòng họ nhà anh lại kéo tới đây là sao?
Vũ Diệm Sơn quyết định đi kiểm tra khắp nhà.
Vũ Lăng dù sao về vai vế cũng thấp hơn một bậc, không thể cãi lại, đành để ông đi khám xét từng phòng một.
Anh nhìn cánh cửa phòng mình, có Vũ Dương đang ngồi bên trong, khẽ thở dài.
Phen này thì anh không cứu em được nữa rồi.
Rồi kết cục, Vũ Dương cũng là bị bố bắt tại trận.
Vết thương trên người cậu cũng đỡ hơn, Vũ Diệm Sơn còn ngỡ cậu không có chút thương tích gì, chỉ khiến đám "nạn nhân" của cậu phải nhập viện.
Nghĩ vậy, ông lại càng tức sôi máu, toan xông vào kéo Vũ Dương về Vũ gia.
"Đau!" Vũ Dương nhăn mày kêu lên.
Mấy vết thương cũ còn chưa lành hẳn, lại thêm lực tay quá mạnh của Vũ Diệm Sơn, cậu không chịu được mà bất giác thốt lên.
Lần trước đánh Vũ Dương mạnh tới cỡ nào, cậu cũng không chịu hé răng, bây giờ chỉ mới kéo đi, cậu đã kêu lên đau đớn.
Điều đó khiến Vũ Diệm Sơn cũng phải bất an.
"Vết thương còn chưa khỏi, bố đừng bạo lực như thế!" Vũ Dương chau mày, ôm lấy khuỷu tay, nhìn bố.
Vốn dĩ cậu đã không còn thấy đau nữa, nhưng khổ nỗi vì bố kéo cậu mạnh quá, cái đau lại tới, nhức nhối vô cùng.
Cũng phải nhận rằng, chúng nó đánh đập cũng dã man thật.
Ngọc Khả Dư vô cùng lo lắng, chạy tới chỗ Vũ Dương, đẩy chồng mình sang một bên:
"Thật là, thương nặng như thế này, sao không tới bệnh viện, mà lại tự chăm sóc ở nhà? Anh con cũng đâu phải bác sĩ! Lỡ bên trong có bị thương gì nghiêm trọng..."
"Mẹ khỏi lo, chỉ là những vết thương nhẹ.
Chúng nó cũng là học sinh, sức của bọn chúng sao đủ để khiến con nhập viện chứ!" Vũ Dương nhìn mẹ, trấn an.
Nếu không có Ngọc Khả Dư, cậu còn lo cho tính mạng của cậu hơn là những vết thương nhỏ này.
Vũ Lăng bây giờ mới chậm chạp đi tới chỗ cậu, ngồi xuống, đối diện với mặt Vũ Dương:
"Tới bệnh viện không? Giang Tình đang đợi em!".
Danh Sách Chương: