Diệp Lục Nghiên lại nói tiếp:
"Ngày mai tớ phải đi thực tế với trường, hai ngày một đêm, cậu ổn chứ?"
Tô Dĩ An trong thoáng chốc liền cứng đờ người:
"Hai ngày một đêm? Sao lâu quá vậy?"
Nghĩa là cô sẽ phải ở nhà một mình trong suốt hai ngày sao? Mặc dù số thời gian cô ở nhà không nhiều, nhưng buổi tối, nó mới là một vấn đề.
Thân gái một mình, ban đêm bao nhiêu kẻ xấu rình mò, cái xác suất cô bị kẻ xấu nào đó bưng đi cũng cao hơn gấp bội.
Biết võ thì sao chứ? Cô ngủ say như chết ấy, tên nào bế cô đi, có lẽ cô cũng chẳng biết.
[...]
Sáng hôm sau, trường đại học Hứa Tịch vẫn ồn ào như thường ngày, và chủ đề bàn tán của họ vẫn chẳng thay đổi gì, là chuyện giữa cô và Vũ Lăng.
Tô Dĩ An vừa bước vào cổng trường đã có thể cảm nhận được bao nhiêu luồng sát khí, bao nhiêu ánh mắt đang đổ dồn về phía cô, khiến cô không khỏi lạnh sống lưng mà nuốt nước bọt cái ực.
Đến tận bây giờ họ vẫn không tin hai người bọn cô không có chuyện gì sao? Mấy người này là đỉa hay sao mà dai thế?
Nhưng dù sao, đây cũng là trường học, tất cả đều được giám sát kĩ càng.
Cô tin chắc bọn họ sẽ không dám làm gì cô đâu.
Không chỉ thế, chẳng biết tên nào ngày hôm qua cũng có mặt trong quán cà phê, quay lại được hết đoạn hội thoại giữa cô cùng những vị khách cổ quái kia, đăng lên diễn đàn trường.
Đăng từ hôm qua, nhưng bây giờ cô mới phát hiện.
Thành ra, cái tiêu đề "Tô Dĩ An là bạn gái của Vũ Lăng" vẫn chiễm chệ đứng top1, top2 lại ngang nhiên nhường chỗ cho cái tiêu đề "Bạn gái tin đồn của Vũ Lăng ra mặt trừng trị tình địch".
Tình địch cái khỉ khô! Cái tên đăng đoạn video đó lên diễn đàn trường có phải chỉ để thu hút lượt theo dõi không thế?
Diễn đàn của trường vốn có hai địa chỉ, một địa chỉ do nhà trường quản lý, và một địa chỉ do sinh viên quản lý.
Bởi thế mà trên diễn đàn kia, sinh viên tác quai tác quái trên đó đến long trời lở đất.
Phải nói rằng, diễn đàn của trường Hứa Tịch có lượt tương tác vô cùng cao, không chỉ sinh viên trong trường mà cả sinh viên, hay thậm chí là học sinh, người lớn ngoài trường cũng phải quan tâm.
Nhưng có lẽ cũng bởi thế, ánh mắt của mọi người nhìn cô hôm nay cũng có chút khác so với những ngày trước kia.
Có lẽ họ ít coi thường cô hơn, và cũng sợ cô thêm một chút.
Tô Dĩ An chỉ đành thở dài.
Thôi kệ, dù sao cũng chỉ là những bài báo lá cải, hoàn toàn không đúng một thông tin gì.
Cô cũng chẳng buồn quan tâm.
Cô tin Vũ Lăng cũng vậy.
Sáng nay, vừa mở mắt ra cô đã thấy khó chịu trong người.
Không phải bệnh, cô vẫn khỏe mạnh như thường, nhưng sao tính khí cứ thất thường.
Cô cứ có cảm giác mình "khó ở" hơn thường ngày.
Chỉ cần một cái lá rơi xuống đất cũng khiến cô phải bực mình mà mắng nhiếc trong lòng rồi.
Mãi cho đến khi ca học sáng nay kết thúc, bụng cô liền bắt đầu biểu tình.
Sao lại đau bụng? Sáng nay cô ăn rất bình thường mà? Lẽ nào ăn trúng thức ăn ôi thiu? Không phải, bụng cô khỏe hơn bụng Diệp Lục Nghiên nhiều, nhưng cô nàng đó đâu có biểu hiện gì?
Sắc mặt Tô Dĩ An lại tái mét đi, trong đầu nghĩ tới viễn cảnh tồi tệ nhất.
Lẽ nào...bà dì tới thăm?
Mặt Tô Dĩ An xanh như tàu lá chuối.
Phải rồi, đau vùng bụng dưới.
Không phải là "bà dì đến thăm" thật đó chứ? Dạo này ăn uống thất thường nên chu kì kinh nguyệt cũng thất thường theo rồi sao? Tới sớm tận 1 tuần?
Tạ ơn trời là học xong rồi cái bụng nó mới phản bội cái thân, hơn nữa cũng may là cô mặc quần đen, ít nhất cũng khó mà bị lộ.
Nhưng cả sáng bụng đã ê ẩm rồi, bây giờ mới bắt đầu dữ dội.
Lâu như vậy...chỉ e...
Tô Dĩ An cố đứng thẳng người, chạy vào nhà vệ sinh, cố gắng không để ai phát hiện ra.
Bà dì đến thăm thật!
Tô Dĩ An như hóa đá trong nhà vệ sinh.
Cứ tưởng cô chỉ lo lắng quá mức, ai ngờ nó đến thật.
Xui rủi thế nào cô lại không mang băng vệ sinh trong người, thành ra phải dùng giấy lót vào dùng đỡ.
Nhanh lên nào! Nhanh lên Tô Dĩ An! Về nhà nhanh lên! Nếu không cả trường sẽ biết chuyện xấu hổ này của mày bây giờ!
Nhưng mà...cuộc đời cứ thích trêu đùa cô thế nào ấy...
"Tiểu học bá! Trùng hợp ghê, lại gặp em ở đây!" Giọng Hoắc Thừa Ân vang lên ở phía xa, nghe chất giọng, Tô Dĩ An đã thấy có điềm.
"Em...chào hai tiền bối!" Tô Dĩ An giọng run run cất lên.
Có cần phải đen đủi thế này không? Chuyện đang gấp gáp thế này, lại còn chạm mặt Vũ Lăng và Hoắc Thừa Ân.
"Diệp Lục Nghiên đi vắng rồi, em ở nhà ổn không đấy? Hay là...đi ăn với bọn anh đi!" Hoắc Thừa Ân mời mọc.
Sắc mặt Tô Dĩ An cố gượng cười hết mức có thể, nhưng trong lòng lại đang gào thét dữ dội.
Anh nắm bắt thông tin nhanh quá nhỉ?
"Thôi ạ, em quen ăn ở nhà hơn!" Tô Dĩ An cố chối.
Vậy mà Vũ Lăng lại chêm vào:
"Tôi mời!"
Tô Dĩ An: "..."
Tiền bối, anh có thể đừng dùng tiền dọa người được không?
"Như...như vậy đâu được ạ? Kì lắm!" Tô Dĩ An gượng cười, tiếp tục chối.
Hoắc Thừa Ân lại thêm vào:
"Đi ăn toàn món ngon đó! Không ăn là phí cả đời!".
Ngôn Tình Hay
"..."
Mỡ dâng miệng mèo, không đi chắc cô mất ngủ mấy đêm mất.
Nhưng mà...cô thật sự không thể đi.
Phía dưới đang biểu tình dữ dội lắm rồi.
Tô Dĩ An: "Đi!".
Danh Sách Chương: