Gần tới 10 giờ đêm, chuyến tàu mới dừng lại ở trạm ga Hứa Tịch.
Anh lại phải bắt taxi đưa cả hai về nhà.
Biệt thự của Vũ gia vẫn còn sáng đèn.
Trông thấy Vũ Lăng về tới, thêm Tô Dĩ An đang ngủ li bì sau lưng, đám người hầu ai cũng thấy lạ mà nhìn chằm chằm.
Đúng lúc Ngọc Linh Lung đang ở đây.
Trông thấy anh, cô không biết nên khóc hay nên cười.
Mặt mày xác xơ, tay thì bó bột, lại còn cõng thêm Tô Dĩ An đang ngủ say sưa trên lưng.
"Hai đứa...đi đánh trận về à?" Ngọc Linh Lung bật cười hỏi đùa.
Sắc mặt Vũ Lăng đã khó coi, nay lại càng khó coi hơn.
Ngọc Khả Dư vội vàng chạy tới đỡ lấy Tô Dĩ An.
Từ bây giờ Vũ Lăng mới được xem là thoát nạn.
Nhìn thấy bàn tay bó bột to bự của Vũ Lăng, cả Ngọc Linh Lung lẫn Ngọc Khả Dư không cười nổi nữa.
"Thật là, gì đến mức phải bó bột thế này?"
"Chơi sai tư thế, bị trật khớp!" Mặt anh nhăn nhó.
Ngọc Khả Dư lại quay sang nhìn Tô Dĩ An:
"Sao Tô Dĩ An say mèm thế này? Người cô ấy đâu có mùi rượu?"
Vũ Lăng sờ sờ bàn tay đang bó bột.
Mặc dù nãy giờ cõng cô không động chạm gì tới chỗ bị đau, nhưng không hiểu sao anh vẫn thấy hơi nhói.
"Cô ta không biết uống rượu! Chỉ mới một ngụm đã vậy rồi!"
"Một ngụm?" Cả Ngọc Linh Lung lẫn Ngọc Khả Dư bật cười thốt lên.
Vậy mà Tô Dĩ An lại chưa bao giờ uống rượu.
Cô gái này, xứng đáng được bảo tồn.
"Say thế này, chắc cho Vũ Dương nghỉ một bữa vậy!" Ngọc Khả Dư lẩm bẩm, nhanh chóng dìu Tô Dĩ An vào phòng.
Bên ngoài chỉ còn lại Ngọc Linh Lung và Vũ Lăng.
Cô khoanh tay, đứng nhìn thằng cháu của mình:
"Xem ra cháu rất quan tâm tới Tô Dĩ An đó chứ?"
"Dì đừng hiểu lầm!" Vũ Lăng gạt phăng, "Dù không phải là cô ấy, cháu cũng sẽ làm vậy thôi!"
Anh quay gót bỏ đi, khiến Ngọc Linh Lung chẳng biết nói thêm lời nào.
Anh bước vào phòng mẹ anh vừa đưa Tô Dĩ An vào.
Căn phòng này tuy không có người ở, nằm kế bên phòng của anh, nhưng nó vẫn lau chùi sạch sẽ hằng ngày.
Xem ra bây giờ nó đã phát huy tác dụng.
Ngọc Khả Dư ngồi bên cạnh, nhìn Tô Dĩ An ngủ ngon, khẽ cười:
"Tô Dĩ An, cho dù là lúc ngủ cũng vô cùng xinh đẹp!" Không phải là vẻ đẹp của son phấn, vẻ đẹp của Tô Dĩ An là vẻ đẹp tự nhiên.
Vũ Lăng không nói gì.
Trông thấy Tô Dĩ An ngủ rất yên bình, ít nhất anh cũng thấy an tâm đôi điều.
Trở về phòng của mình, anh mới lôi điện thoại ra, dừng cuộc ghi âm.
Những câu nói ngọng nghịu không rõ tiếng của Tô Dĩ An lần nữa lại vang lên, khiến anh không khỏi bật cười.
Đường đường là học bá, sao có thể ngốc nghếch đến mức này? Nghe lại đoạn ghi âm, anh chỉ thấy cô không khác gì một cô nhóc nát rượu đang làm nũng người yêu.
Làm nũng...người yêu?
Vũ Lăng giật mình ho sù sụ.
Điên rồi, anh đang nghĩ cái gì vậy chứ?
Đoạn ghi âm lại ngay lập tức phát tới câu nói của Tô Dĩ An:
"Tiền bối, em thích anh, rất rất thich anh!"
Ánh mắt Vũ Lăng trở nên tối lại.
Anh có thể chắc chắn mình không có tình cảm đặc biệt với Tô Dĩ An, nhưng sao lúc cô nhóc ấy nói ra câu đó, anh lại phải nghĩ ngợi nhiều đến vậy?
Vũ Lăng, rốt cuộc mày đang nghĩ gì đây?
Anh một mỏi ném điện thoại xuống giường, nhắm mắt tĩnh tâm.
Cả ngày hôm nay đã có quá nhiều chuyện xảy ra, anh không muốn phải suy nghĩ lung tung chỉ vì một câu nói của người say nữa.
Nghĩ bung ta vậy, nhưng không hiểu sao, bóng hình của Tô Dĩ An cứ vật vờ trong tâm trí, khiến anh càng nhắm mắt lại công nhìn ra khuôn mặt cậu cô.
"Anh hai..." Vũ Dương đứng trước cửa phòng, ngập ngừng không dám vào.
Nhìn thằng em mình không hống hách như xưa, anh chỉ thấy lạ, lẽ nào cô nhóc đó đã có thể rèn giũa được thằng nhóc này trở nên biết phép tắc rồi sao?
"Vào đi!" Anh cất giọng, chỉ đúng lúc ấy, Vũ Dương mới dám chạy vào.
"Anh hai, Tô Dĩ An sao lại ngủ ở đây? Lại còn say bí tỉ đến như vậy, chẳng lẽ hai người..."
"Vũ Dương, đừng nghĩ lung tung!" Anh nghiêm mặt, khiến Vũ Dương cũng nín bặt, "Bất đắc dĩ anh mới phải đưa cô ấy về đây."
Nghĩ lại cảnh được Tô Dĩ An về nhà, anh còn thấy bất ngờ về bản thân mình.
Nhưng trong lòng Vũ Dươmg không hề nghĩ vậy.
Một người như Tô Dĩ An không thể nào uống say tới mức nằm không biết trời đất như vậy được.
Thậm chí còn quên lịch học của cậu.
"Giữa anh và Tô Dĩ An, đã có chuyện gì đó phải không?" Vũ Dương lại gặng hỏi.
Nó chỉ khiến Vũ Lăng thấy bực mình thêm.
"Anh đã bảo giữa anh và cô ấy không có chuyện gì cả! Bây giờ em về phòng được chưa?"
"..." Lần đầu tiên Vũ Dương trông thấy Vũ Lăng tức giận đến vậy.
Cậu cũng không dám hỏi gì thêm, đành quay gót bỏ đi.
Cậu không về phòng ngay, cậu ghé qua phòng của Tô Dĩ An, im lặng nhìn cô ngủ say sưa.
Cậu mải nhìn cô, tới mức không hề phát hiện ra Vũ Lăng cũng đang đứng ngay sau lưng.
Anh khoanh tay, tựa vào cửa, nhìn bóng lưng của Vũ Dương đang đi về phía Tô Dĩ An.
Nó không nói gì, chỉ đứng nhìn cô một lúc lâu.
Dẫu vậy, nhưng không hiểu sao Vũ Lăng lại thấy khó chịu vô cùng, thậm chí là hai bàn ray còn đang siết chặt lại, siết chặt vào cánh tay mình.\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e.
Danh Sách Chương: