Bà chủ lại hỏi tiếp:
"Thế, cậu muốn mua loại nào?"
"Loại...loại nào ấy ạ?"
"Hàng ngày, ban ngày, hay là ban đêm?"
"..."
"Có cánh, hay là không có cánh?"
"..."
Có cánh hay không có cánh là cái quỷ gì? Nó bay được hả?
Vũ Lăng mặt mày đen sì, nhìn bà chủ.
"Ban ngày, có cánh!" Anh đáp lại.
"Được rồi!" Bà chủ gật gù, quay lưng đi kiếm.
Hoắc Thừa Ân mon men đi tới bên cạnh Vũ Lăng, thì thầm:
"Loại ban ngày với ban đêm là kiểu gì thế? Có cánh hay không có cánh là sao?"
Mi tâm Vũ Lăng nổi lên từng gân xanh, đen sì, sa sầm cả mặt mày.
Anh gằn giọng:
"Tớ cũng không biết!"
"Tổ tông của tôi ơi! Vậy mà cậu trả lời dứt khoát thế?" Hoắc Thừa Ân kêu lên.
"Trả lời theo cảm tính!"
"..." Được rồi, cậu nói gì cũng đúng.
Hoắc Thừa Ân lại thở dài:
"Chán cậu quá đấy! Không phải mẹ cậu, dì cậu cũng là con gái sao? Chẳng lẽ cậu chưa bao giờ đi mua mấy thứ này cho họ hả?"
Vũ Lăng chau mày nhìn Hoắc Thừa Ân.
Chắc mẹ tên này không phải con gái?
Vũ Lăng chỉ im lặng đợi bà chủ, cầm theo bịch đen trên tay, bước ra khỏi quán, anh mới có cảm giác mình được sống lại.
"Liệu có mua đúng đồ không thế?" Hoắc Thừa Ân ái ngại.
Vũ Lăng chỉ biết nghiến răng:
"Đúng!"
[...]
Bước vào phòng y tế, cả hai đều rũ rượi như vừa đánh trận về.
"Tiền bối, hai người có sao không?" Tô Dĩ An lo lắng hỏi.
Hay rồi, cô đoán chắc cả hai người họ sắp hận cô đến tận tủy rồi.
Đường đường là hai nam sinh nổi tiếng của trường, vậy mà lại kéo nhau đi mua băng vệ sinh, mặt mũi để đâu cơ chứ?
Bác sĩ Tống lục lục trong chiếc bịch đen, gật đầu ưng ý, nhìn Vũ Lăng:
"Tốt lắm! Rất ra dáng bạn trai!"
"...Em không phải bạn trai!"
Bác sĩ Tống bật cười, đi tới chỗ Tô Dĩ An, đưa cho cô.
Tô Dĩ An nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh.
Thần linh phù hộ, không dây ra áo quần.
Nhưng ở trong nhà vệ sinh rồi, cô lại không dám ra ngoài.
Cứ nhìn thấy mặt hai người đó, cô lại không biết nên bày ra khuôn mặt gì để nói chuyện với họ.
Ngại! Ngại hết sức! Ai đời lại bắt hai người con trai mới quen chưa được bao lâu đi mua băng vệ sinh cho mình cơ chứ?
Tô Dĩ An khép nép đi ra ngoài, tạm biệt bác sĩ Tống rồi cùng hai vị tiền bối đi ra ngoài.
"Chuyện lúc nãy...em xin lỗi vì đã làm phiền hai anh!" Tô Dĩ An lí nhí.
"Không sao! Không sao!" Hoắc Thừa Ân bật cười, "Giúp đỡ em là bổn phận của anh!"
Không giúp đỡ, khi Diệp Lục Nghiên trở về, anh nhất định sẽ bị bón hành.
"Người em nên cảm ơn nhất chính là Vũ Lăng đấy!" Anh quay sang nhìn thằng bạn mình bên cạnh, "Không có cậu ta thì bọn anh cũng không mua được băng vệ sinh cho em đâu!"
Phải nói rằng Vũ Lăng thật cao cả!
"Tiền bối!" Tô Dĩ An quay sang nhìn Vũ Lăng, "Em cảm ơn anh rất nhiều!"
Vũ Lăng không nhìn cô, ngoảnh đi chỗ khác.
Mặc dù không trông thấy mặt, nhưng cả hai đều trông thấy đôi tai của Vũ Lăng đã đỏ ửng lên rồi.
Anh chỉ đáp lại một câu cộc lốc:
"Ờ!"
[...]
Tối hôm đó, Tô Dĩ An vẫn tới Vũ gia dạy học cho Vũ Dương như thường lệ.
Mọi chuyện diễn ra vẫn vô cùng bình thường, xem như là không có gì đáng lo ngại.
Đến Vũ Dương cũng không có phản ứng gì, vẫn ngoan ngoãn học bài.
Ít nhất thì khi trông thấy thế, Vũ Lăng cũng an tâm đôi chút.
"Vậy ra cả ngày hôm nay cậu đối xử tốt với Tô Dĩ An là vì Diệp Lục Nghiên nhờ cậu sao?" Khóe miệng Vũ Lăng giật giật, nói chuyện với Hoắc Thừa Ân qua điện thoại.
"Chứ sao? Nói cho cậu biết, tớ là "hoa đã có chủ", thế nên nếu không có sự cho phép của "chủ", tớ sẽ không gần gũi với cô gái nào đâu!" Hoắc Thừa Ân bật cười nói.
Vũ Lăng thầm thở dài trong lòng, nói:
"Xem như cậu biết điều!"
Hoắc Thừa Ân lại hỏi:
"Sao thế? Thấy tớ nói chuyện với em ấy nhiều quá nên cậu khó chịu à?"
"Hay là...cậu ghen rồi?"
"Hoắc Thừa Ân!" Vũ Lăng gằn giọng.
Nghe thấy phản ứng của Vũ Lăng, Hoắc Thừa Ân lại được một trận cười lộn ruột.
Tên này quả nhiên rất "tệ" trong mấy chuyện yêu đương như thế này mà!
"Nhưng cậu cũng phải đề phòng đấy! Tô Dĩ An hoàn mỹ như thế, loại trừ hết mấy đứa con gái ghen tuông vô cớ đó đi thì em ấy cũng rất được yêu mến đấy!"
Đối với câu nói của Hoắc Thừa Ân như chạm vào tim đen của Vũ Lăng, khiến anh trầm mặc vài giây.
"Theo như Diệp Lục Nghiên từng kể cho tớ nghe thì bên cạnh phòng của tiểu học bá có một anh chàng nào đó cũng rất thích em ấy đấy!"
Nghe đến đây, Vũ Lăng mới giật mình ngồi bật dậy, giọng vô cùng khẩn trương:
"Là ai?"\u0005\u0005\u0005\u0005\u0005.
Danh Sách Chương: