Không thể nói lại, bọn họ chì đành câm nín, hậm hực chọn món.
Tô Dĩ An cũng không thèm nói thêm gì nữa, quay gót bỏ đi.
Bỏ mặc những cô gá mặt vẫn còn hậm hực phía sau.
Khước Thần đợi cô đi vào bên trong mới đi theo, hỏi han sự tình:
"Có chuyện gì thế? Mấy cô gái ấy là sao? Bạn gái của Vũ Lăng là sao?"
Tô Dĩ An miết miết mi tâm:
"Em bị hiểu nhầm là bạn gái của Vũ Lăng, bọn họ ghen tị nên muốn làm khó em thôi!"
Khước Thần vẫn không hết lo lắng:
"Sao em không ra mặt phản bác?"
Tô Dĩ An cũng chỉ đành thở dài:
"Dư luận xã hội là một con dao hai lưỡi.
Nếu như em ra mặt phản bác, thậm chí tin đồn không hề suy giảm, ngược lại em còn "khó sống" hơn!"
Bởi thế nên Vũ Lăng ra mặt thì mọi chuyện mới có thể thuận buồm xuôi gió.
Nhưng cô cũng không khỏi thắc mắc, tại sao Vũ Lăng không lên tiếng? Là do anh ta không quan tâm thật? Hay là biết rồi nhưng lại nhắm mắt cho qua?
Bỏ qua những thứ suy nghĩ rối rắm, Tô Dĩ An nhanh chóng pha chế đồ uống cho khách hàng.
Những cô gái kia, lại toàn chọn những thức uống đắt tiền.
Xem ra cô cũng phải cẩn thận.
Chắc mấy cô nàng kia sẽ không ngu ngốc đến độ sẽ thả gián vào cốc nước rồi vu oan cho quán hàng như trong mấy bộ "drama" chứ?
Thôi nào! Mày ảo tưởng phim quá rồi Tô Dĩ An! Mấy trò rẻ tiền đó, sao mấy người kia dám làm cơ chứ? Đã vậy trong quán này camera còn được lắp đặt ở khắp mọi nơi, bọn họ sao dám ra tay?
Tô Dĩ An bưng khay nước, hít một hơi thật sâu rồi bưng ra cho những cô nàng kia.
Những cô gái điệu đà dùng ngón tay thon dài cầm cốc nước, ngắm nghía hồi lâu.
Không thấy có động tĩnh gì, Tô Dĩ An cúi đầu, đi vào bên trong.
Mấy cô nàng này thế mà dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy, thật đáng nghi ngờ.
Mặc dù mọi chuyện vẫn đang diễn ra vô cùng yên bình, nhưng dây thần kinh của Tô Dĩ An vẫn căng lên như dây đàn.
Cô phải dè chừng lên tới mức tối đa.
Người ta đã từng nói, phụ nữ là đáng sợ nhất, và quả thực bây giờ cô cũng đang cảm thấy như vậy.
" Tô Dĩ An!" Bọn họ lại cất tiếng gọi.
Đấy, biết ngay! Sao có thể có chuyện bọn họ lại bỏ qua một cách dễ dàng như vậy được?
Tô Dĩ An đành thở dài, giấu đi sự mệt mỏi trên nét mặt, quay đầu lại:
"Quý khách còn cần gì không ạ?"
Thấy Tô Dĩ An bị đám người kia giữ lại, Khước Thần cũng bắt đầu để ý.
Một cô gái trong nhóm kia lên tiếng, bộ mặt kênh kiệu:
"Nhiều đá quá! Thay cốc khác cho tôi!"
Một cô nữa cũng chen vào:
"Còn của tôi, cà phê sao ít sữa quá vậy? Đắng nghét!"
Tô Dĩ An: "..."
Liệt tổ tông cả dòng họ mấy người! Tất cả đồ uống ở đây đều được pha chế theo đúng từ mi-li-gam nguyên liệu đấy!
Khách hàng từ thời cổ kim, chưa có ai chê nổi hương vị cùa đồ uống trong quán, vậy mà bây giờ mấy người lại dám thốt ra những lời ác ôn đến vậy sao?
Hai tay của Tô Dĩ An siết chặt thành nắm đấm.
Cô thật sự muốn chỉ thẳng tay vào bọn họ mà chửi rủa rằng: "Chỉ có mấy người là tỏ thái độ với đồ uống của chúng tôi! Hay là do khẩu vị của mấy người có vấn đề?"
À không, thậm chí họ còn chưa uống một ngụm nước nào.
Bọn họ chẳng qua chỉ đang muốn khó dễ cô mà thôi.
Bọn họ càng chọc điên cô, cô càng phải bình tĩnh, có như vậy thì mới chọc tức lại được đám người đó.
Tô Dĩ An mỉm cười, một nụ cười thật thân thiện:
"Thật ngại quá, nếu đúng là vậy, đây là lỗi của chúng tôi! Nhưng kể ra cũng thật lạ! Mấy vị còn chưa uống, sao vẫn biết là vị của đồ uống có vấn đề? Hay là...các vị có giác quan thứ sáu cực kì nhạy bén?"
"Cô..."
Xung quanh bắt đầu có những điệu cười khúc khich, khiến những cô nàng kia phải đỏ ửng mặt lên, vừa đứng lên định "dạy cho cô ta một bài học" thì lại phải lấm lét nhìn nhau:
"Thôi được rồi!"
Tô Dĩ An chép miệng.
Đã định bắt nạt cô trước bàn dân thiên ha, vậy mà kĩ thuật lại quá kém.
Thậm chí nó còn tệ hơn cả việc thả gián vào cốc nước nữa.
"Vậy, quý khách có cần chúng tôi đổi cốc nước khác không ạ?" Tô Dĩ An lại tiếp tục hỏi.
"Không cần!"
Đám người kia bị bẽ mặt trước cả đám đông, chỉ dám quát tháo cô đi ra chỗ khác.
Cũng may mấy cô nàng này cũng không phải thể loại khó xơi.
Ít nhất thì khi nghe cô nói vậy, bọn họ cũng biết sợ mà ngồi im, chứ không phải làm loạn lên rồi gọi quản lý.
Không! Cô phải nói là, đám người này cũng chỉ là một lũ tay mơ.
Đi vào trong buồng pha chế, Tô Dĩ An thở dài.
Phải rồi, mặc dù chỉ là hiểu lầm, nhưng làm bạn gái của Vũ Lăng là cảm giác này sao?
Quá áp lực!\u0003\u0003\u0003.
Danh Sách Chương: