Nửa đêm.
Tô Dĩ An khẽ cựa mình, tuy vẫn còn ngà ngà say, nhưng sao cô vẫn cảm thấy có gì đó hơi khác...
Sao chiếc giường này...rộng thế nhỉ? Khác hẳn với chiếc giường trong phòng trọ của cô.
Không chỉ vậy, mùi thơm này...
Cô giật mình choàng tỉnh.
Chắc chắn nơi cô ngủ có vấn đề.
"Cái..." Tô Dĩ An sững sờ, suýt chút nữa thì phun ra những câu chửi thề.
Giường rộng quá! Có lẽ thêm vài người nằm ở đây nữa cũng đủ đấy.
"Đây...đây là đâu?" Tô Dĩ An khẽ run lên, vội vàng chạy xuống giường.
Không phải phòng trọ của cô.
Diệp Lục Nghiên đâu?
Bắt cóc sao? Cô bị bắt cóc sao? Không thể nào! Làm gì có tên bắt cóc nào lại cho cô ngủ trên chiếc giường to khủng bố đó, cộng thêm chăn ấm nệm êm đến ngủ không biết trời đất như vậy chứ.
Cô nhòm qua chiếc mắt mèo từ cánh cửa, ngó ra ngoài.
Bên ngoài tối om, hoàn toàn không nhìn thấy gì.
Cô đành đánh bạo, nhón chân khe khẽ bước ra ngoài.
"Vũ...Vũ gia?" Cô thốt lên.
Vậy mà cô lại đang ngủ ở Vũ gia.
Tô Dĩ An khẽ nuốt nước bọt, cố trấn an tinh thần.
Vũ gia là một gia đình tốt, chắc chắn cô sẽ không gặp vấn đề gì.
Mất một lúc lâu, ánh mắt của cô mới quen với bóng tối, nhìn thấy rõ mọi thứ xung quanh.
Tiếng đồng hồ quả lắc được thiết kế theo kiểu cổ đang lắc theo từng nhịp.
Phải cố nhìn mãi, cô mới biết, bây giờ đã là ba giờ sáng.
Đầu óc cô vẫn còn choáng váng, ê ẩm.
Chất cồn trong người cô vẫn chưa tan hết.
Sao cô không nhớ gì hết nhỉ? Lúc đó bọn họ định mời cô uống thêm chén thứ hai, nhưng sau đó...
Sau đó như thế nào, thì cô hoàn toàn không nhớ gì hết.
Cô chỉ dám chắc một điều, người đã đưa cô tới đây, không ai khác ngoài Vũ Lăng.
Tô Dĩ An lo lắng cắn môi.
Chắc chắn lúc đó cô đã say bí tỉ rồi.
Cô sẽ không nói nhăng nói cuội vớ vẩn linh tinh đâu chứ?
Nếu thật sự cô đã hành động như một con ngốc trước mặt Vũ Lăng thì cô thật sự không còn mặt mũi nào mà nhìn anh ta nữa.
Cô khom người, nhón chân đi từng bước nhẹ nhàng xuống dưới tầng, tìm nước uống.
Cổ họng cô bây giờ đã khô đến mức đau rát.
Vậy mà còn chưa kịp xuống tới nơi, phía dưới bếp đã xuất hiện một bóng người đi ra:
"Tỉnh rồi sao?"
"Tiền...tiền bối?" Tô Dĩ An suýt chút nữa thì bị anh doạ cho trượt chân khỏi cầu thang.
Cả căn nhà tối đen như mực, nếu như không phải cô nhớ rõ ràng giọng nói của anh, chắc cô cũng không thể nhận ra được người đứng trước mặt cô là Vũ Lăng.
Tô Dĩ An cười gượng, nhón chân lên chạy tới chỗ Vũ Lăng:
"Sao anh ngủ muộn vậy? Lại còn không bật đèn?"
Vũ Lăng đứng yên lặng nhìn Tô Dĩ An.
Mặc dù ở trong bóng tối, nhưng hai con mắt của Tô Dĩ An lại long lanh, đáng yêu vô cùng.
Chẳng hiểu sao, câu nói của Tô Dĩ An lại xuất hiện trong đầu anh...
"Nấu mì, cô không thấy sao?" Anh vội trả lời, cốt để đánh bay đi thứ suy nghĩ vớ vẩn trong đầu.
"Nấu mì?" Tô Dĩ An nhướng mày.
Trên tay anh ta là một bát mì nóng hổi.
Nhìn qua cô cũng thể đoán được bát mì này vừa được nấu xong.
Không ngờ Vũ Lăng cũng có sở thích ăn đêm.
Ăn trong thời gian phản khoa học như vậy, nhưng tại sao anh ta vẫn đẹp chết người như vậy cơ chứ?
Nhìn bàn tay trái của anh cũng đang bưng lấy tô mì, cô vội vàng nói:
"Để en bưng cho! Tay anh vẫn đang bị thương..."
"Không cần!" Anh lắc đầu.
Ọc...ọc...ọc...
Vũ Láng: "..."
Tô Dĩ An: "..."
Phải rồi, từ khi được bọn họ mời nhập tiệc tới bây giờ, thứ duy nhất chui vào bụng cô chỉ là một ly rượu.
Bụng lại sôi òng ọc trước mặt Vũ Láng, còn ra thể thống gì nữa?
Tô Dĩ An đỏ ựng mặt lên, quay đi chỗ khác, vô cùng thảm hại:
"Tiền bối! Anh cứ xem như anh chưa nghe thấy gì đi!"
Phải nói rằng, mùi thơm của tô mì kia của Vũ Lăng khiến cô thèm thuồng vô cùng.
Chưa bao giờ cô cảm thấy một tô mì cũng có thể "gợi cảm" tới mức ấy.
Vũ Lăng nhìn cô, cong môi cười, phải rồi, cô vẫn chưa có gì lót dạ.
"Ăn chung không?" Anh hỏi.
"Dạ?"
"Muốn ăn chung với tôi không?" Anh giơ lên một gói mì khác, nhìn Tô Dĩ An.
Dù sao thì anh cũng ít khi vào bếp, thứ duy nhất anh biết làm chỉ là úp mì.
"...Chuyện này..." Tô Dĩ An ngập ngừng.
Bên ngoài, cô bình tĩnh vậy thôi, chứ bên trong nội tâm của cô, sóng đã dữ dội lắm rồi.
Đường đường là con gái, vậy mà lại để con trai nấu mì cho ăn.
Có nhục mặt không cơ chứ?
Cô còn chưa kịp từ chối, anh đã xé luôn gói mì kia rồi.
Cũng đồng nghĩ với việc cô không muốn ăn cũng phải ăn.
"Tiền bối...cảm ơn anh..." Cô ngượng ngùng đến bén cạnh anh, nói.
Tiếp theo đó là một sự yên tĩnh nặng nề đến ngạt thở.
Tô Dĩ An nhìn anh, góc nghiêng quả thực vô cùng hoàn mĩ.
"Tiền bối..." Cô khẽ gọi, mặt có chút đỏ, "Lúc tôi say rượu...tôi không nói gì linh tinh chứ?".
Danh Sách Chương: