"Đó là gì?" Vũ Lăng chau mày.
"Tôi không biết!"
"..." Cậu có thể đáng tin hơn một chút được không?
Hoắc Thừa Ân thở dài, có chút bất đắc dĩ:
"Nhìn qua ảnh thì cũng khó mà đoán được là thuốc gì.
Hơn nữa loại thuốc này Tô Dĩ An lúc nào cũng mang theo bên người, chắc đây là lần duy nhất cô ấy để quên thuốc ở nơi làm việc."
Thật sự khiến người ta phải tò mò, rốt cuộc loại thuốc đó là gì?
Hoắc Thừa Ân lại hỏi tiếp:
"Không phải hôm trước cậu thức nguyên đêm để điều tra chuyện này sao? Thế nào rồi?"
"Không có tin tức gì cả!" Vũ Lăng chau mày.
Mặc dù anh dùng hết mọi mối quan hệ của mình để có thể nói chuyện trực tiếp với vị bác sĩ đã từng phẫu thuật cho cô, nhưng ông cũng chỉ lắc đầu thở dài.
Bác sĩ bảo, tai nạn của Tô Dĩ An mặc dù khá nặng, nhưng vết thương vùng đầu lại không nặng đến mức tới tận bây giờ vẫn chưa thể khôi phục được trí nhớ.
"Cậu có nghĩ có người nhúng tay vào không?" Hoắc Thừa Ân khoanh tay, mặt mày có chút khó coi.
Liên quan đến mấy thứ này thật khiến người ta đau đầu.
Tất nhiên Vũ Lăng cũng có nghĩ tới vấn đề này.
Anh cũng từng nghi ngờ Khước Thần, nhưng anh vẫn không muốn tin anh ta lại can thiệp tới việc khôi phục trí nhớ của Tô Dĩ An.
Mặc dù Khước Thần vẫn có động cơ.
Vì trong khoảng thời gian đó Tô Dĩ An đã chết mê chệt mệt Vũ Lăng đến mức nào.
Đối với một người âm thầm đơn phương cô ấy suốt mấy năm trời thì việc cô không nhớ lại được mọi chuyện lại khiến anh ta thoải mái hơn.
Mi tâm Vũ Lăng tối sầm lại.
Anh chỉ mong thuốc mà Tô Dĩ An thường uống không phải là thuốc gì có hại.
[…]
Chiều muộn, mọi người ở công ty cũng về hết, Hoắc Thừa Ân cũng vừa xong việc đã phóng như bay ra ngoài, bởi vì Diệp Lục Nghiên chuẩn bị về tới nơi.
Tô Dĩ An cũng vì thế mà vội vàng làm hết công việc của mình, cố để không phải tăng ca, rồi cũng theo Hoắc Thừa Ân phóng tới sân bay.
"Tô Dĩ An à! Có gì cô nhớ nói là cô chủ động đi cùng tôi đó nhé! Nếu không chắc chắn ông chủ Vũ kia sẽ không tha cho tôi đâu!" Hoắc Thừa Ân vừa lái xe vừa nói.
Con người lúc yêu đúng là không có ai bình thường.
Thậm chí dạo gần đây tên đó còn ghen với cả anh cơ mà.
Dù gì đi chăng nữa thì Hoắc Thừa Ân đây cũng có bạn gái rồi nhé! Không biết ngoại tình là gì đâu! Hơn nữa ai dám cả gan động vào người của cậu ta cơ chứ.
Tô Dĩ An bật cười thành tiếng.
Hai người là bạn thân, mà xem ra Hoắc Thừa Ân tính cách vui vẻ hơn Vũ Lăng rất nhiều.
Nói ra thì thật phũ phàng, nhưng anh ta không khác gì cá chết trôi sông vậy.
Háo hức tới sân bay, còn cứ ngỡ đã muộn.
Ai ngờ tới nơi mới biết tin chuyến bay bị delay.
Rốt cuộc, cả hai đành ngồi chờ gần nửa tiếng đồng hồ.
Tô Dĩ An đành lục lục túi, lôi thuốc ra uống.
Đúng là ông trời có mắt, chính lúc chiều còn đang tò mò về loại thuốc này, tối đến Tô Dĩ An lại trưng nó ra trước mắt anh.
Lọ thuốc ấy đối với Hoắc Thừa Ân bây giờ không khác gì một thứ yêu nghiệt được bỏ bùa vậy.
Trong đầu anh chỉ biết nghĩ tới chuyện làm thế nào để lấy được lọ thuốc của Tô Dĩ An.
Đúng lúc cô đi vệ sinh, anh lén lút lục túi, trộm vài viên.
Những viên thuốc hình tròn màu trắng, nhỏ xíu, trong hộp kia dễ có khi lên tới gần trăm viên.
Chẳng biết là thuốc gì, cứ đưa cho Vũ Lăng giải quyết.
Tới tận tối muộn, máy bay chở Diệp Lục Nghiên mới hạ cánh xuống đường băng.
Cả ba tay bắt mặt mừng như thể xa cách nhau suốt mấy năm trời.
Đối với Tô Dĩ An thì đúng là thế, nhưng đối với Hoắc Thừa Ân, anh ta cũng chỉ mới chưa gặp Diệp Lục Nghiên vài tháng.
Còn điều bất ngờ hơn, trên chuyến bay của Diệp Lục Nghiên lại có thêm một người...
"Giáo...giáo sư!" Tô Dĩ An thốt lên.
Vậy mà thật bất ngờ, giáo sư Davis lại đang ở đây.
"Tô Dĩ An! Đã lâu không gặp!" Giáo sư mặt mày mừng rỡ bước nhanh tới chỗ Tô Dĩ An, nhanh chóng chìa tay ra nắm chặt lấy tay cô.
Đối với Tô Dĩ An mà nói, suốt quãng thời gian cô ở Pháp, giáo sư Davis không khác gì một người bố.
Cô có thể trưởng thành và có được như ngày hôm nay, công lao của giáo sư là không hề ít.
Bởi thế nên bây giờ được gặp lại ông, cô hạnh phúc đến mức nào.
Từ khi về nước, khả năng cô được trở lại Pháp là vô cùng thấp.
Việc được gặp lại giáo sư Davis đối với cô không khác gì nhặt được vàng.
Bao nhiêu người quen hội tụ, Tô Dĩ An nổi hứng chi tiền bao mọi người một bữa ra trò.
Nhưng ai ngờ Hoắc Thừa Ân lại từ chối, còn rất gấp gáp phóng xe đi như ma đuổi.
Ngồi trên xe, phóng như bay trên đương quốc lộ, Hoắc Thừa Ân không ngừng nghiến răng, chửi thề:
"Hoắc Thừa Ân! Mày đúng là một thằng tồi! Chuyện tình cảm của tên họ Vũ đó lại quan trọng hơn bạn gái của mày sao?"
Từ khi lấy được thuốc của Tô Dĩ An, trong người anh cứ thấp thỏm, đứng ngồi không yên, chỉ mong được tới chỗ Vũ Lăng sớm mà đưa thuốc cho anh.
Để lâu, thuốc sẽ chảy nước mất.
Nhưng ai ngờ, hi sinh bạn gái để tới đây đưa thuốc cho Vũ Lăng, thứ anh nhận lại lại là một quả cước như trời giáng của tên vô nhân đạo kia.
"Lấy được thuốc rồi, còn không đưa tới chỗ Du Hạc kiểm tra, còn đưa tới chỗ tôi làm gì?".
Danh Sách Chương: