Bóng dáng người con trai chầm chậm đi tới từ phía xa, khiến Tô Dĩ An thoáng sững sờ.
"Tiền...tiền bối!" Cô lẩm bẩm.
Vậy mà lại có thể gặp mặt tiền bối nổi tiếng của trường cô ngay tại nơi này.
Hôm nay không phải ngày may mắn của cô đó chứ?
Vũ Lăng vẫn bình thản bước đi như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Thậm chí còn đi ngang qua cô gái nhỏ như thể cô là người vô hình.
Nhưng Tô Dĩ An đâu quan tâm chuyện đó.
Việc bắt gặp anh ngay tại nơi này cũng đã đủ để khiến cô đứng hình rồi.
Vị tiền bối ấy, ngay từ khi bước vào trường Hứa Tịch, cô đã để ý đến anh rồi.
Một cô gái chỉ biết cắm đầu vào học như cô, suốt mười hai năm đèn sách không biết tới yêu đương là gì thì ngay từ khoảnh khắc ấy, trái tim nhỏ đã biết rung động.
Nhưng Vũ Lăng với cô ngay từ đầu đã có khoảng cách rất lớn.
Anh cao cao tại thượng, được bao nhiêu thiếu nữ si mê, phải nói rằng so với một cô gái có ngoại hình không có gì bắt mắt, chỉ có học và học như cô lại càng không có cửa.
Có lẽ cái tên Tô Dĩ An đối với anh cũng không có gì đặc biệt.
Tô Dĩ An mừng như nhặt được vàng, mặc cho anh đã đi qua, cô vẫn reo lên:
"Tiền bối Vũ! Chào anh!"
Không để anh kịp quay lại, Tô Dĩ An vội vàng chạy đi.
Ngại! Thật sự rất ngại! Cô dám cất giọng to như vậy chào anh đã vô cùng gan góc rồi.
Vũ Lăng cũng vì tiếng gọi của cô, dừng bước mà quay đầu lại.
Nhưng trước mắt anh chỉ là một bóng lưng bé nhỏ đang chạy đi như một con thiêu thân.
Nghĩ lại mới thấy, cô gái đó có chút quen quen.
[...]
"Dùng game để uy hiếp thằng nhóc đó sao?" Diệp Lục Nghiên vừa thoăn thoắt pha chế đồ uống, vừa hỏi han sự tình của cô bạn thân.
Việc Tô Dĩ An đi làm thêm, nó trọng đại đến mức toàn bộ nhân viên trong quán đều biết đến.
Cũng may chủ quán tâm lý, lại còn là anh em tốt của cô, sống chung một dãy nhà trọ nên anh ta mới cho cô xin nghỉ buổi làm thêm hôm nay.
Nhìn Tô Dĩ An vui vẻ trở về, ai cũng nghĩ buổi dạy đầu tiên của cô suôn sẻ rồi.
Nhưng ai mà biết được vị học trò đầu tiên của cô lại cứng đầu và khó chiều đến mức nào đâu chứ.
Tô Dĩ An vừa bước vào quán đã nằm oạp xuống bàn tiếp tân.
Công sức cô cày game bao lâu, thế mà lâu lâu cũng có ích.
Cô bắt đầu chơi cũng khá lâu, nhưng vì bận lịch học nên cũng không chơi nhiều.
Mãi tới mùa hè sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô mới cắm đầu vào chơi game xem như giải stress.
Vậy mà không thể ngờ lại có thể lên được Vương giả mạnh nhất, thật khó tin.
"Vậy là nếu cậu giúp cậu nhóc đó leo rank, nó sẽ chăm chỉ học?" Diệp Lục Nghiên nhíu mày.
Việc dùng game uy hiếp thế này, sao cô cứ thấy không ổn.
Tô Dĩ An cũng biết.
Chuyện này có lẽ sẽ không thể kéo dài được mãi.
Chơi game dù sao cũng không tốt chút nào, hơn nữa có vẻ như Vũ Dương cũng đã bị nghiện rồi.
Nhưng ít nhất thì bước đầu phải khiến tên nhóc đó thích học cái đã.
Qua buổi học đầu tiên thì Tô Dĩ An cũng có cách nhìn khác về Vũ Dương.
Nó không thích học, nhưng ngược lại nó rất thông minh.
Bình thường chểnh mảng vậy, nhưng chỉ cần tập trung, nó sẽ tập trung tới mức cao độ.
Cô chỉ cần giảng giải vài câu, nó đã hiểu được hết.
Nếu như chăm chỉ học, có lẽ cũng sẽ là một học bá đấy.
"Vậy bây giờ cậu tính sao? Nghỉ làm ở đây hả? Cậu đâu thể làm nhiều việc như vậy được?"
Tô Dĩ An nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
"Có lẽ tớ cũng sẽ tiếp tục làm ở đây! Lịch dạy và lịch làm việc không trùng nhau mà! Về việc học, tớ sắp xếp được!"
Đa số lịch học đều diễn ra vào buổi tối.
Bởi thế nên công việc ở quán cà phê cô cũng có thể tời làm vào buổi sáng hoặc chiều tùy theo lịch học ở trường.
Dù sao cô cũng đã gắn bó ở đây khá lâu, không nỡ nghỉ việc.
Diệp Lục Nghiên vẫn không thấy ổn chút nào.
Lịch làm việc dày đặc như vậy, thời gian đâu mà học hành và ngủ nghỉ chứ?
Cô chỉ sợ Tô Dĩ An trụ không nổi mà thôi.
Sức người có giới hạn mà.
"Tớ thực sự rất lo cho cậu đấy!" Diệp Lục Nghiên ái ngại.
"Không sao thật mà! Nếu như tớ có mệnh hệ gì, chắc chắn sẽ báo với cậu đầu tiên!" Tô Dĩ An cười tươi rói, trấn an cô bạn.
Không để mọi chuyện lại đi vào lo lắng, cô vội vàng chuyển đề tài:
"Cũng hết ca rồi, về thôi! Lát nữa tớ sẽ kể cho cậu một chuyện thú vị lắm!"\u0001.
Danh Sách Chương: