“Tôi đoán anh vẫn còn nhớ cô bé tên Ngụy Cửu kia,” Câu nói của Ngụy Đại cắt đứt đoạn hồi ức của Ngụy Thất, anh mờ mịt nhìn đối phương.
Ngụy Đại nhún vai: “Mà thôi, quên đi, chuyện đó cũng chẳng liên quan gì tới anh.”
Ngụy Thất thấy Ngụy Đại không định nói tiếp, vội vàng nghiêm túc nói: “Cô nói không sai, tôi đang nghĩ tới chuyện của cô ấy… với tôi cũng đã nhớ ra rồi.”
“Phải không?”
“Phải,” Ngụy Thất quả quyết, “Cô cũng biết mối quan hệ của tôi với Ngụy Ngũ rất tốt, dù sao chúng tôi là cùng được nhận nuôi… còn… tôi biết Ngụy Cửu, là con lai đúng không?”
“Phải, là đứa bé đó.” Ngụy Đại gật đầu, “Đứa bé đó.. nhỏ nhất trong chúng ta, nhưng lại là người đầu tiên vào Ngụy gia được xếp số.”
Ngụy Thất ngẩn người: “À…là vậy à.”
Mọi người đều rất nỗ lực, thế nhưng ai cũng đều kém hơn Ngụy Cửu. Ngụy Cửu khi mới chỉ mười hai tuổi đã chiếm được một số, điều này thật khó tin, ngay cả người của Ngụy gia cũng nghĩ như vậy.
“Cô nàng đó hình như chẳng cần nỗ lực gì nhưng vẫn có thể được thầy cô ưu ái rồi được cả một con số,” Ngụy Đại thở dài, “Tôi thật hâm mộ cô ta.”
“Cho nên cô mới lợi dụng việc công để trả thù cá nhân hả?” Ngụy Thất dùng giọng điệu trêu chọc hỏi.
“… Đúng vậy,” Ngụy Đại chống cằm, đáp ngắn gọn, ngón tay thon thả chậm rãi viền theo miệng ly. Ngụy Thất ngẩn người, lập tức cười khổ một chút: “Lần này là chuyện gì?”
Ngụy Đại ngẩng đầu lên nhìn Ngụy Thất, lập tức lắc đầu: “… Kỳ thực, tôi cũng không biết cô ta đang làm cái gì.”
“Vậy vì sao cô…”
“Bởi vì không biết,” Ngụy Đại đứng dậy khỏi ghế, “Không ai biết cô ta đang làm gì, thực sự, cô nàng này… Tôi không biết nên nói như thế nào nữa,” Ngụy Đại trầm mặc một lúc rồi xoay người, trước khi đi bỏ lại một câu, “Nói chung… không được tin những gì cô ta nói.”
“Vì sao?” Ngụy Thất vô thức buột miệng hỏi.
Ngụy Đại không đáp, chỉ là khoát tay: “Làm tiếp ở chỗ này đi.”
Kết quả đi lòng vòng nửa ngày, Ngụy Thất vẫn chẳng moi được cái gì từ miệng của Ngụy Đại. Ý thức được thực tế khiến Ngụy Thất không khỏi thở dài, nếu không vị trí Ngụy Đại sao đến lượt của bà chị đó chứ.
Anh không biết người khác thấy Ngụy Cửu thế nào, nhưng trong mắt Ngụy Thất, đó là một cô bé kiệm lời. Ngụy Cửu lúc nào cũng đi theo sau Ngụy Ngũ, lại luôn nỗ lực không để người khác chú ý tới mình, đôi mắt đẹp kia thì trong suốt tựa một tấm gương, có thể phản xạ tất cả mọi thứ trước mắt, mà phía sau đó lại chẳng có cái gì.
Ngụy Cửu đẹp và trầm tĩnh như vậy, tựa như một con búp bê đắt tiền.
Một ngày nọ, khi Ngụy Thất đi ngang qua sân đã thấy Ngụy Cửu ngồi trên bậc thang, mái tóc xoăn màu nâu xõa ngang vai, cô bé mặc một chiếc váy hoa màu hồng nhạt, tay đang cầm phần bánh kem ba tầng rất ngon mắt, Ngụy Ngũ thì đang đứng sau lưng cột tóc cho cô bé.
Hình ảnh thật giống như một bức tranh xuất hiện trong câu chuyện cổ tích, Ngụy Thất khi đó đã nghĩ như vậy. Cây cối trong vườn trông đều bừng bừng sức sống, mà đôi mắt màu hổ phách của Ngụy Cửu lại ánh lên vẻ ngỡ ngàng —— cô nhỏ tựa thiên sứ từ trên trời rơi xuống nhân gian, thậm chí còn làm trong đầu người khác sinh ra ý niệm ra sức bảo vệ cô bé này.
Tuy rằng đó là chuyện rất nhiều năm về trước, thế nhưng nó vẫn như một bức tranh đã khắc sâu trong tâm trí của Ngụy Thất.
Ngụy Đại dặn “Không được tin những gì cô ta nói”, thế nhưng trong ấn tượng của Ngụy Thất, Ngụy Cửu rất ít nói, phần lớn thời gian đều là im lặng, hoặc là ngẩn người ra, những chuyện xung quanh hình như đều chẳng liên quan gì tới cô bé.
Cũng bởi vậy… trong cuộc thi cuối cùng, Ngụy Cửu là người duy nhất vượt qua.
Nói thật thì cuộc thi ngày đó thực sự khó khăn, mà lại cứ phải ba năm mới tổ chức một lần, ngay cả chủ nhân của Ngụy gia bấy giờ cũng nghĩ có người có thể vượt qua nó hẳn là chuyện khó tin.
Mà thực tế thì đúng là vậy, vòng sau cùng chính là cho mìn nổ —— nghe thì có chút nguy hiểm đấy, song nếu tận dụng tốt thời gian thì nó lại trở nên rất đơn giản.
Ngụy Cửu người bám đầy bụi đi tới, tóc xoăn nâu dài tới lưng, trên tóc còn kẹp một món chú thỏ nhỏ xinh xắn, là do sáng sớm Ngụy Ngũ chải tóc rồi chọn giúp cô bé. Ngụy Cửu mặc bộ đồ bằng lụa trắng mỏng, bụi do vụ nổ ban nãy từ trên vai rơi xuống lả tả, bàn tay trắng muốt, thật mềm, đang cầm lấy vật mục tiêu —— một con thỏ còn sống.
Yêu cầu cuộc thi ngày đó là, phá hang rồi tìm ra con thỏ.
Đạt yêu cầu chỉ có thể có một người, dù sao ở một chỗ lớn như vậy lại chỉ có một con thỏ. Mấy chỗ ẩn nấp thì vừa chật hẹp lại không vững, chỉ cần nhầm lẫn có thể sẽ khiến toàn bộ chúng bị sụp xuống, thế nên tất cả mọi thứ đều phải làm vừa đúng.
Con thỏ trên tay cùng với cái kẹp trên tóc thật hợp với nhau, song chẳng ai có thể cười được. Bởi không ai nghĩ sẽ có người đạt tiêu chuẩn, lại càng không ai nghĩ người đó sẽ là Ngụy Cửu.
Năm ấy, Ngụy Cửu chỉ mới mười hai tuổi. Không chỉ rành rẽ các loại súng ống, các loại dao lẫn dược phẩm, thậm chí ngay cả kỹ năng cũng là tốt nhất, bình thường cũng không tỏ ra kiêu ngạo với những đứa trẻ lớn hơn chút nào. Mà con bé chỉ biểu hiện ra một lần tại cuộc thi.
Kỳ thực Ngụy Ngũ lẫn Ngụy Thất đều đã từng nghi ngờ Ngụy Cửu có giấu nghề hay không, thế nhưng khi thấy Ngụy Cửu lần đầu tiên cười thật rạng rỡ, những suy nghĩ đó liền không thể nói ra nữa.
“Anh Ngụy Thất,” Người bên cạnh bỗng kéo kéo tay áo anh.
Ngụy Thất ngẩn người, lấy lại tinh thần mới phát hiện ra Giang Lai đang đứng trước mặt mình.
“Tiểu Lai?”
Giang Lai hơi ngại ngùng: “Xin lỗi anh, quấy rầy anh rồi ạ.”
“Không sao,” Ngụy Thất cười hiền hòa, anh khá là quan tâm đến cậu bé này, “Có chuyện gì không?”
“Dạ…” Giang Lai hơi đỏ mặt, “Là như vầy, có vị khách vừa gọi một ly Black Witch, nó là gì thế ạ?”
“Là ngọc trai đen,” Ngụy Thất mỉm cười nói, rồi rút ra một ly rượu, “Loại này dùng dark rum làm nền, tỉ lệ thông thường là 1.5 oz dark rum, 0.2 oz apricot brandy với 0.5 oz pineapple juice… à, đây là tỉ lệ chính thức.”
Anh nói đến đây thì dừng một chút, rồi mới hỏi: “Là vị khách nào gọi thế?”
Giang Lai lắc đầu: “Em không biết, là bên bồi bàn qua đây báo. À, em nhớ rồi hình như là một khách ngồi bàn số hai mươi mốt, hình như là khách nữ.”
“…Vậy à?” Ngụy Thất ngó sang góc kia. Nơi đó rất tối, thỉnh thoảng mới có chút ánh sáng chiếu qua, mơ hồ hiện lên một dáng người.
“Anh Ngụy Thất, sao vậy ạ?” Giang Lai nhỏ giọng hỏi.
“Không có gì,” Ngụy Thất cười cười, “Chỉ là…”
“Chỉ là?”
Ngụy Thất giao ly Black Witch cho Giang Lai, “Chỉ là trước đây tôi có một cô em gái thích loại rượu này.”
“Dạ… mà đây cũng là đầu em gặp khách gọi loại rượu này đấy,” Giang Lai xấu hổ gãi gãi đầu, “Chắc tại thời gian em học pha chế chưa đủ nhỉ, mà từ hồi anh Ngụy Thất đi, khiến em cứ lo mãi…”
Ngụy Thất sờ sờ đầu Giang Lai, nhìn sang vị ảnh đế hôm nay đang vô cùng bận rộn, trầm mặc một hồi mới nói: “Mang rượu cho vị khách kia đi.”
“Vâng.” Giang Lai đang định cầm ly rượu đưa cho nhân viên phục vụ thì bỗng bị Ngụy Thất ngăn lại.
“Chờ một chút, để… tôi đưa qua cho.”
“Dạ…?” Giang Lai còn chưa kịp phản ứng lại, ly rượu kia đã bị Ngụy Thất bưng đi mất.
Ngọc trai đen có tên tiếng Anh là Black Witch, ý ban đầu là để chỉ bà phù thủy áo đen, trong đó còn hàm chứa ý chỉ “Người xấu”. Anh đã từng nhiều lần pha chế cho Ngụy Cửu, và nó cũng là loại rượu duy nhất anh pha chế cho cô nàng.
Ngụy Thất đặt ly rượu lên khay, chậm rãi đi tới cái bàn bên cạnh.
Nơi đó có một vị khách đang ngồi, vóc người đối phương nhỏ nhắn nên hẳn là phái nữ. Cô nàng mặc một cái áo len có mũ, giờ đang kéo mũ lên trùm đầu, dưới ánh sáng mờ ảo chỉ có thể thấy đôi môi mềm cùng chiếc cằm nhỏ.
“Black Witch của quý khách đây ạ.” Ngụy Thất cố ý cúi người xuống, đặt ly rượu lên mặt bàn, nhưng vẫn không thấy được khuôn mặt của đối phương. Anh hơi thất vọng, đang muốn đứng thẳng dậy thì tay lại bị người kia nắm lấy. Huấn luyện nhiều năm khiến anh vô thức muốn quật ngã đối phương. Chẳng sao cả, đây là lời dạy bảo của ông cụ năm xưa.
“Anh Tiêu…”
Tiếng của người kia khiến động tác của Ngụy Thất do dự đôi lát.
“Tiểu Liêu?” Ngụy Thất thấp giọng hỏi.
Đối phương dọc theo cánh tay đi xuống cổ tay Ngụy Thất, rồi lén nhét vào tay Ngụy Thất một mảnh giấy, sau đó cầm ly cocktail trên bàn lên uống một ngụm.
“Ngon lắm,” Âm thanh của cô gái thật vui vẻ, cô nàng lấy tiền đặt lên mặt bàn rồi đứng dậy xoay người đi mất.
Ngụy Thất không dõi theo cô gái, mà nhìn xuống ly rượu mới uống dở một ngụm cùng tiền rượu trên bàn.
“Ủa, khách kia đi đâu rồi?” Thiệu Đình Chi đến gần, có chút hiếu kỳ hỏi.
Ngụy Thất đặt ly rượu lên khay hắn: “À, chắc là chê rượu tôi pha chế dở thôi.” Vừa nói, vừa đem tiền rượu bỏ vào túi.
“Cô ta vừa cho anh cái gì vậy?” Giọng nói của Ngụy Đại bỗng vang lên bên cạnh hai người.
“Ui, lão đại, chị sao giống hồn ma thế?” Thiệu Đình Chi bị hoảng sợ liền oán giận nói.
Ngụy Thất do dự một chút, đưa ra tờ giấy trong tay cho Ngụy Đại: “Cô biết Ngụy Cửu tới tìm tôi hả?”
“Tôi đoán thôi,” Ngụy Đại nở nụ cười, kính đen khiến cô nàng dù có cười lên vẫn lạnh lùng như cũ, “Tuy hồi còn bé anh và Ngụy Cửu không thân nhau lắm, nhưng tôi nhớ đó là chuyện sau khi anh gặp phải cậu Tiếu Khiêm, trước đó tình cảm của các người rất tốt.”
“Cô không nghĩ con bé sẽ đi tìm Ngụy Ngũ sao?” Ngụy Thất nhìn Ngụy Đại bỏ mảnh giấy vào túi áo vest —— hé ra trông như một lá bài thông thường.
“Tiểu Ngũ hả?” Ngụy Đại nhún vai, “Sợ rằng điện ảnh và truyền hình không thể giúp cô ta rồi, nhưng còn anh thì…” Khóe miệng Ngụy Đại nhếch lên đầy châm biến, “Trông anh có vẻ không muốn giúp tôi liên lạc với cậu Tiếu Khiêm thì phải.”
“Tôi không liên lạc được,” Ngụy Thất nhíu mày nói, “Sợ rằng khiến cô thất vọng rồi.”
“Ồ…thật may là tôi chưa từng có mong muốn đó,” Ngụy Đại cười cười, xoay người vỗ vỗ lên vai Thiệu Đình Chi: “Làm việc chăm chỉ vào, đừng để tôi thấy cậu lười biếng nhé.”
“Tôi không có!” Người đàn ông anh tuấn kia vô thức kêu lên phản bác.
Ngụy Thất bưng khay lên đang định xoay người rời đi, thì Thiệu Đình Chi vội vã kề sát tới hỏi han: “Hai người vừa nãy nói gì thế?”
“Không phải nãy cậu đã nghe hết rồi sao?” Ngụy Thất bày ra nụ cười nhã nhặn quen thuộc, “Còn có, chăm chỉ làm việc đi.”
“Tôi đang làm việc nè!” Người kia tức giận giãy lên, đương nhiên, hồi hắn còn là ngôi sao làm gì có chuyện bị người răn dạy hoài như thế.