“Anh làm ơn có thể đổi xưng hô dùm cái được không?” Cố Tiểu Tịch đứng tại chỗ nhăn mày.
Ngụy Tiếu Ngữ nhún vai: “…Bảo bối?”
“Lấy mấy cái thiết bị theo dõi trong phòng tắm đi,” Cố Tiểu Tịch nghiêm mặt ra lệnh.
Ngụy Tiếu Ngữ chầm chậm đứng dậy bước vào phòng tắm, lát sau thì trở ra, trong tay cầm theo ba cái máy nho nhỏ, ném vào ngăn kéo ban nãy: “Được rồi.”
Cố Tiểu Tịch vừa định đi vào, lại bị Ngụy Tiếu Ngữ giữ chặt lấy.
“Sao vậy?”
“…Cởi đồ ra hết đi rồi hẵng vào.” Ngụy Tiếu Ngữ nhẹ nhàng nói.
Cố Tiểu Tịch liếc hắn, mặc kệ gã này rồi đẩy cửa đi vào.
Ngụy Tiếu Ngữ khoanh tay đứng tại chỗ, thái độ của Cố Tiểu Tịch vẫn lạnh nhạt như trước, đương nhiên cũng hơi khác xưa, nhưng thực tế thì tình hình cũng chẳng lạc quan gì. Ngụy Tiếu Ngữ nhớ tới dáng vẻ Cố Tiểu Tịch trên xe ngày đó quả thực là muốn câu đi hồn người ta, làm hắn vậy mà phải chịu đựng đến thế… Ngụy Tiếu Ngữ còn đang đứng ở gần phòng tắm, mải nhớ lại cảnh kiều diễm trên xe tối hôm đó, bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Ngụy Tiếu Ngữ vừa nghe đã biết là ai tới, bước nhanh ra mở cửa. Người đứng ngoài cửa là Ngụy Tiếu Khiêm, Ngụy Tiếu Ngữ hơi nghiêng người để Ngụy Tiếu Khiêm vào phòng.
Ngụy Tiếu Khiêm luôn gõ cửa ba tiếng theo tiết tấu, lịch sự mà phong độ. Đột nhiên, Ngụy Tiếu Ngữ nhớ lại cái lần bọn họ đi thi hành nhiệm vụ… ờ, là thu phí.
Ngụy Tiếu Ngữ rất ít khi theo Ngụy Tiếu Khiêm cùng hành động, dù sao nhiệm vụ của hai khác biệt, ngày đó cũng chỉ là do nhất thời tò mò mà có. Hôm ấy, Ngụy Tiếu Khiêm tao nhã gõ cửa kẻ kia ba tiếng, thật chẳng giống với mấy phần tử vũ trang tới đánh nhau, mà trông cứ như khách đến nhà người ta chơi trong xã hội thượng lưu vậy. Ngụy Tiếu Khiêm gõ xong ba tiếng, nhưng bên trong không có ai đáp lại. Thế là Ngụy Tiếu Khiêm lập tức rút súng ra bắn hỏng khóa, đạp cửa một phát rồi mới phát hiện có cái gì đó nặng nề đổ ập sau cửa.
Ngụy Tiếu Khiêm khoát khoát tay, ý bảo Ngụy Tiếu Ngữ tránh ra một chút, Ngụy Tiếu Ngữ lập tức nhích người sang một bên, Ngụy Tiếu Khiêm đeo kính lên, lấy từ người bên cạnh một tên lửa nhỏ, nổ súng… Nói ngắn gọn thì Ngụy Tiếu Khiêm không phải kẻ kiên nhẫn, so với người khác Ngụy Tiếu Ngữ cũng có một thể nghiệm rất sâu sắc.
Ngụy Tiếu Khiêm tao nhã ngồi xuống sofa, ngó xung quanh một chút: “Tiểu Tịch đâu?”
“Đang tắm. Ngụy Thất tới chưa?”
Ngụy Tiếu Khiêm gật đầu, sau đó bắt đầu trầm mặc, mãi cho đến khi Cố Tiểu Tịch đẩy cửa đi ra.
Cố Tiểu Tịch mặc áo tắm, không phòng bị có tên sát thủ ngồi trên sofa. Hắn đang ở hút thuốc, trong tay còn nghịch nghịch cái bật lửa.
Thật ra tâm trạng của Cố Tiểu Tịch không tốt lắm, dù sao y cũng chẳng hề muốn đến nơi nguy hiểm như vậy chút nào. Đoàn U không dễ chọc vô, y cũng không muốn trở thành vật hi sinh trong xung đột giữa bọn họ. Sớm biết thế thì đã đến tị nạn ở nhà Tư Đồ Thượng Lam rồi, trong lòng Cố Tiểu Tịch đang hối hận vô cùng. Nhưng hối cũng đã muộn, Đoàn U không phải người không nói lý lẽ, mà Cố Tiểu Tịch cũng không chắc sẽ nói lý gì với lão đại xã hội đen này, nhưng lỡ có chuyện xảy ra, cũng chỉ có thể dựa vào Ngụy Tiếu Ngữ…
Cố Tiểu Tịch đảo mắt một lượt trên người Ngụy Tiếu Ngữ, người này hay cợt nhả, tuyệt đối không phải dạng có thể dựa vào. Nói không chừng khi gặp nguy hiểm có thể đẩy mình đi, hắn ta thề bảo vệ an toàn mình đại khái như ăn cơm vậy, hơn nữa luôn làm y bị mệt theo…
Cố Tiểu Tịch lại liếc nhìn sang Ngụy Tiếu Khiêm. Nhưng Cố Tiểu Tịch thấy, dù ở đâu thì nguy hiểm cũng là những vật xung quanh anh ta… tối thiểu Cố Tiểu Tịch không nắm chắc được bản thân có thể bình tĩnh thở quá một ngày cạnh anh ta hay không.
Hai người này đều không phải dạng có thể dựa vào, so sánh thì thấy Đoàn U có vẻ được hơn một chút?
Cố Tiểu Tịch càng nghĩ càng đau đầu, cầm khăn lau tóc.
“Bảo bối qua đây đi,” Ngụy Tiếu Ngữ vẫy y qua.
Cố Tiểu Tịch nhíu mày, song vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh Ngụy Tiếu Ngữ.
Ngụy Tiếu Ngữ vươn tay ôm lấy Cố Tiểu Tịch, nói với Ngụy Tiếu Khiêm: “Người anh phái tới sao rồi?”
Ngụy Tiếu Khiêm lắc đầu: “Vào không được, phòng bị của Đoàn gia rất nghiêm ngặt, nên anh để bọn họ ở ngoài rồi.”
Đã biết bọn họ sẽ không đơn giản mà vào nhà này như vậy, quả nhiên là cũng biết thương cái mệnh của bản thân, Cố Tiểu Tịch đương nhiên nghĩ theo lẽ thông thường, bọn là những đứa con Ngụy gia thật vất vả bồi dưỡng, đương nhiên không lỗ mãng rồi.
Đoàn gia có thể đón hai người họ vào, tất nhiên phải chuẩn bị kỹ càng trước, đúng là làm khó một người đã có tuổi rồi mà vẫn phải liều mạng với hai người kia.
Cố Tiểu Tịch nghĩ, Đoàn U phải làm vậy tất nhiên không chỉ vì giúp con cái hả giận rồi, dù sao Đoàn U cũng chưa kích động đến cỡ đó, ông ta nhất định có chủ ý khác.
“…Em nghĩ Đoàn U căn bản không cần đi tới nước này,” Ngụy Tiếu Ngữ bỗng nhiên hít một hơi, “ông ta sẽ chết.”
Ngụy Tiếu Khiêm vốn luôn trầm mặc nãy giờ, nhưng lúc này lại nhẹ nhàng mở miệng, ngữ khí lạnh buốt chậm rãi trước sau như một: “Ông ta phải học lại quy củ.”
Cố Tiểu Tịch cảm giác lạnh sống lưng, thật ra cũng chẳng phải do điều hòa trong phòng không đủ ấm. Thậm chí Cố Tiểu Tịch còn không dám nhìn thẳng vào Ngụy Tiếu Khiêm, y không biết anh ta đã bị gia đình dạy dỗ thế nào, cũng không biết anh ta đã trải qua những gì, y chẳng muốn tìm hiểu chút nào. Bởi vì y biết điều đó quá nặng nề, tăm tối.
Đương nhiên Đoàn U khẳng định sẽ không thích thú chuyện bị một vãn bối bảo phải “học lại quy củ” rồi, nhưng nếu đó là Ngụy Tiếu Khiêm, Cố Tiểu Tịch nghĩ có khi Đoàn U sẽ đồng ý không bằng, bởi Ngụy Tiếu Khiêm không giống người thường. Đơn giản mà nói, anh ta chẳng giống nhân loại, mà càng giống với tử thần hơn.
Thế nhưng không biết vì sao, người như Ngụy Tiếu Khiêm lại khiến Cố Tiểu Tịch sinh ra cảm giác an toàn, ở bên cạnh anh ta tuyệt đối sẽ không bị nguy hiểm tới tính mạng, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Ngụy Tiếu Khiêm đáp ứng bảo vệ an toàn cho y.
Còn lời của Ngụy Tiếu Ngữ… Cố Tiểu Tịch có chút lo lắng nhìn người đàn ông biếng nhác bên cạnh, lời cam đoan của hắn ta vốn chẳng có chút đáng giá.
Ngụy Tiếu Khiêm chậm rãi đứng lên, cho dù làm gì thì động tác của anh ta vẫn luôn có phong phạm một nhà quý tộc, hơn nữa trông như đó là điều hiển nhiên.
“Anh về trước đây,” Ngụy Tiếu Khiêm nhàn nhạt nói, cũng không chờ hai người đáp lại thì đã mở cửa đi ra ngoài. Cố Tiểu Tịch đợi nghe thấy tiếng cửa sập lại mới phát hiện thân thể mình hơi cứng đờ. Y đẩy Ngụy Tiếu Ngữ ra, thở hắt thật mạnh.
“Sao thế?” Ngụy Tiếu Ngữ nhích tới sát người hôn lên tóc y, là dầu gội hương quýt, tản ra hương vị mềm mại, sạch sẽ.
“Tôi không biết anh trai anh làm thế nào mà tạo ra cảm giác bức bách lớn đến vậy.” Cố Tiểu Tịch thở dài nói, “giống y trong phim vậy, đứng cạnh anh ta lúc nào cũng cảm thấy hơi thở tử vong.”
“…Anh trai tôi là con người, em không nên so sánh kỳ quái thế,” Ngụy Tiếu Ngữ nhíu mày, giống như một người em trai bảo vệ anh trai, “mọi khi thì tính ổng hơi kỳ lạ chút, nhưng ai mà chẳng có chút tính này nọ.”
“Có lẽ giáo dục nhà các anh quá kỳ lạ,” Cố Tiểu Tịch cảm thấy hứng thú nói thêm, “cho nên mới có mấy đứa con lạ lùng như các anh.”
“Tôi không kỳ lạ,” Ngụy Tiếu Ngữ bất mãn phản đối, “mỗi quý tụi tôi đều được gặp bác sĩ tâm lý để làm bài kiểm tra.”
“Bởi anh rất biến thái.” Cố Tiểu Tịch không có hứng thú nói, như chuyện Ngụy Tiếu Ngữ là người giảo hoạt như thế nào thì ai mà chẳng thấy, mấy cái trắc nghiệm tâm lý này vốn chẳng có tác dụng gì.
“Tôi không có…” Ngụy Tiếu Ngữ kéo Cố Tiểu Tịch vào lòng.
“Tránh ra, tôi chuẩn bị ngủ.” Cố Tiểu Tịch muốn vươn tay đẩy Ngụy Tiếu Ngữ ra, nhưng lại chẳng nhúc nhích được. Cuối cùng cũng không còn cách nào, đành phải để mặc Ngụy Tiếu Ngữ ôm chính mình: “Được rồi, chúng ta thử trắc nghiệm chút đi.”
Ngụy Tiếu Ngữ ngoan ngoãn gật gật đầu: “Tôi là một người thành thật.”
Cố Tiểu Tịch nhún vai nói: “Nghe nói con người cứ cách mười phút là sẽ nói dối, chúng ta kiểm tra chút xem.”
Ngụy Tiếu Ngữ tiếp tục gật đầu.
“Anh có một em gái phải không?”
“Đúng vậy.”
“…Anh định nuốt Đoàn gia.”
“Không có.”
Cố Tiểu Tịch liếc hắn: “Anh nói dối.”
Ngụy Tiếu Ngữ hôn lên đôi mắt xinh đẹp của y: “Vì sao tôi nói dối?”
“Tôi nghĩ thế.”
“Em đổ oan cho tôi…” Ngụy Tiếu Ngữ tỏ ra hết sức oan ức.
Cố Tiểu Tịch ngáp một cái, muốn đẩy hắn ra đi ngủ, ai ngờ Ngụy Tiếu Ngữ lại kéo Cố Tiểu Tịch ôm vào lòng.
“Này! Làm gì thế?”
“Không phải muốn lên giường sao?” Ngụy Tiếu Ngữ hôn lên môi y.
Cố Tiểu Tịch trừng mắt nhìn hắn, đúng là y muốn lên giường, nhưng sao từ miệng của Ngụy Tiếu Ngữ lại mang theo mùi ***.
Cố Tiểu Tịch cảm thấy có nguy cơ, nên liền muốn lái đề tài đi: “À, em gái anh sẽ thế nào?”
“Không biết.” Ngụy Tiếu Ngữ đem y đặt lên giường, “nó sẽ nhanh thỏa hiệp thôi.”
“Vì sao, tôi không nghĩ cô ấy là người như vậy.” Cố Tiểu Tịch phản bác lại nhận định của Ngụy Tiếu Ngữ, “anh cũng thấy em gái mình là người rất kiên trì mà.”
Ngụy Tiếu Ngữ cũng leo lên giường: “Chuyện đó chẳng liên quan gì tới tính cách cả cưng à, bởi vì không có cách giải quyết nên chỉ có thể thỏa hiệp.”
Cố Tiểu Tịch ngẩn người, y biết có những trường hợp bất khả kháng, mà tính trên người Ngụy Hựu Tuyết, thì gần như có thể hình dung là tuyệt vọng.
Thuộc về một đại gia tộc, chỉ có thể làm theo quy luật của nó, không chấp nhận được tự do tùy hứng dù một chút. Mặc dù Cố Tiểu Tịch thấy, đại tiểu thư họ Nguy là một trường hợp đặc biệt, kiêu kỳ, phóng khoáng, lại theo cả nghiệp diễn xuất, nhưng kết cục cuối cùng vẫn thế thôi.
Cố Tiểu Tịch lại hỏi: “Vậy… anh chàng diễn viên lần trước thì sao?”
Ngụy Tiếu Ngữ thắc mắc nhìn y: “Sao là sao?”
“Thì chuyện với Ngụy Hựu Tuyết chứ sao?”
“Đó là chuyện của Tiểu Tuyết,” Ngón tay của Ngụy Tiếu Ngữ mơn man trên mái tóc mềm của Cố Tiểu Tịch, “chỉ cần không liên quan gì tới lợi ích của Ngụy gia thì người đàn ông này có thể là bất kỳ ai.”
“Cho dù là kẻ ăn mày cũng không sao?”
“Đương nhiên, nếu Tiểu Tuyết suy xét đến việc kết hôn cùng anh ta, vậy anh ta sẽ tìm được một thân phận cùng địa vị tương xứng,” Ngụy Tiếu Ngữ nhún vai, “tụi tôi có thể tìm cho mình những bạn tình xinh đẹp, chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích của Ngụy gia.”
Cố Tiểu Tịch nhíu mày: “Tôi cũng tính là một trong những bạn tình của anh sao?”
Ngụy Tiếu Ngữ cười lên: “Bạn tình duy nhất.”
“Bởi tôi không ảnh hưởng tới Ngụy gia?”
Ngụy Tiếu Ngữ trầm mặc một hồi lâu, rồi bỗng nhiên hôn lên môi y: “Em đáng giá cho bất kỳ kẻ nào vì em phá lệ.”
Cố Tiểu Tịch không hiểu lời ý của hắn lắm. Mà ý của y là, nếu y ảnh hưởng tới tới ích lợi của Ngụy gia, hắn có còn đối xử với y như bây giờ không?
Không biết, Cố Tiểu Tịch thực sự không biết.
Bởi đối phương là Ngụy Tiếu Ngữ.
Cho nên y chẳng nắm chắc được điều gì.