Gã đi tới cạnh Cố Tiểu Tịch, tựa người lên quầy bar, kêu phục vụ làm một ly Tequila. Lúc phục vụ đưa rượu tới còn bưng theo một đĩa nhỏ đựng muối và vài lát chanh.
Cố Tiểu Tịch nhìn gã dùng ngón cái tay trái chấm chút muối rồi dùng lưỡi liếm, sau lấy một lát chanh bỏ vào miệng nhai, tiếp đến cầm ly lên uống một ngụm lớn, xong khà một tiếng thỏa mãn.
Cố Tiểu Tịch liếc nhìn gã, bỗng nhiên mở miệng nói: “Anh không biết Tequila có độc à?”
Không biết Lâm Du Nhiên là do nghe thấy Cố Tiểu Tịch lên tiếng, hay là vì không biết Tequila có độc, nên một ngụm rượu đang chảy đến yết hầu liền làm hắn ho khan.
Hẳn gã là khách quen của quán bar này, nên phục vụ lập tức lấy ra khăn tay đưa cho gã.
Lâm Du Nhiên có chút chật vật ho khan, lấy khăn lau miệng, lúc ngẩng đầu lên liền thấy Cố Tiểu Tịch dáng vẻ như đang cười gã.
Nếu là kẻ khác dám cười nhạo gã như vậy, gã nhất định sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng cậu trai này… lại làm tâm gã xao động. Cặp mắt đen láy kia thật tĩnh mịch, dường như cách cả một thế kỷ.
Gã ho khan vài tiếng nhằm che đi sự xấu hổ, sau đó đẩy ly Tequila trước mặt ra xa, tỉnh như không có gì xảy ra nói: “Sao Tequila lại có độc, nếu có độc sao có thể sản xuất thành rượu mà bán được?”
Cố Tiểu Tịch cười cười: “Trong Atlas thực vật có nói Agave Tequilana là loại cây có độc, nhựa lá có độc đấy.”
“Nhưng tôi uống là rượu.”
“Hẳn nó không phải làm từ lá cây chứ.”
“Đương nhiên.” Cố Tiểu Tịch quay đầu lại uống rượu của chính mình.
Lâm Du Nhiên lập tức tìm đề tài nói chuyện: “Cậu biết rượu này được ủ thế nào không?”
Cố Tiểu Tịch nhìn gã: “Tequila là đặc sản của Mexico, đương nhiên ngoài mấy loại Tequila thông thường, vẫn còn một vài loại chỉ có dân bản xứ họ mới biết. Rượu Tequila là dùng một loại cây ép ra lấy nước, lên men, ủ mà thành, được xếp vào một trong sáu loại rượu mạnh nhất của thế giới. Mà Tequila chỉ có thể sản xuất ở một số địa phương thôi, bởi nó dùng loại cây thùa xanh có tên Agave Tequilana làm nguyên liệu ủ rượu.”
“Người ta dùng tâm của cây này làm nguyên liệu sản xuất.”
“Hóa ra tâm của nó không có độc.” Lâm Du Nhiên lập tức nói.
“Nói chính xác thì nó là bộ phận thân hành của cây.” Cố Tiểu Tịch nhún vai.
Lâm Du Nhiên tiếp: “Cậu biết nhiều thật đấy, cậu học ngành gì vậy? Không phải sinh viên ngành nông nghiệp đấy chứ?”
Cố Tiểu Tịch uống một ngụm Baileys — nói thật thì hôm nay uống hơi nhiều rượu rồi: “…Tôi tốt nghiệp cấp ba rồi ngưng học luôn, giờ đang làm bartender.”
“…Trông cậu còn rất trẻ,” Lâm Du Nhiên không khỏi cảm thán.
“Bartender vốn là nghề dành cho người trẻ, anh có gặp qua ông già nào pha chế rượu chưa?” Cố Tiểu Tịch nheo mắt lại liếc nhìn Lâm Du Nhiên. Những lời này đương nhiên chỉ là nói đùa, song Lâm Du Nhiên lại ngẩn người, cho tới giờ gã chưa từng thấy ai có thể liếc người lại khiến lòng đê mê như vậy.
Lông mi Cố Tiểu Tịch rất dài, thản nhiên liếc gã. Trong đôi mắt đen ấy không có bóng gã, nhưng lại khắc vào lòng gã.
Không khí có chút kỳ lạ, Cố Tiểu Tịch khẽ nhíu mày song không nói gì.
Người trong quán bar rất nhiều, Cố Tiểu Tịch không thể thấy được Ngô Song đang làm gì, còn Lâm Du Nhiên thì cứ ở yên tại chỗ, không hề có vẻ định đi.
“À… Tôi rất tò mò… Vì sao cậu không học tiếp?” Lâm Du Nhiên hỏi, giả bộ như chẳng có chuyện gì.
Cố Tiểu Tịch có chút kinh ngạc nhìn gã: “Chuyện anh tò mò thật chẳng giống người khác tí nào.”
Lâm Du Nhiên khó hiểu: “Vì sao?”
“Bởi đáp án của nó rất đơn giản,” Cố Tiểu Tịch nhẹ nhàng giải thích, “anh coi đi, có một số người có thể ra nước ngoài du học, lại có một số người thì chỉ có thể hết chương trình phổ cập giáo dục rồi phải nghỉ học ra đời làm việc, đây là thực tế, bởi vì không có tiền.”
Lâm Du Nhiên ngẩn người, trong lời của Cố Tiểu Tịch mang theo sự châm chọc, gã nhất thời không biết phải tiếp tục thế nào.
Cố Tiểu Tịch cười lên: “Những người giàu có chẳng bao giờ phải lo lắng vụ tiền nong, xem ra, anh hẳn là có rất nhiều tiền.”
Lâm Du Nhiên thản nhiên nhận: “Đúng vậy, tôi có rất nhiều tiền.”
“Tôi tin,” Cố Tiểu Tịch dời ánh mắt lên trần nhà. Đúng vậy, người đàn ông này rất có tiền, y biết.
“À, tôi nghe Ngô Song nói, cậu không phải người ở đây?” Lâm Du Nhiên lại hỏi, không biết vì sao, khi nghe Cố Tiểu Tịch nói câu “Tôi tin”, gã vậy mà lại cảm thấy có chút chán nản, loại cảm giác này thật không tốt, cho nên gã mới dời đề tài sang chuyện khác.
“Ừ, đúng vậy, tôi đến thăm… mẹ tôi.”
Cố Tiểu Tịch vừa dứt lời, thì có người gọi tên y. Cố Tiểu Tịch quay đầu lại thì thấy Tư Đồ Thượng Lam từ trong đám người bước tới, nhăn mày nhìn người bên cạnh y.
“Xong việc rồi hả?” Cố Tiểu Tịch đứng dậy, mặc áo khoác vào, buổi tối trời vẫn hơi lạnh.
“Ừ,” Tư Đồ Thượng Lam lên tiếng, kéo Cố Tiểu Tịch qua nói, “chúng ta đi thôi.”
Tuy Tư Đồ Thượng Lam không nói câu nào với Lâm Du Nhiên, nhưng ánh mắt thuyết minh Tư Đồ Thượng Lam rất cảnh giác với gã. Lâm Du Nhiên thật đúng như tên của gã, vênh váo, thản nhiên trước cái nhìn chăm chú của Tư Đồ Thượng Lam. Chẳng qua Cố Tiểu Tịch đánh cược nếu gã biết Tư Đồ Thượng Lam đã từng làm những gì, hẳn gã sẽ không còn dám biểu hiện trấn tĩnh như vậy đâu.
Cố Tiểu Tịch nói tạm biệt với Lâm Du Nhiên, vừa định xoay người đi theo Tư Đồ Thượng Lam, đột nhiên Lâm Du Nhiên giữ chặt lấy tay y. Cố Tiểu Tịch hơi ngạc nhiên quay đầu lại, Lâm Du Nhiên lại nhét cái gì đó vào tay y.
“Tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu.”
Cố Tiểu Tịch nhìn thứ trong tay, là một cái di động. Cố Tiểu Tịch còn chưa kịp nói gì đã bị Tư Đồ Thượng Lam lôi vào đám đông, rất nhanh liền không thấy Lâm Du Nhiên nữa.
Cố Tiểu Tịch bị Tư Đồ Thượng Lam lôi thẳng đến đến bãi đỗ xe, ngồi lên xe của Tư Đồ Thượng Lam, nhưng Tư Đồ Thượng Lam lại không nổ máy, hai người cứ im lặng ngồi trong xe.
“Vứt cái di động đó đi đi.” Tư Đồ Thượng Lam bỗng nhiên mở miệng.
Bãi đỗ xe thật im lặng, Tư Đồ Thượng Lam không mở đèn xe, xe lại đậu ở một góc, có một cảm giác an toàn đến kỳ lạ.
Cố Tiểu Tịch ngửa cái di động trong tay lên nhìn, mặt cũng không ngẩng lên: “Vì sao?”
Tư Đồ Thượng Lam nhíu mày nhìn người bên cạnh: “Cậu có quen gã không, cậu có biết gã là ai không?”
“Tôi quen anh ta, nhưng không biết tên anh ta,” Cố Tiểu Tịch cất cái di động Lâm Du Nhiên đưa lúc nãy vào túi, ngẩng đầu cười với Tư Đồ Thượng Lam, “cậu coi, trên đời này nhiều chuyện hiển nhiên, hay là nhiều chuyện ngẫu nhiên nhỉ?”
“…Đó là chuyện trước kia rồi,” Giọng nói của Tư Đồ Thượng Lam thật chân thành, “cậu còn sống, vậy là đủ rồi.”
“Tôi không muốn tranh luận mấy chuyện này với cậu nữa,” Cố Tiểu Tịch vô thức vẫy vẫy tay, đề tài này làm y cảm thấy muốn bệnh.
“Cậu coi đi, cậu cự tuyệt mọi thứ trước kia, cậu đã không còn liên hệ gì với chúng nữa.” Tư Đồ Thượng Lam bình tĩnh nói.
“Không còn liên hệ gì?” Cố Tiểu Tịch cười lạnh một tiếng, “nếu tôi thật sự chết đi, mẹ tôi sẽ làm sao? Còn kẻ giết tôi, vì sao giờ gã vẫn phóng khoáng như cũ vậy? Chẳng lẽ gã không nên trả giá gì sao?”
“Cậu muốn gã đó trả giá gì đây, muốn mạng của gã sao?” Tư Đồ Thượng Lam hỏi ngược lại.
Cố Tiểu Tịch cười lớn, Tư Đồ Thượng Lam quen thuộc kiểu cười này, Cố Tiểu Tịch thong thả nói: “Vậy còn xem gã có thể trả giá thế nào nữa.”
Tư Đồ Thượng Lam trầm mặc một lúc mới hỏi: “Sao cậu nhận ra được gã?”
“Khi đó, tôi nhìn thấy gã lái xe đâm tôi, tôi có thể quên sao?” Cố Tiểu Tịch lạnh lùng nói.
Tư Đồ Thượng Lam vươn người tới ôm Cố Tiểu Tịch vào lòng, Cố Tiểu Tịch không cự tuyệt, cứ để mặc người này ôm lấy, nhẹ giọng nói: “Cảm giác này thật kinh khủng, tựa như… phủ định mọi cố gắng của tôi trước đây, bởi nó chẳng còn ý nghĩa gì, bởi tôi đã chết, còn thật đau đớn. Gã làm tôi trải qua mọi thứ, vậy mà giờ gã lại sống sung sướng như vậy đấy,” Cố Tiểu Tịch tựa vào vai Tư Đồ Thượng Lam, “tôi thấy mình thật oan uổng.”
Tư Đồ Thượng Lam không nói gì, cuối cùng thở dài: “Người tình bây giờ của cậu là Ngụy Tiếu Ngữ, anh ta chỉ cần ra tay thôi, tên kia liền tiêu đời.”
“Tôi không cần dựa vào Tiếu Ngữ,” Cố Tiểu Tịch hít vào một hơi thật sâu, “đó là chuyện của tôi, của chỉ một mình tôi, ân oán của tôi… Người phản bội tôi, kẻ làm tổn thương tôi, tôi sẽ khiến chúng phải trả giá.”
Tư Đồ Thượng Lam hôn lên tóc y, dịu dàng nói: “…Tôi đưa cậu về nhà trọ nhé?”
Cố Tiểu Tịch lắc đầu: “Đưa tôi về Dạ Ngữ đi.”
“Giờ hả?” Tư Đồ Thượng Lam hơi kinh ngạc, dù sao Dạ Ngữ cũng ở một thành phố khác.
“Tôi quen ở đó rồi.” Cố Tiểu Tịch đẩy nhẹ Tư Đồ Thượng Lam ra.
Tư Đồ Thượng Lam thở dài: “Được rồi, tôi đưa cậu về.”
“…Ngày mai cậu phải đi làm nhỉ, hay tôi gọi xe tự về vậy?” Cố Tiểu Tịch suy nghĩ một lát rồi nói.
“Tôi đưa cậu về.” Tư Đồ Thượng Lam dịu dàng nói.
Cố Tiểu Tịch nhún vai, tỏ vẻ đồng ý.