Dry Gin trong suốt tựa kim cương, Vermouth Pháp xanh biếc tựa Ngọc lục bảo còn Chartreuse lại như viên ruby, bỏ thêm vài viên đá, khuấy đều tạo thành màu hổ phách xinh đẹp. Sau khi nhỏ thêm một dash Orange bitters vào, Cố Tiểu Tịch đặt ly rượu nhẹ nhàng trước mặt Thiệu Đình Chi: “Amber Dream.”
Thiệu Đình Chi kinh ngạc nhìn ly cocktail này, không khỏi thốt lên: “Hóa ra Amber Dream thật sự là như thế này.”
Hắn cầm ly lên, Amber Dream dưới ánh đèn trông tựa như hổ phách hóa lỏng, sóng sánh trong ly.
“Anh từng uống qua Amber Dream không chính tông rồi sao?” Cố Tiểu Tịch cúi đầu hỏi hắn.
Thiệu Đình Chi ngẩng mặt lên, mới phát hiện ra bartender này còn rất trẻ. Trẻ hơn nhiều so với dự liệu của hắn, hắn đoán y chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi, trông như là học sinh vừa mới tốt nghiệp trung học.
Nhưng so với học sinh, y trông chững chạc hơn nhiều. Có lẽ bởi màu mắt y rất đen, không phải cái vẻ sâu không đáy, cũng không phải một màu đen thuần, mà tựa như màu đen đó lan rộng ra, trông thật an tĩnh, bình thản. Ánh đèn nơi quầy bar rơi vào mắt y, nhưng từ đấy lại chẳng phản xạ ra chút ánh sáng nào.
Hắn nhìn vào nhưng tựa như chỉ thấy chính mình, đôi mắt kia thật vắng lặng quá mức, thật không phù hợp chút nào với lứa tuổi này.
“Anh từng uống qua Amber Dream không chính tông rồi sao?” Chàng trai mỉm cười, hỏi lại một lần nữa. Đôi mắt đen tuyền ấy cong lên, lông mi thật dài in xuống một cái bóng nhàn nhạt.
Thiệu Đình Chi như là bị âm thanh ấy mê hoặc, nhẹ hớp một ngụm cocktail: “…Tôi, trước kia có uống qua, rất dở.”
Cố Tiểu Tịch hít một hơi, đột nhiên hỏi: “Vậy…người pha cho anh đâu?”
“Chia tay.” Thiệu Đình Chi dùng một hơi uống cạn ly rượu, sau đó đứng lên, “Cám ơn, rượu rất ngon.”
Cố Tiểu Tịch cười cười không nói gì, nhìn Thiệu Đình Chi quay người tiến vào đám đông. Hắn đứng cạnh Ngụy Hựu Tuyết thật xứng đôi, càng nhìn càng thấy đẹp trai.
Cố Tiểu Tịch nhìn một lúc rồi thở dài, sau đó đem cái ly Thiệu Đình Chi vừa uống xong đi rửa.
“Vodka, thêm đá.”
Động tác của Cố Tiểu Tịch lập tức cứng đờ tựa như bị đóng băng, y chậm rãi quay đầu lại.
Vị trí Thiệu Đình Chi ngồi lúc nãy giờ đã xuất hiện một người đàn ông phong độ ngời ngời, hắn cười lên trông thật lịch sự, nhã nhặn, ngay cả đôi mắt xanh thẳm cũng cong cong nhìn về phía y. Nhìn từ trên xuống dưới đúng là không tìm ra một chút tỳ vết nào.
Cố Tiểu Tịch dường như có thể nghe thấy tim mình đập thùng thùng, y nhanh chóng quay đầu tìm xem Ngụy Thất có ở gần đây không. Thật đáng tiếc, trong tầm mắt của Cố Tiểu Tịch chỉ có thể nhìn thấy một mình Ngụy Tiếu Khiêm, chẳng thấy chút bóng dáng nào của Ngụy Thất.
Y đành nén nhịn sợ hãi đứng trước Ngụy Tiếu Khiêm, tay đỡ đáy chai rượu, nghiêng 45 độ để hiện ra nhãn hiệu cho vị khách nguy hiểm này thấy: “Spirytus Rektyfikowany được không?”
Ngụy Tiếu Khiêm nhăn mày: “Ờ, rượu này nặng nhỉ, mà lấy loại này đi, on thers.”
Cố Tiểu Tịch tráng qua cái ly bằng nước lạnh, sau đó bỏ đá vào, cuối cùng là rót rượu lên. Bởi nhiệt độ không khí tại bữa tiệc đang rất cao, đề phòng ly thủy tinh bị nứt nên mới phải tráng qua nước lạnh trước.
On thers là từ dùng để nói đầu tiên bỏ đá vô ly trước, rồi mới rót rượu vào.
Cố Tiểu Tịch mở nắp chai, do dự một chút rồi hỏi: “Muốn chaser[1] không?”
“Không cần,” Ngụy Tiếu Khiêm dứt khoát đáp lại.
Vì thế Cố Tiểu Tịch đem loại Vodka có độ cồn cao tới 96% chậm rãi rót vào ly, đến 1/8 ly thì dừng lại.
Sau đó nhẹ nhàng đặt ly rượu trước mặt Ngụy Tiếu Khiêm: “Spirytus Rektyfikowany.”
“Cám ơn,” Ngụy Tiếu Khiêm nhận ly rượu, nhìn Cố Tiểu Tịch, “Dùng một hơi uống cạn, sau đó đứng dậy đi thẳng một đoạn là được miễn phí đúng không?”
Cố Tiểu Tịch nhướn mày lên: “Đương nhiên.”
Spirytus Rektyfikowany là loại Vodka được sản xuất ở Ba Lan, nó được mệnh danh là “nước của cuộc sống”, và còn được biết đến là rượu có độ cồn cao nhất trên thế giới. Trải qua 70 lần chưng cất, rượu đã đạt được độ cồn đến 96%, có thể nói đó là rượu mạnh có độ tinh chất cao nhất thế giới.
Ở một số quán bar có đưa ra phần thưởng: Nếu ai có thể một hơi uống cạn ly rượu, sau đó đi một đoạn đường thẳng sẽ được miễn phí ly rượu này.
Cố Tiểu Tịch khoanh tay đứng tại chỗ đợi Ngụy Tiếu Khiêm uống rượu.
Ngụy Tiếu Khiêm liếc nhìn Cố Tiểu Tịch, nói: “…Cậu và Shirley rất giống nhau.”
Cố Tiểu Tịch ngẩn người, nhanh chóng phản đối: “Tôi với con mèo yếu ớt đó sao mà giống nhau được!”
Ngụy Tiếu Khiêm không nói gì, mỉm cười, cầm ly rượu lên dùng một hơi uống cạn.
Bình thường, rượu Vodka chỉ phục vụ mỗi vị khách tiêu chuẩn là 42ml, dùng loại ly liqueur hoặc ly cổ điển để uống. Còn đa phần thì dùng để chế biến món ăn hoặc để uống sau khi dùng bữa. Tuy nhiên bởi Spirytus Rektyfikowany rất nặng nên ở Trung Quốc không có nhiều người uống không nó, mà thường dùng nó làm rượu nền để pha cocktail.
Ngụy Tiếu Khiêm đặt ly xuống, đôi mắt xanh thẳm nheo lại, cái lạnh của rượu như băng tan trong miệng, rồi biến thành một ngọn lửa bỏng rát.
“Anh Ngụy, xin mời.” Cố Tiểu Tịch cạnh đó giật dây Ngụy Tiếu Khiêm.
Ngụy Tiếu Khiêm nhìn y, sau đó đứng dậy, đi dọc theo quầy bar một vòng rồi quay lại, sau đó ngồi xuống dãy ghế trước quầy. Trên thực tế thì gần như không ai có thể làm được việc như vậy.
Cố Tiểu Tịch chống cằm, cười như mèo trộm được thịt, tay kia thò ra: “Nào, đưa tiền đây.”
Ngụy Tiếu Khiêm cười rộ lên: “Cậu cố ý đúng không.”
Tuy Ngụy Tiếu Khiêm đi được một vòng, nhưng chẳng ai dưới tình huống này có thể đi thẳng tắp mà không loạng choạng chút nào, dù gì Spirytus Rektyfikowany cũng là rượu mạnh nhất thế giới.
Cố Tiểu Tịch cũng không phủ nhận, chỉ cười hì hì nhìn Ngụy Tiếu Khiêm: “Nói đùa, rượu nặng 96 độ đấy.”
***
Ngụy Hựu Tuyết đang nói chuyện với Ngụy Tiếu Ngữ, lại phát hiện ra anh trai cứ thất thần mãi.
“Anh?” Ngụy Hựu Tuyết gọi Ngụy Tiếu Ngữ một tiếng.
Ngụy Tiếu Ngữ đáp lại, nhưng ánh mắt vẫn theo dõi phía sau như trước.
“Anh có nghe em vừa nói gì không đó?” Ngụy Hựu Tuyết nhăn mày hỏi.
“Nghe rồi.” Ngụy Tiếu Ngữ vẫn nhìn về phía kia như cũ.
Ngụy Hựu Tuyết quơ quơ tay trước mặt hắn: “Anh! Sang năm em muốn tham gia Oscar.”
“Ừ…” Ngụy Tiếu Ngữ lại đáp một tiếng.
Ngụy Hựu Tuyết xoay người lại về hướng Ngụy Tiếu Ngữ đang nhìn, liền thấy một bóng dáng quen thuộc – anh trai Ngụy Tiếu Khiêm đang ngồi bên quầy bar, đối lưng với bọn họ.
Đối diện với Ngụy Tiếu Khiêm là một bartender trẻ tuổi, nhìn qua thấy chưa tới hai mươi tuổi, lúc này đang cười rất vui vẻ, trong tay còn cầm một xấp nhân dân tệ.
“…Có người dám cười vui vẻ như vậy trước mặt anh cả sao…” Ngụy Hựu Tuyết kinh ngạc nhìn thiếu niên tóc đen kia.
Lúc này thì Ngụy Tiếu Ngữ đẩy cô nàng một cái: “Anh cả đặc biệt tới tham dự sinh nhật của em đó, còn không đi qua chào hỏi?”
Ngụy Hựu Tuyết gật đầu, không cần Ngụy Tiếu Ngữ nhắc thì cô cũng định đi qua, ít nhất cũng phải xem được chàng trai tóc đen kia sao có thể cười trước mặt Ngụy Tiếu Khiêm như vậy.
Ngụy Hựu Tuyết đi qua, giơ tay ra chuẩn bị chụp lên vai Ngụy Tiếu Khiêm, song cuối cùng lại buông tay xuống. Phần lớn trường hợp, nếu tùy tiện đập lên vai một sát thủ thì không được khôn ngoan cho lắm. Bởi một sát thủ được huấn luyện nghiêm ngặt tất nhiên cũng đã học luôn cả kỹ năng phòng bị. Nếu như vô tình đập lên vai một cái, có khi mạng cũng đi tong luôn. Ai cũng phải tự phụ trách sinh mệnh của mình hết.
Ngụy Hựu Tuyết chuyển sang bên cạnh Ngụy Tiếu Khiêm: “Anh?”
Mùi rượu làm Ngụy Hựu Tuyết kinh ngạc nhìn Ngụy Tiếu Khiêm.
Ngụy Tiếu Ngữ ở bên canh lập tức nói: “Tiểu Tuyết, em đưa ổng đi nghỉ đi, ổng hơi say rồi đó.”
“Đúng đấy, rượu này tác dụng chậm.” Cố Tiểu Tịch gần đó vội vàng phụ họa.
“Nhưng… anh cả chưa bao giờ say…” Ngụy Hựu Tuyết kinh ngạc nói, quay đầu nhìn Ngụy Tiếu Khiêm.
Ngụy Tiếu Khiêm lại nói: “Tiểu Tuyết đưa anh đi nghỉ chút đi.” nói xong đứng dậy khỏi ghế.
Đôi mắt xanh thẳm kia vẫn sáng như trước, nhìn không ra một điểm men say. Nụ cười của hắn vẫn lịch sự, chẳng thấy chút nào là đang ngà ngà say cả.
Cố Tiểu Tịch chống cằm nhìn hắn, sát thủ cũng sẽ có một chút kiêng kị, ví dụ không bao giờ đến một số nơi, không bao giờ dùng loại súng không quen biết, hoặc không bao giờ để say rượu.
Thật kỳ quái! Cố Tiểu Tịch nghĩ, vì sao một sát thủ lại thả lỏng bản thân rồi uống rượu mạnh đến 96 độ này.
Có lẽ Ngụy Tiếu Khiêm đã say, chẳng qua hắn sẽ không để lộ dáng vẻ say xỉn của mình trước mặt người khác, cho dù đó là em trai, em gái hay một người lạ đi chăng nữa.
“Anh, đi thôi.” Ngụy Hựu Tuyết đỡ Ngụy Tiếu Khiêm đi.
Ngụy Tiếu Khiêm quay đầu lại nói với Cố Tiểu Tịch đang hóng hớt chuyện vui: “Vừa rồi tôi cho cậu bao nhiêu tiền?”
Đôi mắt đen tuyền của Cố Tiểu Tịch nheo lại: “Còn lại chính là tiền tip chứ?”
Ngụy Tiếu Khiêm thêm một câu: “Còn tiền cho rượu lần sau nữa.”
Nói xong những lời này, Ngụy Tiếu Khiêm xoay người cùng Ngụy Hựu Tuyết đi mất.
Cố Tiểu Tịch ngốc lăng nhìn bọn họ rời đi, quay đầu hỏi Ngụy Tiếu Ngữ đứng ở bên cạnh: “Lời của anh ta là có ý gì?”
“…Lần sau lại tìm cậu.” Ngụy Tiếu Ngữ liếc nhìn Cố Tiểu Tịch.
Cố Tiểu Tịch móc xấp nhân dân tệ trong túi ra, nhìn Ngụy Tiếu Ngữ, nghiêm túc nói: “Bây giờ tôi trả lại cho anh ta được không?”
Ngụy Tiếu Ngữ có chút hả hê cười: “Cậu nghĩ được chứ?”
“…Tôi sai rồi…” Cố Tiểu Tịch đau khổ nói.
“Ai kêu cậu vừa rồi cười dại trai với ổng làm gì.” Ngụy Tiếu Ngữ chua lét nói, “Cho tôi một ly rượu.”
“Baileys?”
“Vì sao lại là Baileys?” Ngụy Tiếu Ngữ kháng nghị.
“…Tôi vừa mở chai, mới uống có một ly à,” Cố Tiểu Tịch rót một ly Baileys cho hắn, “cho nên anh trả tiền cho chai này đi.” y đặt ly rượu đến trước mặt Ngụy Tiếu Ngữ.
Ngụy Tiếu Ngữ nhận ly rượu, nhìn thấy cái ly thủy tinh chân thấp chuyên dùng cho Vodka đã trống rỗng, ngẩng đầu hỏi: “Rốt cuộc lão cho cậu bao nhiêu tiền?”
Cố Tiểu Tịch đem số tiền Ngụy Tiếu Khiêm cho hồi nãy đút trở lại túi: “…Hai tháng lương của tôi.”
“…Cậu buôn bán có lời thật đấy.” Ngụy Tiếu Ngữ cảm thán một tiếng.
“Lần sau anh ta đến, lại mời anh ta Spirytus Rektyfikowany vậy.” Cố Tiểu Tịch đậy kín chai Spirytus Rektyfikowany rồi đặt lên tủ rượu.