Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

ღღღ

Người ở sân bay rất nhiều, cơ mà lúc nào chẳng náo nhiệt như vậy.

Ngụy Thất cùng Ngụy Tiếu Khiêm đi vào sân bay sau đó chia ra hành động, người của Ngụy Tiếu Khiêm đã gác ở các cửa ra vào, cho nên hắn qua đó liên lạc với bọn họ trước.

Sân bay lớn như vậy, nên đi chỗ nào mới tốt?

Nếu là Ngụy Hựu Tuyết, cô vốn là một ngôi sao điện ảnh rất nổi tiếng, như vậy chắc chắn sẽ tìm đến chỗ ít người qua lại. Ở đại sảnh thì có quá nhiều người đang chờ chuyến bay, mà người của Ngụy Tiếu Khiêm lại chưa tìm được, nhưng khẳng định sẽ có hành khách chú ý tới cô ấy.

Ngụy Thất vì cẩn thận vẫn đi dạo một vòng, ngoại trừ mấy người nhìn khá quen ra thì không thấy được cả Ngụy Hựu Tuyết lẫn Ngụy Cửu.

Anh đi qua khu vực vận tải mặt đất, ở đây cũng đầy người qua lại, nhưng cũng không thấy được hai người nọ, cửa ra vào ở tàu điện ngầm hay đường cao tốc đều do người của Ngụy Tiếu Khiêm theo dõi, xem ra cũng sẽ không qua bên này.

Ngụy Thất cau mày đứng ở đó, cuối cùng ánh mắt dừng ở một công trình, anh do dự một chút rồi chạy qua.

“Này, anh đang tìm gì thế?” Nhân viên ngẩn người, rồi nhanh chóng biểu hiện ra tinh thần phục vụ tốt đẹp, đối phương mỉm cười nói “Chỉ có cảnh sát mới có thể kiểm tra, xin hỏi anh là cảnh sát sao?”

“Không phải…” Ngụy Thất do dự một hồi, sau đó lấy di động ra gọi. Tuy rằng mạng lưới quan hệ của anh không lớn như của Ngụy gia, thế nhưng sống trong Ngụy gia lâu như vậy, đương nhiên cũng quen được một số nhân vật.

Cô nhân viên hoang mang nhìn Ngụy Thất buông điện thoại xuống, sau đó bày ra dáng vẻ không dự định đi. Một lát sau, bộ đàm phát ra tín hiệu, cô nghe xong thông tin liền có chút kinh ngạc nhìn Ngụy Thất: “Anh có thể đi vào, kiểm sát trưởng.” Cuối cùng, cô còn bổ sung một câu: “Lẽ ra anh nên nói ra thân phận mình sớm một chút.”

“Xin lỗi, tôi quên không mang theo giấy tờ.” Ngụy Thất mỉm cười quyến rũ, rồi theo cô nhân viên đi vào khu vực giám sát.

Nhân viên theo dõi đang ngồi ở trên ghế, trước mặt là một loạt màn hình chiếu các góc tại sân bay, đều là nơi người người qua lại, thế nhưng trong số đó lại có hai màn hình bị đập vỡ.

“A?” Cô nhân viên đưa Ngụy Thất vào ngẩn người, rồi lập tức đi tới chỗ nhân viên theo dõi kia, “Chuyện gì đã xảy ra…”

Ai ngờ khi cô vừa nhẹ nhàng đẩy cái, người kia liền ngã sấp xuống.

“A!” Cô gái trẻ sợ hãi kêu lên rồi lùi về phía sau, hoảng sợ nhìn nhân viên bị ngã xuống kia.

Vùng lông mày của Ngụy Thất nhíu chặt lại, ngồi xổm xuống kiểm tra: “Chưa chết, chỉ hôn mê thôi…” Không thấy có vết thương, hẳn là bị đánh cho bất tỉnh, kỹ năng phi dao hay võ karate của Ngụy Cửu đều rất giỏi.

“Hai màn hình kia là ở đâu?” Ngụy Thất hỏi cô gái vẫn còn trong trạng thái khủng hoảng.

“Là…” Cô nhìn sang cái màn hình, bước tới bàn điều khiển, dựa trên nhãn mà nói, “Là đài kiểm soát không lưu và trung tâm cứu hộ!”

“Được, báo động đi.” Ngụy Thất chạy ra ngoài, lúc này để cảnh sát tham gia không có gì là không tốt cả.

Tình huống khẩn cấp, giữa đài kiểm soát không lưu và trung tâm cứu hộ phải chọn một chỗ đi trước, cũng may chúng đều nằm ở khu vực đường bay. Tuy điện thoại của Ngụy Tiếu Khiêm đã hết pin, thế nhưng Ngụy Thất vẫn gọi thử, bất ngờ là điện thoại chuyển được cuộc gọi. Hẳn là đã sạc thêm pin ở sân bay rồi.

Sau khi nói rõ tình tình, Ngụy Thất quyết định đi tới trung tâm cứu hộ trước, Ngụy Tiếu Khiêm thì qua đài kiểm soát không lưu, những người còn lại thì tiếp tục thực hiện nhiệm vụ của mình, đề phòng Ngụy Hựu Tuyết chạy ra nếu không ở hai chỗ kia.

Ngụy Thất đi tới trung tâm cứu hộ nằm ở tầng hai, dưới ánh nhìn kỳ lạ của các đám nhân viên, anh lẻn vào một góc kín, sau đó lách qua khu vực đầy cây, theo cầu thang đi lên lầu hai. Anh bước chậm lại, ở đây rất im ắng, quả thật là một nơi ẩn thân tốt, hơn nữa cũng có thể quan sát các thiết bị theo dõi ở cầu thang. Nói cách khác, nếu như Ngụy Hựu Tuyết xuất hiện trên màn hình theo dõi, nhất định là đã qua cầu thang, sau khi Ngụy Cửu thấy mới đi qua…

Nếu như Ngụy Cửu thật sự đưa ra tính toán này.

Cuối đường là một phòng tư liệu, trên đó treo sẵn biển “không phận sự miễn vào”. Bên trong im ắng, Ngụy Thất vừa định ly khai thì đột nhiên nghe được âm thanh kim loại rơi xuống đất, anh ngẩn người, dừng chân, vặn vặn núm cửa, phát hiện bên trong đã khóa trái.

Ngụy Thất rút khẩu súng sau thắt lưng ra, đây là khẩu Walther P99 Ngụy Tiếu Khiêm đưa cho, dù khi cầm ở tay có cảm giác khá nặng, nhưng lại khiến anh yên tâm đến lạ thường.

Anh bỗng nghĩ, cái này giống như con người Ngụy Tiếu Khiêm, tuy là một vũ khí sắc bén dẫn đến chết người, thế nhưng khi nắm trong tay lại khiến đặc biệt an tâm…

Ngụy Thất tựa ở bức tường cạnh cửa, hít sâu một hơi, đem tất cả tạp niệm bỏ ra khỏi đầu. Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, anh dùng sức đạp văng cửa, đồng thời hướng họng súng vào bên trong.

“Này, anh Tiêu,” Ngụy Cửu đứng ở đó, lộ ra nụ cười trong sáng.

Mà dưới chân Ngụy Cửu là Ngụy Hựu Tuyết, cô ngồi bệt dưới đất, tay bị trói ra sau lưng, miệng bị nhét khăn vào, lúc này cả người rũ xuống, tựa hồ đã bị ngất.

“… Tôi nên gọi cô là gì mới tốt đây?” Ngụy Thất chỉ súng vào Ngụy Cửu.

Ngụy Cửu vuốt vuốt tóc, tỏ ra chẳng sao cả: “Thế nào cũng được, em đâu có cố chấp cái tên.”

“Vì sao…”

“Vì sao nói dối?” Ngụy Cửu cười mỉm rồi phi con dao trong tay, con dao đó như là một phần trên người của cô ta vậy. Cho dù Ngụy Thất có coi biểu diễn ném dao trên TV, cũng chưa từng thấy ai lại lưu loát, thành thạo đến thế, “Ai biết được, em hình như không nói cái gì thì liền sống không nổi.”

“… Tiểu Liêu,” Ngụy Thất trầm mặc một hồi, “Gọi cô vậy được không?”

“Tùy anh,” Ngụy Cửu mỉm cười, bỗng nhiên nhấc tay lên, phi dao bay thẳng đập vào khẩu súng của Ngụy Thất, sức đập rất vừa vặn khiến súng của anh bị văng ra, rơi xuống dưới chân một giá sách. Ngụy Thất cầm súng không chắc là khi cô ta cười lên, “Thật ra em không có tên, cho nên em rất thích cái tên Ngụy Cửu này. Ba em dùng tên giả, trời biết ông ta đến từ chỗ nào, rồi vì sao bị giết.”

Ngụy Thất sững sờ, ngay cả quá khứ cũng là…

“Mẹ em tám phần là bị người đàn ông kia lừa gạt, thật buồn cười, em đoán đầu óc bà ta có vấn đề,” Ngụy Cửu nghiêng nghiêng đầu, “Ngay cả tên ông ta là gì cũng không biết vậy mà đồng ý gả cho, rồi cùng nhau bị giết.”

“Thả cô chủ ra.” Ngụy Thất quyết định không không dây dưa nữa, tất cả chuyện kể của Ngụy Cửu đều là hư cấu, quá khứ, hiện tại, toàn từ trong miệng cô ta mà ra.

“Không được đâu,” Ngụy Cửu nhàn nhạt nói, “Em muốn giết cô ta.”

“Vì sao? Cô làm vậy rốt cuộc là vì sao…?” Anh tiến lên từng bước một, bàn chân vừa chạm xuống đất liền có một con dao đóng đinh ở trước mũi chân, cùng với đôi giày mũi nhọn của anh quả thật rất phù hợp.

Nụ cười của Ngụy Cửu vẫn rạng rỡ như trước, tựa một cô bé vô ưu vô lự, tuy rằng những kiểu cô gái này chỉ khi có lý tưởng trong thế giới mới tồn tại được.

“Hay buồn chán, anh xem, em chưa từng đi nhớ lại, cũng không có thời gian để nỗ lực,” Ngụy Cửu nheo mắt, “Khi đạt được cái tên Ngụy Cửu này, em còn rất vui vẻ. Có tên rồi… Chẳng qua giờ lại thấy chẳng đang vui chút nào… Có đôi khi em nghĩ, ba mình có khi nào là một hoàng tử bỏ trốn khỏi nước của mình, nhưng mà ông nội của em, tám phần đã quên em mất rồi.”

Nói đến đây, Ngụy Cửu cười có chút khờ dại: “Xem nào, giờ em lại bắt đầu soạn truyện rồi.”

“Vì sao giết Ngụy Ngũ?” Ngụy Thất lạnh lùng hỏi, xem ra Ngụy Đại đã nói thật.

“Bởi vì cần phải phá vỡ cục diện bế tắc,” Ngụy Cửu nói, “Ngụy Ngũ đối với em tốt lắm, thế nhưng anh ấy đều đối tốt với tất cả mọi người, em chỉ là một trong số đó… À, tuy rằng em chưa từng có quá khứ, cũng không có tương lai, nhưng em vẫn muốn trở thành một người đặc biệt của một ai đó…” Nụ cười của cô ta bỗng trở nên buồn bã.

“Vậy… Ngụy Đại thì sao?” Ngụy Thất hỏi, “Tôi thấy chị ra rất yêu cô, cô đối với chị ta nhất định là một người vô cùng quan trọng.”

Ngụy Cửu nghiêng nghiêng đầu, đột nhiên cười lớn: “Biên hết nổi rồi. Giết Ngụy Ngũ hả, không có lý do gì, chắc là…” Cô ta dùng dao chỉ lên đỉnh đầu, “chắc là nơi này đã sớm hỏng rồi.”

“Vậy tôi thì sao?” Ngụy Thất nhìn cô gái kia, anh đã từng cho rằng đó là thiên sứ, nhưng thực tế lại là một ác ma, “Cô cũng định giết tôi sao?”

“Phải,” Ngụy Cửu ném con dao trong tay đi, “Tôi muốn giết anh, như vậy Ngụy Tiếu Khiêm cũng xong đời. Ngụy gia nhất định sẽ càng rối loạn hơn.”

“Cô sẽ không làm vậy đâu.”

Bỗng truyền đến giọng của Ngụy Hựu Tuyết.

Ngay sau đó là một tiếng súng vang lên, cùng lúc đó Ngụy Cửu phóng dao về Ngụy Thất.

Tất cả mọi chuyện xẹt nhanh qua như tia chớp, khi mọi thứ trở nên im lặng, Ngụy Thất ngơ ngác nhìn Ngụy Cửu nằm trong vũng máu.

Ngụy Hựu Tuyết vẫn ngồi dưới đất như cũ, tay cô đang cầm một khẩu Swiss Mini Gun, khẩu súng nhỏ nhất thế giới này là quà tặng của Ngụy Tiếu Ngữ trong sinh nhật của cô. Bình thường cô đều treo ở chùm chìa khóa, coi nó là vật trang sức, thế nhưng hung khí mãi mãi vẫn là hung khí.

“Ngụy Cửu!” Ngụy Thất chạy tới ngồi xổm xuống bên người Ngụy Cửu.

Ngụy Cửu đã tắt thở, Ngụy Hựu Tuyết bắn vào đầu cô ta, máu từ mái tóc nâu dài chảy xuống. Cô ta vẫn duy trì nụ cười mỹ lệ kia, đôi mắt màu hổ phách trong suốt, linh động, giống như một thiên sứ mở mắt tỉnh khỏi giấc ngủ.

“Ngụy Thất!” Ngụy Tiếu Khiêm từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy tình cảnh này mày liền khẽ nhíu lại, “Không có việc gì chứ?”

“… Không có việc gì.” Ngụy Thất chậm rãi đứng lên.

“Cổ của em…” Ngụy Tiếu Khiêm lấy ra khăn tay đè lên cổ của anh.

Đó là nơi rất gần động mạch, không rõ rốt cuộc Ngụy Cửu có thật sự muốn giết anh hay không, hay chỉ là hù dọa anh, con dao của Ngụy Cửu bị lệch khỏi quỹ đạo, cắt lên da anh, cũng có thể căn bản cô ta muốn giết chết anh… hiện tại ai mà biết được.

“Tiểu Tuyết, đứng lên được không?” Ngụy Tiếu Khiêm chuyển sang Ngụy Hựu Tuyết đang ngồi ở dưới đất.

Ngụy Hựu Tuyết đưa tay lấy cái khăn nhét trong miệng ra, ném xuống đất rồi tự mình đứng lên. Cô gọn gàng ném súng cho Ngụy Tiếu Khiêm: “Em đã đổi chuyến bay sang chiều nay rồi, tuy súng này rất nhỏ nhưng vẫn là hàng cấm, trả lại cho anh đấy.”

“Đúng là thật tùy hứng…” Ngụy Tiếu Khiêm thở dài, bỏ khẩu súng vào túi, “Anh phái người đưa em đi.”

“Tùy anh,” Ngụy Hựu Tuyết đi tới cửa, “Bên này anh sẽ xử lý chứ?”

“Ừ, đi thôi,” Ngụy Tiếu Khiêm kéo Ngụy Thất vào lòng, “Ở đây sẽ có người đến xử lý.”

Ngụy Thất bị Ngụy Tiếu Khiêm kéo ra khỏi phòng, anh quay đầu lại nhìn Ngụy Cửu một lần nữa.

Thời thơ ấu, cảnh hai người cùng chạy trốn, rồi cảnh ba người ngồi trong sân ngắm chuồn chuồn, hình như mọi đều dần dần mờ nhạt đi. Ngay cả bức tường cao lớn của Ngụy gia cũng trở nên không rõ ràng nữa.

Tuổi thơ của ba người, nay chỉ còn anh cô đơn một mình.

Vĩ thanh

“Cho nên mới nói,” Ngụy Tiếu Ngữ thở dài, “Tiểu Tuyết thật là quá kích động rồi!”

“Em nói lời này là quá muộn rồi.” Ngụy Tiếu Khiêm khẽ lắc ly rượu trong tay, “Nhưng chí ít nó đã báo thù được cho Ngụy Ngũ, nếu không làm như vậy, Tiểu Tuyết cả đời cũng không an tâm được.”

“Ừ, cô ấy thực sự đã nói được thì làm được…” Cố Tiểu Tịch lúc này đang cầm ly rượu Rum, “Em vẫn nghĩ cô ấy là người như vậy mà sự thật chứng minh cô ấy quả là thế thật.”

“Ngụy Thất đâu?” Ngụy Tiếu Ngữ quay đầu sang hỏi.

“Đang sắp xếp đồ,” Ngụy Tiếu Khiêm nói, “Tụi anh định quay về chỗ của anh.”

“Vậy à, thật đáng tiếc,” Ngụy Tiếu Ngữ khẩu thị tâm phi nói, nhưng hắn thật ra không thể nói ra chỉ vì Cố Tiểu Tịch cả ngày cứ lo lắng nên đi Mỹ hay đi Nam Cực tốt hơn, vì người trong lòng, hắn càng mong hai người kia ở riêng thì hơn.

“Trước khi đi, nhớ trả lương cho Tiêu.” Ngụy Tiếu Khiêm nhàn nhạt nói.

“Tiêu?”

“Ừ,” Ngụy Tiếu Khiêm vươn tay hướng về Ngụy Tiếu Ngữ, “Gấp đôi.”

Có lẽ tất cả mọi chuyện phát triển là đương nhiên, nhưng vẫn khiến anh có cảm giác thật đột ngột. Ngụy Thất sau khi sắp xếp đồ đạc xong, do dự một chút rồi cầm lá thư của lão viện trưởng kia gửi đến chậm rãi đốt đi. Mặc kệ lá thư này viết gì, anh đều không muốn biết nữa. Biết đâu tương lai anh đã định vậy sẽ vẫn chỉ là như vậy thôi, anh bất đắc dĩ nghĩ ngợi.

“Này.”

Ngụy Thất ngẩng đầu, thấy Ngụy Đại đang đứng ở cửa.

“Có khỏe không… vết thương của anh?” Ngụy Đại vẫn dựa vào cửa, đeo kính đen như trước.

Ngụy Thất vô thức sờ lên nó: “Đã tốt rồi, chỉ hơi rách da thôi.”

Hai người cùng trầm mặc.

“Tôi có thể hỏi… vì sao trước đây cô muốn bắt Ngụy Cửu không?” Ngụy Thất đột nhiên hỏi.

Ngụy Đại trả lời: “… Vì cô ta muốn rời khỏi tôi.”

“Chỉ là vì thế?”

“Cô ta thật sự muốn ly khai Ngụy gia,” Ngụy Đại nói, “Tôi đã nghĩ… bản thân mãi mãi không rõ lúc nào cô ta là đang nói dối, hay câu nào cũng là dối trá, cả lời cô ta nói yêu tôi vậy.”

“Cô ấy vẫn… như vậy sao?” Trước mười tuổi cũng như vậy à, có lẽ là vào cái năm nghe thấy cô gái nhỏ đó đứng trước gương độc thoại.

“Đại khái là vậy,” Ngụy Đại trầm mặc một hồi, “Cô ta am hiểu che dấu bản thân, sau đó thành công trở thành ‘Ngụy Cửu’, lời nói dối của cô ta lúc nào cũng khiến người khác xúc động, có đôi khi dù biết đó giả, nhưng vẫn…”

“Đó là cách sống của cô ấy,” Ngụy Thất bỗng nói, “Cô đã cho tôi lời khuyên, bảo tôi không được tin cô ấy, nhưng tôi lại phụ ý tốt của cô…”

Ngụy Đại khoát khoát tay, ý bảo anh đừng nói nữa, sau đó thay đổi trọng tâm câu chuyện: “Được rồi, anh tới đây công tác là vì thời gian trước cậu Tiếu Khiêm sang Trung Đông, cậu ấy không chào anh hả?”

“Lúc đó em ấy đang ngủ, tôi không muốn quấy rầy em ấy,” Người nói chính là Ngụy Tiếu Khiêm, hắn nhìn Ngụy Đại một chút rồi quay sang nói với Ngụy Thất, “Nhưng giờ tôi còn đang nghỉ phép.”

Ngụy Đại nhún vai, bày tỏ không để ý tới đáp án.

“Đi thôi,” Ngụy Tiếu Khiêm chìa tay với Ngụy Thất, “Tôi sẽ lái xe.”

“Nếu như cậu kiên trì…” Ngụy Thất thở dài.

~*~ Toàn văn hoàn ~*~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang