“Tôi là Louise,” Cô gái kia cười ngượng ngùng.
Ngụy Thất thấy có một nhân viên phục vụ đang đem yêu cầu của khách tới, anh liền khoát tay ra hiệu ý bảo mình giờ không pha chế. Quay đầu lại, Ngụy Thất nói với cô gái: “Tôi là Ngụy Thất, chào cô.”
Louise tỏ ra kinh ngạc, nghiêng nghiêng đầu: “Xem ra tôi rất may mắn rồi.”
“Chính thức giới thiệu một chút,” Louise vươn tay ra với Ngụy Thất, “Tôi là Louise Garcia, chị gái của Jessica.”
Ngụy Thất bắt tay với cô, bàn tay này có vẻ thô ráp hơn tay của Ngụy Cửu, nhưng không có những vết chai do trường kỳ cầm súng lưu lại: “Tôi là Ngụy Thất, rất vui được gặp cô.”
Anh nhìn ly rượu của Louise một chút: “Tôi có thể mời cô một ly được không.”
Cô gái kia nở nụ cười vui vẻ: “Vâng, cảm ơn anh, Jessica có nhắc tới chuyện tôi thích uống rượu không?”
“À, không có,” Ngụy Thất mỉm cười, “Nhưng mà tôi vẫn có thể nhìn ra, dù sao tôi cũng làm công việc này.”
“À…” Cô gái vuốt tóc mình một chút, “Anh thấy sao?”
Ngụy Thất nhìn cô gái cầm ly whisky lên uống một hơi là cạn: “Uống rượu nhiều tổn hại cho sức khỏe.”
“Nhưng mà có đôi khi không thể bỏ được,” Louise nhún vai, “Tôi phải chăm sóc mẹ, còn phải kiếm tiền để ba đi tìm Jessica, à, còn thêm phải đối phó với những người tới đòi nợ.”
Ngụy Thất nói: “May là giờ đã tìm được Jessica rồi.”
“Ừm…” Louise hạ mí mắt xuống, “Anh và… Jessica là bạn à? Nó nói anh giống như anh trai của nó vậy.”
“Ừ, chúng tôi từ nhỏ đã quen nhau,” Ngụy Thất nhàn nhạt nói, “được cùng một nhà nuôi nấng.”
“Vậy… anh biết Jessica làm gì không?” Louise do dự một hồi rồi hỏi, “Nó đã trả hết nợ, rồi mời người về chăm sóc mẹ nữa…nó còn thường đeo kính đen rồi đưa cho tôi tiền lương của ba tháng…” Cô lắc ly rượu trong tay, “Tôi không biết nó lại được gia đình giàu có nhận nuôi…” Cô trả lại cái ly cho Ngụy Thất, rồi từ chỗ Ngụy Thất cầm ly whisky mới, uống cạn, “Tôi nghĩ ba cứ đi tìm nó như vậy thật ngốc quá…”
“Tiền này… đều là do Jessica tự kiếm,” Ngụy Thất nhìn cô gái kia nói, “Cô bé đã nỗ lực rất nhiều cũng như phải trả giá đắt chỉ mong muốn có thể tìm được quá khứ của chính mình.” Anh nhớ tới đôi mắt sáng ngời của Ngụy Cửu.
“Phải…” Louise mỉm cười, “Cũng đúng, chúng tôi dù sao cũng là chị em… Phải rồi, Jessica hình như có chút lạ, nó bảo rất muốn qua đây nói lời tạm biệt với anh. Ngày mai chúng tôi sẽ bay qua Luân Đôn, nhưng mà nó hình như không muốn ra khỏi cửa.”
“…Cô bé có biết cô qua đây không?” Ngụy Thất có chút lo lắng hỏi, anh nhìn xung quanh một chút, xác định hôm nay Ngụy Đại hẳn không ở trong quán.
Louise khoát khoát tay: “Không biết đâu, tôi nói với nó là ra ngoài mua ít đồ, đương nhiên tôi không phủ nhận bản thân muốn đến xem qua cuộc sống hiện tại của nó. Nó có để lại một lá thư cho anh, tôi từ địa chỉ đó mới tìm đến được.”
Mọi thứ về Ngụy gia, hẳn là đều giấu cô ấy nhỉ. Về việc phản bội vô tình cùng giết chóc đầy máu tanh, còn cả quá khứ không tên nữa, những chuyện này không nên mang theo cuộc sống của Ngụy Cửu sau này. Về sau cô bé cũng dần có cuộc sống yên ả thôi.
“Tôi đưa cô về nhé,” Ngụy Thất cầm lấy ly rượu của Louise trên quầy bar, “Qua đây đi.” Anh vươn tay về phía cô.
Louise ngẩn người: “Tôi có đụng chạm gì tới anh không? Tôi không nên… hỏi thăm chuyện này đúng không?”
“Không phải,” Ngụy Thất ôn hòa nói, “Giờ cô chưa về Jessica sẽ lo lắng.”
“Nó đang… trốn tránh cái gì vậy?” Louise nghi hoặc đặt tay lên tay Ngụy Thất.
Ngụy Thất nhẹ nhàng mà nói: “Nếu cô bé muốn được sống cùng hai người thì có nghĩa là phải từ bỏ tất cả, phải chia tay triệt để với quá khứ, sau đó không thể gặp lại bất cứ người đã quen nào, bao gồm cả tôi.”
“… Có nghiêm trọng như vậy không?” Louise bất an hỏi.
Ngụy Thất mỉm cười trấn an: “Chỉ sợ là như vậy.” Anh nhớ tới Ngụy Đại, nếu như hai người gặp lại, có lẽ một trong hai sẽ phải ngã xuống, Ngụy Đại sẽ không tha thứ cho sự yếu đuối của mình lần nữa, mà Ngụy Cửu… cho tới bây giờ cũng sẽ không còn lối về nữa.
“Đi thôi.”
Ngụy Thất qua nói với Thiệu Đình Chi mấy câu, sau đó đưa Louise theo lối nhân viên thoát ra ngoài. Đi theo lối này sẽ ra đằng sau tòa nhà, ở đó có một con hẻm nhỏ.
Ngụy Thất đưa Louise qua đó, lúc này mới rạng sáng, nên ở hẻm không có bóng người nào, dù sao cũng chẳng có vị khách nào đi theo lối này. Tuy Ngụy Thất biết cô gái này là Louise mà không phải Ngụy Cửu, nhưng người khác thì lại không biết, cho nên có thể tránh đi vẫn là tốt nhất.
Đèn đường tù mù chiếu xuống được có hạn, nếu như ở mấy góc tường không có đống rác chất đống, thì đây thật đúng là nơi thích hợp cho trai gái vụng trộm yêu đương, song thực tế lén lút hẹn hò hay giết người đều chẳng ai chọn nơi này cả.
“Tôi… chúng ta còn có thể gặp lại không?” Louise đột nhiên hỏi.
Ngụy Thất quay đầu lại nhìn thoáng qua, cô gái này có dung mạo thật giống với Ngụy Cửu, nhưng tính cách thì rõ ràng khác nhau: “Sợ rằng không được, tôi cũng không qua Anh.” Anh cười cười.
“Vậy à?” Cô gái xem ra có chút thất vọng, “Nhưng anh là anh của Jessica…”
“Đến khi cô bé qua Luân Đôn thì sẽ không phải nữa rồi, ” Ngụy Thất đi ở phía trước, “Sau đó cô bé chính là em gái của cô, chỉ có thể là em gái của cô thôi.”
“… A, Ngụy Thất, đó là… cái gì?” Cô gái bỗng dừng chân.
Ngụy Thất quay lại, có một đốm sáng đỏ trên bụng cô. Cái đốm nhỏ lắc lắc rồi di tới vị trí… trái tim của Louise.
“Bụp!”
Âm thanh này khiến máu của Ngụy Thất lập tức đông lại. Anh biết âm thanh này, đây là tiếng lúc đạn bay ra khỏi nòng khi dùng ống hãm thanh! Ống hãm thanh không thể loại trừ được hết tiếng súng, nhưng nó khiến người khác không chú ý tới.
“Louise!” Ngụy Thất muốn chạy qua ngăn cản, song đã không còn kịp rồi.
Thân thể cô gái vì bị đạn đập vào mà lảo đảo ra phía sau vài bước, thoáng cái ngã sõng soài xuống mặt đất.
Ngụy Thất ngồi xổm xuống bên cạnh cô, đạn trúng vào ngực, hẳn là vị trí của tim. Anh vội đè chỗ đó lại, dòng máu nóng từ vết thương không ngừng tuôn ra, cô gái dường như muốn giãy dụa nói điều gì đó, nhưng yết hầu cứ như bị vật gì đó chặn lại.
“Đừng nói…” Ngụy Thất vội vã kề bên tai cô gái ra lệnh, máu sẽ rất nhanh chảy ngược. Anh móc điện thoại ra gọi cấp cứu, lúc này thì mặc kệ các quy củ của Ngụy gia rồi!
Anh muốn đi tìm hung thủ, thế nhưng anh không thể để mặc cô gái này lại đây được!
“Jessica…” Cô gái bỗng nắm lấy tay Ngụy Thất, nắm thật chặt, như đang túm lấy cọng rơm cứu mạng, “Bảo Jessica… chăm sóc mẹ…”
“Được được!” Ngụy Thất lớn tiếng nói, lúc này cô cần nhất chính là ý chí quyết tâm, “Jessica đã trở về, hai người sẽ chăm sóc cho mẹ!”
“Tôi…ghét nó…” Miệng cô gái sặc ra máu, “Tôi… không thích lúc nào cũng khó gặp được ba, mà mẹ bị tâm thần rồi… luôn gọi tên nó…”
“Đừng nói nữa! Xe cứu thương sẽ nhanh tới thôi!” Ngụy Thất kêu lên, anh biết Jessica giờ đang chờ chị gái trở lại, ngày mai hai người sẽ cùng nhau rời khỏi đây, bắt đầu một cuộc sống mới.
“Nhưng… có thể tìm được nó…” Giọng của cô gái càng lúc càng yếu, “tôi lại… thật hạnh phúc…”
“Louise!”
Tốc độ của xe cứu thương rất nhanh, nhưng đối với một người trúng đạn vào tim thì có mau hơn nữa cũng không thể coi là nhanh được.
Lúc cô được đưa lên xe cứu thương đã không còn hô hấp nữa.
Ngụy Thất lo lắng đợi bên ngoài phòng cấp cứu, mà kết quả thật ra đã nằm trong dự liệu của anh.
Cảnh sát qua gặp anh ghi chép lại tình hình.
Mà anh chỉ có thể khai với cảnh sát đó là một khách hàng bình thường, vì cô trông hơi say nên anh đang định đưa khách về. Cái này bọn họ có thể kiểm tra máu của cô ấy.
Cảnh sát nói với anh, không được rời khỏi thành phố này.
Ngụy Thất nhàn nhạt gật đầu.
Anh đang ngồi chờ thì nhận được điện thoại của Ngụy Tiếu Khiêm.
“Ở đâu thế?” Giọng nói của đối phương vẫn trầm thấp, nhu hòa như mọi khi, “Tôi đang ở trong phòng em.”
“Tôi…” Ngụy Thất nhìn xung quanh một chút, quyết định nói thật, “Tôi đang ở bệnh viện.”
“Làm sao vậy?!” Âm thanh của Ngụy Tiếu Khiêm thoáng cái trở nên khẩn trương.
Giọng của Ngụy Thất lại bình tĩnh đến bất ngờ: “Tôi đang đưa một vị khách ra cửa thì cô ấy bị bắn.”
“…Em không bị thương chứ?” Người bên kia khó giữ lại sự quan tâm với anh ở trong lòng.
“Không,” Ngụy Thất nhàn nhạt nói, “Tôi… tôi không sao.”
“Có thể mục tiêu là em,” Ngụy Tiếu Khiêm trầm mặc một hồi, “Vậy giờ em cứ đứng ở chỗ nào đông người trong bệnh viện đi, tôi sẽ qua đón em.”
Không đợi Ngụy Thất trả lời, Ngụy Tiếu Khiêm đã cúp điện thoại, xem ra là lập tức qua đây.
Lúc này đèn trong phòng cấp cứu đã tắt, bác sĩ từ bên trong đi ra.
“Bác sĩ! Thế nào rồi…” Ngụy Thất vội vã chạy tới hỏi.
“Cô ấy… không có việc gì,” Sắc mặt của vị bác sĩ hơi xấu, liền xoay người vội vã đi mất. Sau đó Louise nằm trên băng ca được đẩy ra ngoài.
“Louise!” Ngụy Thất đi tới, đối với kết quả này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh, ý chí cầu sinh của cô gái thật mạnh mẽ.
Louise bị đặt trên băng ca, sắc mặt tái nhợt như người chết, đang đeo mặt nạ dưỡng khí, Ngụy Thất bước qua đỡ lấy mép băng ca.
Sắc mặt của người y tá đẩy băng ca cũng rất kém, chị ta nhìn qua Ngụy Thất, trong mắt ánh lên vẻ sợ hãi, cũng không nói lời nào mà cứ đẩy đi về phía trước.
“Thế nào rồi ạ?” Ngụy Thất vội vã hỏi, bác sĩ vừa nãy đi quá nhanh nên anh chưa kịp hỏi gì hết.
“À… giờ trước tiên phải đưa vào phòng theo dõi,” Âm thanh của cô y tá kia hơi run, “Tuy rằng đã qua khỏi nguy hiểm, nhưng vẫn phải quan sát thêm một thời gian nữa…”
“…Tôi có phải đi làm thủ tục không?” Ngụy Thất hỏi tiếp.
Y tá lắc đầu, đẩy băng ca của Louise vào phòng theo dõi. Sau khi đặt cô lên giường bệnh thì liền vội vã đi mất.
Ngụy Thất kinh ngạc nhìn cô y tá lảo đảo chạy đi như gặp cháy, cái gì cũng không làm.
Anh đi tới trước Louise, vừa định ấn chuông, thì tay lại bị đè lại.
“Đừng ấn, giờ em phải lập tức đi,” Louise đột nhiên nói.
Ngụy Thất trừng mắt nhìn cô, trong đầu thoáng cái trở nên trống rỗng.
Louise dường như không hề bị gì từ trên giường ngồi dậy, sau đó mạnh bạo kéo cái mặt nạ dưỡng khí xuống: “Là em, Jessica.”
“Louise đâu?” Ngụy Thất vô thức hỏi.
Ngụy Cửu đang rút ống truyền dịch ra thì dừng lại, lãnh đạm nói: “Thì anh thấy rồi, chị ấy… đã chết.”
“Chuyện gì đã xảy ra?” Ngụy Thất kéo cổ tay Ngụy Cửu.
Ngụy Cửu thở hơi gấp, cô nàng liếc mắt nhìn Ngụy Thất: “Em đoán Louise sẽ tới tìm anh… cho nên mới mạo hiểm ra cửa đi tìm chị ấy…”
Chuyện sau đó Ngụy Thất đại khái đã đoán được, cô bé phát hiện Louise đã chết liền quyết định thế chỗ cô ấy.
“Louise đã chết, bệnh viện sẽ viết giấy chứng tử,” Ngữ điệu của Ngụy Cửu vô cùng bình thản, “Như vậy, Ngụy Cửu sẽ chết, mà em là Louise.”
“Thế nhưng…”
“Không có thế nhưng,” Ngụy Cửu nhìn Ngụy Thất, “Em xuất hiện ở đây là vì muốn nói tất cả với anh… em biết anh sẽ không đi, thế nhưng có thể sẽ theo ý của em mà thuật lại cho Ngụy Đại.”
“Anh… bỗng anh không biết nên gọi em là tên gì nữa,” Ngụy Thất nhìn Ngụy Cửu nhanh nhẹn từ trên giường nhảy xuống.
“Tên gì cũng được,” cô gái kia quay đầu, nở nụ cười lạnh lẽo, “Chỉ cần anh biết em là ai là được rồi.”
Điện thoại của Ngụy Thất bỗng đổ chuông, anh lấy điện thoại ra, là Ngụy Tiếu Khiêm, hắn hỏi vị trí cụ thể của anh.
Đến lúc Ngụy Thất nhìn lại phòng, cửa sổ đã mở toang, rèm cửa màu trắng bởi gió mà bay phấp phới, âm u như một bóng ma. Trong khoảng không vắng vẻ, ngoại trừ anh ra thì không còn ai khác.