“Tôi giúp cậu giới thiệu bạn trai nhé?” Cố Tiểu Tịch bỗng nhiên ngẩng đầu nói.
Giang Lai đem ly đã lau sạch bóng cất lên giá chuyên dụng, thản nhiên đáp lại: “Được đấy.”
“Tư Đồ Thượng Lam thế nào?” Cố Tiểu Tịch cực lực đề cử, “Cậu ấy tuy có… ờ, một gia đình không quá hợp pháp, nhưng túm lại, vẫn rất tốt, ít nhất là vấn đề nhân phẩm… tôi có thể cam đoan.”
“Bác sĩ sao chứ?” Giang Lai ngẩng đầu nhìn Cố Tiểu Tịch, “tôi nghĩ, tôi và bác sĩ không hợp nhau đâu.”
“Vì sao lại không hợp, tôi thấy hai người quá hợp ấy chứ.” Cố Tiểu Tịch bất mãn trề môi, “cậu vừa rồi nói được còn gì.”
“Trong lòng tôi và bác sĩ đều có người mình thích rồi,” Giang Lai nhẹ nhàng nói, tay thì cẩn thận lau một cái ly khác, “tuy bác sĩ rất tốt, nhưng không thích hợp để yêu.”
“Nhưng vừa rồi cậu mới nói được mà…” Cố Tiểu Tịch buông thõng vai.
“Tôi chỉ không muốn thấy cậu thất vọng,” Giang Lai nhìn Cố Tiểu Tịch, “nhưng cậu không nên giới thiệu bác sĩ.”
Cố Tiểu Tịch chớp mắt: “Nếu là người khác thì sao?”
“…Tôi sẽ gặp thử,” Giang Lai suy nghĩ một hồi rồi nói tiếp, “nhưng, tôi vẫn thích người kia.”
Cố Tiểu Tịch ngơ ngác nhìn Giang Lai, lông mi cậu rất dài, da trắng, đúng một mỹ nhân tiêu chuẩn — vì sao tên ngu kia lại xem nhẹ cậu, hắn là cái thá gì mà cứ đương nhiên hưởng mọi thứ mà Giang Lai phải hy sinh mới có được chứ.
“Sao thế?” Giang Lai nhẹ giọng hỏi.
“…Hồi trước, mỗi khi cậu nhắc tới anh ta là thế nào cũng đỏ mặt.” Cố Tiểu Tịch nhỏ giọng nói. Giang Lai khẽ mỉm cười, mờ nhạt gần như không thấy rõ: “Tại hồi trước còn trẻ con.”
“Nhưng giờ cậu cũng mới lớn hơn có một tuổi đó,” Cố Tiểu Tịch nói, “Giang Lai, từ khi chúng ta quen nhau tới giờ cũng chỉ có mấy tháng, nói chính xác thì, cũng chỉ mới được một mùa đông.”
“…Tôi lại thấy cứ như qua cả một đời rồi ấy.”
Cố Tiểu Tịch đặt cằm lên mặt quầy: “Ừ… Tôi cũng đã mười chín rồi.” Quá khứ của Diệp Thu Sinh bị chôn cất, sau đó là một cuộc đời mới xuất hiện. Chỉ có trải qua tử vong mới có thể vĩnh biệt với quá khứ sao?
“Cậu có nghĩ tới chuyện… quay về bắt đầu lại không?” Cố Tiểu Tịch ngẩng đầu nhìn Giang Lai.
Giang Lai cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi thích anh ta, không muốn quên, nhưng giờ cũng không muốn quay trở lại.”
Cố Tiểu Tịch ngẩn người: “Tình trạng gì vậy?”
Giang Lai nhún vai, dáng vẻ không muốn trả lời.
“…Cậu hẳn sẽ không… còn muốn về bên cạnh hắn ta đấy chứ?” Cố Tiểu Tịch thật cẩn thận hỏi.
“Về bên ai thế?” Giọng của Ngụy Thất bỗng nhiên vang lên sau lưng Cố Tiểu Tịch, sau đó là tiếng kéo ghế, Ngụy Thất ngồi xuống cạnh bên Cố Tiểu Tịch.
“Cho tôi một ly Long Island Iced Tea.” Ngụy Thất đưa ra yêu cầu với Giang Lai.
“Dạ, quản lý,” Giang Lai xoay người lấy rượu từ giá.
Cố Tiểu Tịch có chút kinh ngạc nhìn Ngụy Thất: “Anh dạy Tiểu Lai pha chế à?”
“So với nhân viên phục vụ, bartender vẫn thoải mái hơn chút,” Ngụy Thất cười cười, “hơn nữa, cậu ta học cũng rất nhanh.”
Long Island Iced Tea giống với ly hồng trà đá rất nhanh chóng được đưa tới trước mặt Ngụy Thất. Ngụy Thất thử một ngụm rồi cười, khen rất ngon.
Cố Tiểu Tịch nghiêng người tới… Trong ly có hai ống hút, Cố Tiểu Tịch dùng cái ống hút còn lại uống thử—
“…Quả thật rất ngon,” Cố Tiểu Tịch gật đầu.
Giang Lai có chút ngượng ngùng cười cười: “Tôi cũng pha cho cậu một ly nhé?”
Cố Tiểu Tịch vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu, tôi không thích uống rượu mạnh.”
Giang Lai có chút thất vọng nhìn y.
“…Thỉnh thoảng uống một chút cũng không sao nhỉ,” Cố Tiểu Tịch hơi do dự rồi nói, “hay là cậu pha cho tôi một ly đi.”
Giang Lai xoay người pha chế.
“Hôm nay anh không có việc gì à?” Cố Tiểu Tịch nhìn Ngụy Thất, giọng nói không được thân thiện lắm. Ngụy Thất dùng ống hút gảy gảy mấy viên đá trong ly, nghiêng đầu nói: “Tôi ở trong bar không phải là việc hả.” Cố Tiểu Tịch hừ một tiếng, không nói chuyện nữa, y vẫn còn chút tức tối với chuyện Ngụy Thất bắt y đi trộm rượu. Tuy không phải việc quá nguy hiểm, nhưng đúng là thử thách kinh khủng cho trái tim.
Giang Lai đem ly rượu qua, ly rượu màu đỏ nhạt tản ra hương ngọt ngào — những người vì rượu thật đúng là thủ đoạn nào cũng dùng tới. Long Island Iced Tea có nguồn gốc tại Long Island, New York, đến bây giờ có không dưới mười công thức pha chế.
“Cậu đang nghĩ gì thế?” Ngụy Thất thấy Cố Tiểu Tịch đang ngẩn người nhìn ly cocktail của mình.
“Không có gì… Tôi chỉ đang nghĩ, lệnh cấm rượu vào những năm của thế kỉ 20 thật sự đã tạo ra rất nhiều loại này,” Cố Tiểu Tịch nghịch nghịch cái ống hút, muốn ấn viên đá xuống đáy ly.
Ngụy Thất cười lớn: “Đó là sự thật, những người yêu rượu luôn đuổi theo những sáng tạo đáng kinh ngạc…Mặt khác, nghe nó các cậu chuẩn bị kết hôn rồi?”
Cố Tiểu Tịch còn đang ngậm rượu trong miệng, vì một câu của Ngụy Thất mà lập tức phun ra ngoài.
“…Kết hôn?” Giang Lai đứng bên cạnh kinh ngạc nhìn Cố Tiểu Tịch đang ho khan, “Tôi không biết luật hôn nhân còn cho phép kết hôn đồng tính đấy… hay là cuốn luật của tôi cũ quá rồi?”
“Bản của cậu chưa cũ đâu,” Ngụy Thất giải thích, “chỉ là một nghi thức thôi, chúng ta có thể tự tổ chức được.”
“Sau đó thì sao?” Giang Lai nghiêng đầu tiếp tục hỏi.
Ngụy Thất mỉm cười ấm áp: “Sau đó? Tiểu Tịch chính là người của Ngụy gia, tuy sẽ không gọi mấy kiểu như phu nhân này nọ… nhưng thân phận thì cũng không khác nhau là mấy…”
“Khụ, khụ, khụ…” Cố Tiểu Tịch bị sặc rượu ở cổ họng, cảm giác chua cay kích thích lên lớp niêm mạc, làm y muốn chảy cả nước mắt.
“Tiểu Tịch, chúc mừng cậu,” Giang Lai nói chân thành.
Cố Tiểu Tịch vẫy vẫy tay, cố gắng làm mình ngừng ho.
“Đúng rồi, cái cậu tên… Thiệu Đình Chi kia, vừa rồi lại muốn xông vào đấy…” Ngụy Thất bỗng nhiên mở miệng nói. Cố Tiểu Tịch thật vất vả mới hết ho khan, thấy Ngụy Thất nhắc tới Thiệu Đình Chi, mày liền nhíu lại. Ngụy Thất chớp mắt, nhìn Giang Lai nói: “Cậu ta bị đánh thê thảm, có thể vô bệnh viện rồi.”
“Tôi đâu có nói là muốn giết chết hắn ta đâu…” Cố Tiểu Tịch không vừa lòng phản bác, sau đó quay sang Giang Lai, “không sao, lần sau hắn ta sẽ không đến nữa…”
“Quản lý.” Giang Lai không nhìn Cố Tiểu Tịch, mà đột nhiên nói với Ngụy Thất.
“Hả?” Ngụy Thất theo bản năng đáp lại.
“Đình Chi… Anh ta ở bệnh viện nào?” Giang Lai mở miệng hỏi.
Ngụy Thất lắc đầu: “Tôi không biết, có lẽ là bệnh viện gần đây thôi…”
“Em muốn xin nghỉ một lát…” Giang Lai đặt ly trong tay xuống, sau đó lấy di động ra muốn gọi— Vào lúc này, cổ tay cậu bị Cố Tiểu Tịch bắt lấy. “Cậu phải nghĩ cho kỹ đấy.” Cố Tiểu Tịch nhìn thẳng vào mắt cậu nói, trong đôi mắt đó xuất hiện một lớp nước, tựa một tầng lệ.
Cậu vốn rất bé, Cố Tiểu Tịch tưởng, cậu vẫn còn là một cậu nhóc, yếu đuối trước tình yêu, để rồi thương tích đầy mình. Rất ngu, người bạn trước kia cũng là dáng vẻ này, mà hiện tại Giang Lai y như vậy — cậu hy sinh nhiều như vậy có thật đáng giá.
“Bị thương như vậy thì từ giờ hắn ta sẽ không dám bén mảng tới nữa,” Cố Tiểu Tịch nhìn sâu vào mắt cậu. Trong khoảnh khắc, Giang Lai đã có ảo giác, dường như đôi mắt kia lắng đầy tang thương, cái màu đen tĩnh mịch sau khi lột bỏ phồn hoa rực rỡ, mang theo tia nhìn xuyên thấu thế gian.
“Cậu phải nghĩ kĩ,” Cố Tiểu Tịch dịu dàng khuyên bảo, “người như gã đó không đáng để cậu thích đâu, cho nên… đừng đi, ở lại đây đi.”
Giọng y rất khẽ, mềm nhẹ như cơn gió ngày hạ lướt trên đám cỏ non, mang theo cám dỗ mịt mờ, nhẹ nhàng khuyên bảo bên tai Giang Lai. Ngón tay y đặt trên cổ tay cậu, thật dịu dàng — đúng vậy, Cố Tiểu Tịch nói đúng, hơn nữa y cũng rất lý trí. Y có thể nhìn thấy mọi sự việc — đã thật lâu trước kia, y đã nói bóng gió với cậu, đó là một tình yêu vô vọng.
“Tôi vẫn muốn đi.” Giang Lai nhẹ nhàng nói. Giọng cậu rất hờ hững, Cố Tiểu Tịch nhìn không ra chút dao động nào, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự quyết tâm của cậu.
Có một số việc không phải người khác có thể khuyên nhủ, hay ngăn cản được. Có một số việc nếu không phải đụng vào vách tường, đầu bị đập bể đến máu rơi thì nào có thể buông tha. Có một số loại kiên trì mà càng khổ luyện thì càng đáng giá được tôn trọng.
“…Đừng ngốc.” Cố Tiểu Tịch hiếm khi trầm mặt xuống, “Tiểu Lai…”
“Tôi rất biết ơn khi vào lúc tôi khó khăn nhất, thì cậu là người đã kéo tôi dậy,” Giang Lai nhẹ nhàng kéo bàn tay đang giữ cổ tay mình ra, “tuy tôi luôn hi vọng anh ta sẽ đến đỡ tôi dậy, nhưng… tóm lại, tôi cảm ơn cậu…”
“…Tôi không phải là muốn đi nghe những lời này của cậu,” Cố Tiểu Tịch khô khốc nói.
“Vậy, quản lý, em xin phép đi trước.” Giang Lai cúi người với Ngụy Thất, cầm di động bên cạnh rồi ra khỏi quầy bar.
“Tiểu Lai…” Cố Tiểu Tịch xoay người muốn ngăn Giang Lai lại.
“Này, Tiểu Tịch,” Ngụy Thất vội ôm lấy eo Cố Tiểu Tịch, “đến uống rượu đi.”
“Tôi cần gì uống rượu với anh hả!” Cố Tiểu Tịch giãy dụa trong lòng Ngụy Thất, “Buông tôi ra, Tiểu Lai…”
“Qua uống rượu đi,” Ngụy Thất nhiệt tình mời mọc, cho đến khi Giang Lai ra khỏi quán mới thả Cố Tiểu Tịch ra.
“Này, này!” Cố Tiểu Tịch trừng mắt nhìn Ngụy Thất.
Ngụy Thất nhún vai: “Được rồi, qua uống rượu đi.”
“Anh vốn chẳng thể tưởng tượng nổi những đau khổ mà Giang Lai đã trải qua đâu, cậu ấy không nên tiếp tục như vậy, Tiểu Lai sẽ bỏ cả cuộc sống của mình.” Cố Tiểu Tịch thở hổn hển ngồi bên cạnh Ngụy Thất.
Ngụy Thất nhìn y, mềm nhẹ nói: “Tiểu Lai dù trải qua nhiều đau khổ như vậy nhưng vẫn không buông tay, vậy nó nói rõ việc từ bỏ này còn khổ sở, khó khăn hơn tình yêu kia nhiều.”
Cố Tiểu Tịch ngẩn người, nhẹ nhàng nghiêng đầu đi: “Tôi chỉ nghĩ… cậu ấy không nên trải qua những chuyện này…”
“Những việc phải trải qua đó chính là khảo nghiệm mà ông trời cấp cho mỗi người,” Ngụy Thất cầm ly mình chạm khẽ vào ly của Cố Tiểu Tịch, “Cho dù nó không phải lễ vật quý giá, nhưng lại luôn khiến con người ta phát hiện ra cái gì mới phải kiên trì giữ vững.”
“…Lý luận vớ vẩn,” Cố Tiểu Tịch bĩu môi, cầm ly lên uống một ngụm.
Long Island Iced Tea nhìn qua thì như một ly hồng trà ngon lành, nhưng nó lại sử dụng rượu nền đều là loại rượu mạnh trên 40°. Cho dù pha thành cocktail thì độ cồn cũng gần 30°.
“…A, bề ngoài nhu nhược vậy mà lại nóng nảy bất ngờ vậy sao?” Cố Tiểu Tịch buông thõng vai.
“Sao thế?” Ngụy Thất đảo mắt qua nhìn.
“…Ồ, không có gì.” Cố Tiểu Tịch đặt ly rượu lên quầy bar, xoay người đi mất.