“Anh quá tùy hứng rồi đấy! Ngụy Thất.” Ngụy Đại chống hai tay lên bàn nhìn anh.
Thật hiếm khi thấy Ngụy Đại tháo kính đen xuống, Ngụy Thất thật thấy có chút xa lạ đánh giá gương mặt mang theo vẻ phẫn nộ lúc này.
Ngụy Đại có gương mặt rất đẹp, nhưng thay vì là vẻ quyến rũ khéo léo của phụ nữ, dung mạo Ngụy Đại càng hướng tới vẻ trung tính hơn, song vẫn lộ ra nét tinh xảo mà mọi khi khó thấy được do bị kính che mất.
“Đừng nhìn tôi ngu như vậy, tên ngu này!” Ngụy Đại gào lên, không chút lo lắng người khác thấy mình là người đàn bà chanh chua ngoa ngoắt.
Ngụy Thất ngồi ở ghế đối diện bàn làm việc của Ngụy Đại, bỗng cười lớn: “Cô vẫn y như trước đây vậy, thật không biết khống chế cảm xúc trước người ngoài.”
Đôi mắt đẹp đen láy của Ngụy Đại ánh lên một tia lạnh lẽo: “Đừng nói mấy lời vô dụng này, anh gặp Ngụy Cửu sau lưng tôi, lại dám đem lá bài ra để lừa bịp tôi!”
Ngụy Thất không nói chỉ nhún vai, trên mặt bàn của Ngụy Đại đặt cái đồng hồ đeo tay của Ngụy Thất, cùng lá bài bị vo nát, lộ ra quân già K.
“Cái đồng hồ kia là quà,” Ngụy Thất dịu giọng nói, “khi cô trở thành Ngụy Đại đã tặng cho tôi, tôi vẫn luôn đeo trên tay.”
“Thế nhưng tại thời điểm mấu chốt lại bỏ đi,” Ngụy Đại lạnh lùng nói.
Ngụy Thất nghịch với cái đồng hồ trên tay: “Tôi rất xin lỗi… nếu như đây là câu cô muốn nghe.”
Ngụy Đại ngẩn người rồi vô thức khoát tay: “Tôi không muốn tiếp tục nói chuyện này nữa, vì sao anh phải gặp Ngụy Cửu?”
Ngụy Thất nhàn nhạt đáp: “Không có vì sao cả.”
Mặt Ngụy Đại nhăn lại, sau một hồi trầm mặc mới chậm rãi mở miệng: “Tôi vẫn tưởng anh là người biết nghe lời nhất.”
“Kết quả này khiến cô thất vọng rồi.”
Ngụy Đại lắc đầu: “Tôi thất vọng rồi, thế nhưng chẳng thể thay đổi được gì, so với bất kỳ ai anh đều là người khó rời bỏ Ngụy gia nhất, anh biết nguyên nhân mà.”
Khuôn mặt Ngụy Thất chớp mắt liền tái nhợt.
Ngụy Đại tiếp tục: “Tôi khuyên anh một câu, đừng nên tham gia vào, cái đó không có lợi cho anh đâu, ngẫm lại hai năm trước đi, là ai cứu mình.”
“Được rồi!” Ngụy Thất đứng phất dậy, khí chất ôn hòa ban đầu đã hoàn toàn biến mất, anh cầm cái đồng hồ ném mạnh xuống đất, sau đó giẫm vỡ, “Cô cũng đừng lúc nào cũng đem chuyện này ra uy hiếp tôi, tôi không cần bất cứ kẻ nào dạy bảo cho đâu!”
Ngụy Đại lạnh nhạt nhìn động tác thô bạo của Ngụy Thất, rồi bỗng cười to: “Anh rốt cuộc đang phiền não cái gì vậy hả Ngụy Thất? Anh muốn rời khỏi Ngụy gia sao? Cổng ở chỗ này!” Ngụy Đại đề cao giọng, “Trừ phi muốn nửa đời còn lại đều sống trong bóng ma bị truy sát!”
Thấy Ngụy Thất tiếp tục trầm mặc, Ngụy Đại đi tới bên cạnh Ngụy Thất, chiều cao hai người không kém nhau là mấy, Ngụy Đại bỗng mở tay ra ôm lấy Ngụy Thất: “Thế giới này chưa từng có tự do hoàn toàn, từ lúc chúng ta buộc phải chọn cuộc sống không thể tưởng tượng đó, chúng ta chỉ có thể bước tiếp, bởi vĩnh viễn không có đường rút lui.”
Một ngày đi nhầm liền không cách nào quay đầu lại, cho dù kết cục là gì.
“Ngụy Thất, nhớ Ngụy Đại trước kia chứ?” Ngụy Đại tựa lên vai anh, ngữ điệu thật nhu hòa, “Anh ta bị giết chết trước mặt tôi, lý do là anh ta muốn cùng người mình yêu cao bay xa chạy, anh ta muốn cho người phụ nữ kia một gia đình hoàn chỉnh, một tình yêu trọn vẹn cùng một cuộc sống bình thường… Thế nhưng cho tới giờ chúng ta cũng không bao giờ hoàn chỉnh.”
Ngụy Thất nắm chặt bàn tay lại, anh muốn đẩy mạnh Ngụy Đại ra, tựa như đẩy cánh cổng nặng nề của Ngụy gia ra vậy, thế nhưng anh không động. Bởi anh biết những điều Ngụy Đại nói không có sai.
“Ngụy Cửu muốn ly khai Ngụy gia?” Ngụy Đại bỗng phá lên cười, rồi lùi ra sau một chút, cười rất lớn, Ngụy Thất chưa từng thấy Ngụy Đại cười như vậy bao giờ.
“Để tôi đoán xem nào, cô ta đã nói với anh vậy phải không?” Ngụy Đại cười đến mức gần như không thở nổi.
Ngụy Thất không rõ Ngụy Đại đã biết được bao nhiêu, nhưng ngày hôm đó Ngụy Cửu đã nói thế với anh, anh hơi do dự nhìn Ngụy Đại, không biết cô ta cười cái gì.
“Cô ta thật thú vị hơn người khác!” Lúc Ngụy Đại ngừng cười, nói, “Anh muốn liên lạc với cô ta? Được thôi, từ hôm nay anh có thể liên lạc với cô ta, tôi sẽ không xen vào nữa. Điều kiện trao đổi là anh chỉ cần cho tôi biết mục đích của cô ta thôi.”
“Mục đích?”
“Đúng vậy,” Ngụy Đại đi tới bàn cầm kính lên đeo, “Đi tìm hiểu mục đích của cô ta đi, anh có thể không cần nói cho tôi biết.”
“Có ý gì?”
“Không có ý gì hết,” Ngụy Đại một lần nữa trở lại ngồi vào ghế của mình, “Nhớ tôi từng cảnh cáo anh gì không —— không được tin lời cô ta nói.”
Im lặng một lát, Ngụy Thất xoay người rời đi, bởi vì Ngụy Đại đã tỏ vẻ sẽ không định mở miệng nói gì thêm nữa.
“Được rồi, sau chuyện này tôi sẽ tặng anh lại một cái đồng hồ,” Ngụy Đại bình thản như chưa hề có chuyện gì nói với sau lưng, “Khi đó, anh có thể nói cho tôi biết kiểu dáng với nhãn hiệu mình thích.”
Ngụy Thất im lặng đóng cửa lại giúp cho Ngụy Đại. Anh vô thức đưa tay lên coi giờ, nhưng phát hiện cổ tay chẳng có gì.
“Bị Ngụy Đại giáo huấn hả?”
Không biết từ lúc nào, Ngụy Tiếu Khiêm đã khoanh tay dựa vào tường, đôi mắt lam đậm ôn hòa nhìn anh.
“Ừ,” Ngụy Thất xốc xốc lại cổ áo, vừa nãy có hơi kích động, động tác này có thể khiến anh nhanh chóng bình tĩnh lại, “Cô ta rất tức giận.”
“Muốn đổi Ngụy Đại không?” Ngụy Tiếu Khiêm nhẹ giọng hỏi, giọng điệu như thể đang hỏi một tách cà phê trong bữa tiệc.
Ngụy Thất xoay người đi về phía hành lang bên kia: “Đừng nói giỡn.”
Ngụy Tiếu Khiêm bĩu môi, sau đó cấp tốc chuyển trọng tâm câu chuyện: “Làm cho tôi một ly rượu được không?”
“Cậu phải trả tiền rượu đấy,” Ngụy Thất cài khuy tay áo lại.
“Không sao, tôi có rất nhiều tiền,” Ngụy Tiếu Khiêm khoác tay lên vai Ngụy Thất, hắn rất ít khi làm động tác như vậy, thế nhưng giờ khắc này hắn chỉ muốn động chạm đối phương như thế.
Ngụy Thất ngẩn người, cho dù là anh hay Ngụy Tiếu Khiêm đều rất ít khi dùng phương thức này đi chung với nhau.
“Đừng có lúc nào cũng treo câu ‘rất có tiền’ ở cửa miệng,” Tâm trạng Ngụy Thất bỗng nhiên trở nên thoải mái, “Như vậy cậu sẽ dễ gặp phải bọn cướp đấy.”
“Tôi không ngại,” Ngụy Tiếu Khiêm ngẩng đầu lên nói.
Ngụy Thất quay mặt sang, ánh mặt trời từ cửa sổ hành lang chiếu vào, bao người đàn ông này trong thứ ánh sáng màu cam êm dịu, từ cái cằm hơi nghển xuống cổ tạo thành một đường cong tuyệt đẹp.
“… Phải trả tiền mặt,” Ngụy Thất yêu cầu, âm thanh của anh hơi khàn, “Cả tip cũng phải nhiều chút, cậu Tiếu Ngữ rất chặt ở mấy khoản này.”
“Không thành vấn đề.” Người kia nhàn nhạt đáp, dễ dàng kiếm tiền để tiêu tiền nhanh hơn, hình như ai cũng đều là dạng này. Đặc biệt là hắn lại không có chút khái niệm gì về tiền.
Vì vậy vào buổi tối, Ngụy Thất làm một ly cocktail cho Ngụy Tiếu Khiêm.
48 ml rượu Rum, thêm 12 ml mật ong, rồi đặt vào một thanh quế, Ngụy Tiếu Khiêm vì ly cocktail mà phải trả một cái giá không rẻ.
“Loại này tên gì?”
“No Name.”
“Hả?”
“Đây là loại cocktail được một bartender ở Paris phát minh ra.”
“Người đó gọi rượu này là ‘No Name’.”
“Thật tiện lợi,” Ngụy Tiếu Khiêm uống một ngụm.
Ngụy Thất đang pha chế ly cocktail khác, thuận miệng hỏi: “Công việc bên Trung Đông giải quyết xong chưa?”
“Rồi,” Ngụy Tiếu Khiêm không có chút hứng thú đáp lại, “Lúc tìm mục tiêu thì hơi mất thời gian chút, còn sau đó thì giải quyết rất dễ dàng.”
“Cậu tìm được mục tiêu đó ở đâu?” Ngụy Thất bỗng cảm thấy có chút hứng thú với chuyện này.
Ngụy Tiếu Khiêm suy nghĩ một hồi: “Ở một ngôi mộ.”
“…Thật quá tiện rồi, kẻ đó giảm được công đoạn đưa tang luôn,” Ngụy Thất cảm thán, “Hắn ta cố tình phải không?”
“Hắn ta nói mộ đó là chuẩn bị cho tôi,” Ngụy Tiếu Khiêm lắc lắc ly rượu trong tay, rõ ràng đang đang nhớ lại chuyện ngày đó, tuy rằng mới diễn ra cách đây không lâu thế nhưng mỗi khi nhớ lại quá khứ luôn phải tốn chút thời gian, “Kết quả chính hắn nằm vào đó.”
Người đàn ông này có thái độ rất chừng mực, dường như là một người khiêm tốn. Ngụy Thất nhận ra có không ít cô gái nhìn sang phía này, có vẻ đang định qua đây mời Ngụy Tiếu Khiêm một ly đây, song không thể phủ nhận, người này có lực hấp dẫn đó. Chẳng qua nếu các cô nàng này nghe được nội dung trao đổi của hai người họ, không biết còn dám đưa ra quyết định đó nữa không.
“Sự lựa chọn của hắn ta đúng đấy,” Ngụy Thất nói, đặt ly rượu đã pha chế xong lên mặt quầy bar, chờ bồi bàn mang đến bàn khách, “Chẳng qua sẽ không có ai viết điếu văn hay khắc lên bia mộ cho hắn thôi.”
“Hắn viết rồi,” Ngụy Tiếu Khiêm khẳng định, “Hắn ta còn đọc cho tôi nghe.”
“Là gì?” Ngụy Thất hiếu kỳ hỏi, thậm chí còn ngừng cả động tác trên tay.
“Cụ thể thế nào thì tôi quên rồi, hình như là người dẫn đường của địa ngục gì đó, hà, tên này thật đúng là văn vẻ mà, viết mà cứ như chuyện thật đấy. Nếu tên kia mà không chết sớm hơn tôi, tôi đã rất sẵn lòng mời hắn ta về viết điếu văn cho mình rồi.”
Hình dung của hắn ta rất đúng, Ngụy Tiếu Khiêm thật đúng là người dẫn đường cái chết, đáng tiếc là kẻ nằm trong nấm mộ kia lại là hắn ta mà thôi.
“Hắn ta còn nói gì không?”.
Ngụy Tiếu Khiêm cố gắng nhớ lại: “Hắn ta nói bị truy sát rất khó chịu, hắn ta phải chấm dứt nó… “
Ngụy Thất bỗng nhớ tới lời của Ngụy Đại. Ngụy Đại nói cả đời sẽ sống trong bóng ma bị truy sát, bị Ngụy Tiếu Khiêm tự mình truy sát thật đúng là mệt mỏi, anh có thể hiểu được tâm trạng của vị đã chết kia, hắn ta không có cách nào tiếp tục sống như vậy, bóng ma tử vong lúc nào cũng thể bức hắn ta phát điên.
“Thật ra… tôi luôn muốn biết, chừng nào cậu sẽ về hưu?” Ngụy Thất đột nhiên hỏi, vì để tránh bị nghi ngờ thám thính chuyện cơ mật, nên anh cấp tốc bổ sung, “Cậu cũng biết công tác này tuy rằng kiếm được rất nhiều tiền, nhưng đồng thời cũng rất nguy hiểm…”
“Tôi còn chưa nghĩ tới…” Ngụy Tiếu Khiêm cầm ly rượu lên nghiêm túc tự hỏi, một lát sau mới nói, “Em biết không… tôi không thích đứng sau màn như Tiếu Ngữ, giết người là chuyện rất kích thích, nó khiến tôi thấy… mình còn sống,” hắn khoa tay múa chân một chút tìm từ, “Nguy hiểm có thể mang đến vui vẻ, tôi biết sẽ có một ngày mình phải chết đi… “
Hắn mỉm cười say mê, sau đó nhẹ nhàng nâng ly rượu lên: “Nhưng cuối cùng tôi luôn tự nói với mình, con người khó tránh khỏi cái chết, nhưng sẽ không phải ngày hôm nay.”
Sẽ không phải ngày hôm nay.
Thực đúng là câu có tác dụng cổ vũ lòng người.
“Đương nhiên…” Ngụy Tiếu Khiêm do dự một chút, dường như đang so sánh được mất, “Em cũng biết dạo này tôi đang tạm ngừng hoạt động…”
“Có thấy bị tổn thất rất lớn không?” Ngụy Thất bỗng cắt đứt lời của hắn, tránh cho trọng tâm câu chuyện càng lúc càng trở nên tối tăm, điều đó khiến anh không thể hô hấp được.
Ngụy Tiếu Khiêm nhìn anh: “Nếu sự việc xảy ra một lần nữa, tôi vẫn sẽ làm như vậy.”
Ngụy Thất muốn cắt ngang lời hắn, thế nhưng không biết sao nói không nên lời, đôi mắt màu lam kia dường như có ma pháp chết tiệt, đắm say khiến người ta run rẩy.
Cho nên anh chỉ có thể để hắn tiếp tục nói hết: “Em cũng có thể cho tôi cảm giác này, biết đâu tôi lại không cần phải xách mạng đi mạo hiểm nữa.”
Rốt cuộc cũng phải biểu lộ gì đó thôi chứ, Ngụy Thất nghĩ.
“Ở bên tôi, cậu còn phải trả tiền cho tôi,” Ngụy Thất nhàn nhạt nói, không muốn tiếp tục cái hướng câu chuyện này.
Ngụy Tiếu Khiêm tỏ ra chẳng sao cả: “Cho nên giờ tôi đang kiếm tiền đây.”
Tôi cũng không có giá trị như vậy đâu, Ngụy Thất nghĩ. Ánh mắt anh dừng trên ly cocktail trong tay của Ngụy Tiếu Khiêm.
Nó đã bị uống phân nửa, còn một chút sót lại đang uốn lượn trong ly.
No Name.
Nghe ít nhiều cũng có chút thương cảm.