Mạnh Tuyết Lý nghĩ thầm, lúc người làm Tiếu Đình Vân, còn cùng ta ăn lẩu ở Hàn Môn Thành, sao bây giờ lại không quen?
Bàn bên cạnh đang hăng say tán gẫu, còn muốn kéo Mạnh Tuyết Lý lại nói gì đó, Mạnh Tuyết Lý e ngại đối phương lời ra kinh người, khiến Tễ Tiêu càng thêm hiểu lầm, vội vàng nâng ly: “Không nhắc tới Tuyết Sơn Đại Vương nữa, y đã chết từ lâu!”
“Đúng đúng, yêu chết thì hết chuyện, ngay ca da chồn đều bị Linh Sơn Đại Vương lột sạch, còn nói cái gì nữa! Ầy, ta thấy người hầu của ngươi thật dễ nhìn, bán không?”
Sam yêu xoay chuyển ánh mắt, cặp mắt ti hí như hai hạt đậu nhìn chăm chú vào ba con bán yêu, Nguyễn Khôi sợ đến run rẩy.
Mạnh Tuyết Lý đặt ly xuống: “Không bán!”
“Nói đùa mà thôi, ngươi thật không thú vị!”
Sam yêu bị bẽ mặt, bưng ly rượu lùi về. Con yêu tới từ vùng khác này yêu khí đậm đặc, hơn nữa không nhìn ra nguyên hình, có thể thấy yêu lực cao thâm. Nếu như nảy sinh mâu thuẫn, náo loạn đến trước mặt Bạch Hà Đại Vương, mình chủ động gây chuyện không chiếm lý, vẫn là thôi đi.
Mạnh Tuyết Lý lần đầu khai trai sau ba năm, nhưng lại như uống rượu đắng, ăn không biết ngon, tiếc cho một bàn sơn trân hải vị.
Ba con bán yêu trực giác không khí giữa sư đồ Trường Xuân Phong xảy ra biến hóa, Mạnh trưởng lão vùi đầu ăn uống, đồ đệ của y nở nụ cười dịu dàng vì y gắp thức ăn, nhưng cứ thấy là lạ ở chỗ nào?
Nguyễn Khôi nhai cà rốt, Bích Du va Chử Hoa từ hăng hái gặm cá khô, thành cặm cụi gặm cá khô trong mờ mịt.
Chờ bán yêu ăn xong, Mạnh Tuyết Lý lập tức tính tiền cáo từ.
Tiểu nhị trai sông yêu từ ao nước sau hậu viện dắt con cua xanh lớn ra: “Quý yêu, xe của ngài đã ăn no. Ngài đi thong thả-”
Dứt lời, một tiểu nhị tôm càng yêu khác cúi người xuống, hiện ra nguyên hình dài đến mười thước, vỏ tôm trên lưng như nấc thang, râu và càng dài khoác lên trên xe cua.
Ba con bán yêu giật mình, trố mắt nhìn nhau. Mạnh Tuyết Lý rất bình tĩnh, giẫm lên tôm càng lên xe, tỏ ý những người khác đi theo.
Đợi mọi người ngồi vững vàng, Mạnh Tuyết Lý khoát tay: “Thưởng.”
Tễ Tiêu móc ra linh châu, giúp đạo lữ duy trì khí phái đại yêu.
Tiểu nhị Thủy tộc ở sau xa cua vui mừng nói: “Cảm ơn quý yêu!”
Bạch Hà Thành mới vừa vào đêm, vẫn nhộn nhịp, tiếng yêu ồn ào.
Con đường này là phố buôn bán trong thành, dọc đường đi đều là tửu lầu cửa hàng, yêu qua lại không ngớt, yêu ngồi xe, yêu chạy xe chậm rãi di chuyển về phía trước, đi đi dừng dừng. Ngoại trừ xe rùa, xe cua của địa phương, còn có đại yêu vùng khác cưỡi lộc, hổ, sư tử, ….
Kiến trúc trong Bạch Hà Thành, đa số xây dựng từ đá trắng ven sông, loại đá này chắc chắn mà đẹp, dưới ánh trăng tỏa ra sắc trắng nhu hòa.
Tiểu yêu cư ngụ trong thành, dưới mái hiên treo chuông gió chế tác từ vỏ sò và trân châu, tỏ vẻ cung phụng Bạch Hà Đại Vương. Gió đêm thổi tớ, đầy đường chuông gió phát ra tiếng kêu thanh thúy.
Tiệm rượu mới mở, trước cửa treo một ngọn đèn ngư long, ánh sáng màu vàng ấm áp bao phủ đường phố.
Mùi rượu và thức ăn nồng nàn, mùi gió sông nhẹ nhàng khoan khoái, mùi thơm trên người nữ yêu hoặc người, hỗn tạp bồng bềnh trong không khí.
Bên đường tiểu yêu lái buôn lớn tiếng rao hàng: “Quý yêu nhìn bên này, trâm cài đầu, dây chuyền bằng trân châu thượng hạng! Trân châu Bạch Hà, vừa to vừa tròn!”
“Gạch cua, càng cua vàng hầm tương, mỹ vị ngon miệng. Đặc sản của Bạch Hà Thành, quý yêu tới nếm thử chút đi!”
“Sò khô, sao biển khô, cá bạc khô, món ngon không thể không ăn ở Bạch Hà Thành!”
“Cá nhỏ chiên giòn, vừa chiên vừa bán, nóng hôi hổi đây, quý yêu mua một phần chứ?”
Cửa hàng san sát, hàng hóa bày la liệt, khiến người ta nhìn không chớp mắt. Mạnh Tuyết Lý cảm thấy thú vị, hỏi bán yêu bên cạnh: “Ám Hành chúng ta bán cái gì?”
Y nhớ trước đó Bích Du từng nói, có một phần hàng hóa muốn bán ra ở Bạch Hà Thành.
Bích Du thần bí hạ thấp giọng: “Quần áo chống nước. Thủy tinh cung dưới đáy sông Bạch Hà, lớn hơn đẹp hơn cả, đơn giản là một thế giới khác. Nhưng tiểu yêu trên cạn yêu lực không đủ, không cách nào hô hấp dưới nước. Có tu sĩ nhân tộc luyện chế quần áo chống nước, có thể lẻn xuống Bạch Hà, hành động thuận tiện dễ dàng hơn.”
Mạnh Tuyết Lý cười nói: “Còn rất hữu dụng.”
Nguyễn Khôi nói: “Tiền chân nhân từng nói, muốn làm ăn tốt, phải cung cấp cái yêu cần, cái yêu muốn. Quần áo chống nước bán cho tiểu yêu, rượu ngon, đồ sứ tinh xảo, lăng lơ tơ lụa của nhân gian, bán cho quý yêu trong thành, bộ hạ của Bạch Hà Đại Vương. Còn như bọn họ có thể tiến cống cho Bạch Hà Đại Vương hay không, thì lại không liên quan tới chúng ta.”
Chử Hoa: “Nhất định sẽ tiến cống, nghe nói Bạch Hà Đại Vương cất giữ rất nhiều phấn và đồ trang sức của nhân gian, nàng nói yêu tộc thợ thủ công tay thô chân đần, làm đồ trang sức không tinh mỹ bằng nhân gian.”
Lại là Bạch Hà Đại Vương.
Mạnh Tuyết Lý lặng lẽ quan sát đạo lữ, thấy Tễ Tiêu cười nhạt, mới coi như an tâm. Cũng đúng, tại sao ta có thể lấy lòng chồn đo lòng Kiếm Tôn chứ.
Mạnh Tuyết Lý dừng xe cua lại, cười nói: “Đồ trang sức thì nhân tộc làm tốt nhất, nhưng yêu tộc cũng có sở trường của yêu tộc, các người xem con đường này, có cái gì muốn mua không? Nhiều chọn vài thứ, ta bao, đừng khách khí!”
Ba con bán yêu cố nén hưng phấn: “Thật, thật không?”
Đồng hành cùng sư đồ Trường Xuân Phong, còn có chỗ tốt như vậy? Tính toán chi li như Tiền chân nhân, lại có đồng bọn hợp tác hào phóng như vậy.
Mạnh Tuyết Lý vung tay lên: “Đi chọn đi!”
Y quay sang đạo lữ, thấp giọng lấy lòng: “Ngươi muốn mua cái gì không?”
Tễ Tiêu lắc đầu.
Mạnh Tuyết Lý: “Ta biết ngươi không thích tục vật, nhưng chúng ta đã tới đây rồi, coi như mua làm quà kỉ niệm, ngươi xem trân châu bên kia thế nào, ta mua cho ngươi một vòng hạt châu, được không?”
Tễ Tiêu đùa với y: “Bây giờ ngươi là đại yêu ngang ngược, ta là thị sủng của ngươi, đương nhiên là ngươi nói gì, thì chính là cái đó.”
Mạnh Tuyết Lý hoàn toàn yên tâm, tiến vào một tiệm trân châu có bề ngoài khí phái.
Chủ tiệm là con ốc yêu quan sát bọn họ: “Quý yêu mua cho mình?”
Mạnh Tuyết Lý liếc nhìn Tễ Tiêu: “Tặng quà.”
Chủ tiệm dâng lên một cái vòng tay: “Cái này rất thích hợp. Phẩm chất bóng loáng, gặp nóng thì động.”
Tễ Tiêu sắc mặt khẽ biến.
Trân châu tròn trịa đáng yêu, sắp xếp theo thứ tự từ nhỏ đến lớn, viên lớn nhất to bằng hạt đào.
Mạnh Tuyết Lý thống khoái trả tiền, nghĩ thầm bóng loáng thì ta hiểu, nhưng một cái vòng tay, biết động đậy có ích gì. Xa cách ba năm, thẩm mỹ lưu hành của yêu giới trở nên kỳ quái.
Y không thể nào ngờ được, chính vòng tay trân châu này, chính là mối họa ngày sau.
…..
Lãnh địa Bạch Hà, không có chuyện gì mà Bạch Hà Đại Vương không biết.
Mỗi một con cá, một con tôm, đều là ánh mắt và lỗ tai của nàng.
Màn đêm buông xuống, Bạch Hà Đại Vương vào ao tắm, sẽ có yêu tướng tiến lên báo cáo những gì trông thấy được hôm nay.
Bởi vì chỉ có lúc Đại Vương đang tắm, tâm trạng mới tốt nhất, không nổi giận.
Thủy Tinh Cung, đình đài lầu các sặc sỡ, binh tôm tướng cá tới lui tuần tra.
Trong cung cất giữ vô số bảo tàng, Bạch Hà Đại Vương ăm mặc tiêu dùng xa xỉ, trong đó khí phát nhất, phải kể đến bồn tắm của Đại Vương.
Thủy tộc trong Thủy Tinh Cung, đều lấy việc được hầu hạ Đại Vương cạnh bồn tắm là vinh dự nhất. Chỉ có nam yêu anh tuấn nhất, nữ yêu xinh đẹp nhất mới có vinh dự này.
Tổng quản cá chép vén lên từng lớp màn sa mềm nhẹ bồng bềnh, đi về phía bốc lên từng đợt sương mù.
Bồn tắm rộng lớn như hồ, sương khói bốc hơi thẳng tới nóc điện. Minh châu to lớn như bó đuốc, chiếu sáng bồn tắm sánh nước.
Hơn hai chục vị thị yêu chia nhau hầu hạ bên ao, ném cánh hoa vào ao, như thiên nữ tán hoa. Còn có hơn mười con yêu khác, dâng lên khăn lụa, cao hương, các loại bàn chải lớn nhỏ khác nhau.
Bạch Hà Đại Vương ngồi ngay ngắn trong ao, quanh thân trắng sạch sáng bóng. Tổng quản cá chép thầm khen ngợi, Đại Vương biết bao cao quý xinh đẹp mà.
Trước đây Mạnh Tuyết Lý thường nghị sự với Bạch Hà Đại Vương lúc nàng đang tắm, bởi vì khi nàng tắm sẽ hiện nguyên thân, đó là…một con sò lớn.
Theo cái nhìn của Mạnh Tuyết Lý, một còn sò, có mạo mỹ đến đâu, vẫn chỉ là con sò.
Nhiều nhất thì là so với những con sò khác vỏ lớn hơn, sáng hơn thôi.
Nhưng Thủy tộc là Bạch Hà hiển nhiên không nghĩ như vậy, ở trong mắt bọn họ, Bạch Hà Đại Vương là mỹ yêu đệ nhất yêu giới.
Tổng quản cá chép đứng yên, còn chưa mở miệng, chỉ nghe trong vỏ sò khép thật chặt, truyền ra một giọng nữ lười biếng mềm mại: “Hôm nay, trong thành có gió thổi cỏ lay gì.”
Tổng quản cá chép cung kính đáp: “Có quyết sách anh minh của ngài, nhìn xa trông rộng, yêu nơi khác không dám lỗ mãng, yêu bản xứ an cư lạc nghiệp, các yêu hòa thuận vui vẻ.”
Bạch Hà Đại Vương hỏi: “Trong thành có yêu nào mới đến?”
“Theo sam yêu bẩm báo, có một con đại yêu từ nơi khác tới, quanh thân yêu khí thuần khiết, không nhìn ra nguyên hình, có thể thấy yêu lực thâm hậu. Y mang theo người hầu, thị sủng rêu rao khắp thành, tính cách hào sảng, ra tay rộng rãi.”
Giọng nói trong vỏ sò vẫn lười biếng: “Ồ, vậy sao. Y tới hưởng ứng triệu tập?”
Tổng quản cá chép: “Cái này….Thuộc hạ còn không biết.”
Từ khi Bạch Hà Đại Vương công khai chiêu mộ yêu giỏi trèo leo, bay lượn, cả Thủy Tinh Cung đều vội vàng tìm người cho Đại Vương. Nhưng mà không dễ dàng, đến nay Đại Vương vẫn chưa tìm được yêu nào vừa lòng.
Giọng nói trong vỏ sò lẩm bẩm lầu bầu: “Đã không còn nhiều thời gian.”
Dứt lời, nàng giống như đột nhiên phiền não: “Mạnh nữa lên, buổi tối chưa ăn cơm à?”
Cua tướng đang rửa vỏ sò, sợ đến run rẩy, bàn chải trong tay rơi xuống ao. Hắn vội vàng vớt lên, liên tục cáo lỗi.
“Ta nuôi các ngươi có ích gì?” Bạch Hà Đại Vương cả giận nói: “Còn làm không tốt, sẽ vứt người vào lồng hấp, làm bánh bao nhân cua!”