Cơ hội quyết định tương lai thay đổi vận mệnh sắp đến, thời gian này Hàn Môn Thành dưới núi rất náo nhiệt, tiếng pháo tưng bừng vang lên, nhưng chẳng ai có tâm tình chạy ra ngoài chơi đùa.
Chỉ có Ngu Khởi Sơ mặt mày rạng rỡ, thấy ai cũng cười, trên mặt như viết “Năm mới tốt lành”.
Bông tuyết nhỏ vụn lả tả bay xuống từ bầu trời rộng lớn, Mạnh Tuyết Lý mặc áo khoác dày, tay ôm lò sưởi đến chủ phong, thăm viếng chưởng môn chân nhân.
Từ lúc Mạnh Tuyết Lý đánh một trận trên Diễn Kiếm Bình, “Đạo lữ của Tễ Tiêu” không còn là cái bóng mơ hồ ba năm không rời khỏi Trường Xuân Phong, rất nhiều đệ tử nội môn đều nhận ra y, bắt gặp trên sơn đạo, đều chủ động hành lễ hỏi thăm sức khỏe của y.
Chưởng môn chân nhân đang ở thiền điện đọc thư, thấy y đến từ ái cười cười:
“Tuyết Lý, ngươi đến đúng lúc lắm. Gần đây bận rộn nhiều việc, ta quên mất đi tìm ngươi.”
Quy Thanh Chân Nhân của Minh Nguyệt Hồ thành thánh, quả thực khiến Hàn Sơn một trận nhức đầu. Nhưng binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, cuộc sống chung quy vẫn phải tiếp tục.
Chưởng môn cho rằng Mạnh Tuyết Lý vì Hãn Hải bí cảnh thi đấu mà tới.
“Chuyến đi lần này tới bí cảnh, ngươi hãy yên tâm. Ta sẽ lại lần nữa sắp xếp đệ tử đồng hành cùng ngươi, là ba đệ tử của Trọng Bích Phong, tính tình chững chạc, làm việc đáng tin, sẽ không xảy ra sự cố.”
Mạnh Tuyết Lý vội vàng buông chén trà nóng xuống: “Mình ta đi cũng được. Ta có thể thắng Chu Vũ, dư sức tự vệ. Vốn là chủ ý của ta, sao có thể liên lụy đến người khác?”
Chưởng môn khoát tay: “Không phải liên lụy, ba người họ tự nguyện tiến cử. Lý do chính đáng, hay cứ kết bạn đồng hành đi, cũng để cho mấy lão già chúng ta yên tâm.”
Mạnh Tuyết Lý có thể thắng trận so kiếm đó, chứng minh chiến lực và thiên phú không tầm thường. Nhưng y còn trẻ đã hợp tịch với Tễ Tiêu, chắc chắn chưa đi được nhiều nơi, ít có kinh nghiệm đối địch. Trong Hãn Hải bí cảnh hoàn cảnh phức tạp, lòng người hiểm ác, không phải một chọi một như trên Diễn Kiếm Bình, quang minh chính đại so kiếm. Chưởng môn thầm nghĩ.
Mạnh Tuyết Lý nghe vậy, liền biết đây là quyết định của các phong chủ sau khi thương nghị, không tiện từ chối nữa, gật đầu đồng ý. Quay sang nhắc tới chuyện muốn nhận Ngu Khởi Sơ làm đồ đệ.
Chưởng môn thổn thức nói: “Là hắn à. Bạch Lộ Thành chần chừ do dự, thân phận hắn có chút đặc thù, quả thật không tiện sắp xếp.”
Loại con cháu thế gia này, hắn gặp rất nhiều.
Nếu sinh ra ở thời bình, vốn nên là “Cả đời chọi gà đua chó, thiên địa an nguy không hề hay”. Nhưng hôm nay tu hành giới sóng ngầm mãnh liệt, mưa gió buông xuống, hậu bối trẻ tuổi còn u mê không hiểu chuyện, là con tốt dò đường cho gia tộc, vật hy sinh tranh đấu giữa các thế lực.
Chưởng môn suy nghĩ: “Hắn bằng lòng trở thành đệ tử của ngươi, cũng được thôi. Chỉ có điều lễ không thể phế, ngươi phải xuất hiện ở kỳ thi cuối năm, hắn cũng phải hành lễ bái sư.” Để đề phòng có người lời ong tiếng ve.
Mạnh Tuyết Lý nói: “Hết thảy theo quy củ mà làm. Sau khi bái sư, ta mới mang hắn về Trường Xuân Phong.”
Chưởng môn vui mừng gật đầu.
Hắn không trông cậy vào Mạnh Tuyết Lý có thể làm sư phụ, dạy Ngu Khởi Sơ tu đạo thành tài, chỉ coi như Mạnh Tuyết Lý tìm bạn chơi cùng. Để tránh cả ngày buồn bực nhớ nhung vong phu, ngày nào đó không chịu nổi nữa, theo chân Tễ Tiêu mà đi.
Trương Xuân Phong rộng rãi, ở một người là ở, ỏ hai người, ba người cũng là ở.
….
Cho dù các đệ tử ở Luận Pháp Đường sợ hãi hoặc mong đợi thế nào, ngày này rốt cuộc cũng tới.
Trước đêm giao thừa, các đệ tử tắm gội dâng hương, cả đêm ngồi tĩnh tọa. Sắc trời tờ mờ sáng, cùng nhau kết bạn đến chính điện chủ phong.
Năm nay Luận Pháp Đường có hơn hai trăm đệ tử, đi trên sơn đạo quanh co dài đằng đẵng.
Gió tuyết hiếm thấy mà ngừng, mây đen tản ra, Hàn Sơn lộ ra hình dáng nguyên thủy, hoặc cao vút hiểm trở, hoặc xinh đẹp muôn vẻ.
Các đệ tử nhìn theo rừng tùng dưới chân núi càng ngày càng nhỏ bé, cho đến khi biến mất không thấy.
Quảng trường trước chính điện rộng rãi, bày bàn ghế chỉnh tề, mỗi chỗ ngồi cách nhau một trượng, mới chiếm một phần mười diện tích quảng trường.
Hơn hai mươi vị chấp sự đã đến, sắp xếp các đệ tử vào chỗ ngồi. Sau quảng trường, cửa đại điện mở rộng, không có một bóng người, các vị trưởng lão còn chưa tới.
Hàng năm trưởng lão có ý thu học trò không giống nhau, Chấp Sự Đường phải căn cứ vào thân phận của trưởng lão để sắp xếp chỗ ngồi trên điện từ trước. Bởi vì năm nay có một vị là tiên thiên kiếm linh thân thể, rất nhiều trưởng lão muốn tới xem một chút.
Mạnh Tuyết Lý tu vi không cao, bối phận lại cao, chỗ ngồi phía sau Chưởng môn và các phong chủ. Các trưởng lão khác xếp hạng phía sau y.
Tin tức từ Chấp Sự Đường truyền ra, có nội môn đệ tử không thích Mạnh Tuyết Lý, nảy sinh rất nhiều chỉ trích:
“Nể mặt Kiếm Tôn, gọi y một tiếng “trưởng lão”, y thật sự cho rằng mình là trưởng lão? Chỉ là Luyện Khí viên mãn, cũng dám mặt dày nhận học trò, làm hại đệ tử người ta!”
“Chẳng lẽ y thắng được Chu sư huynh môt lần, cảm thấy mình rất giỏi? Ai sẽ bái một người Luyện Khí viên mãn làm thầy? Đến lúc đó không ai bằng lòng làm đệ tử của y, để xem y thế nào.”
Có đệ tử thích Mạnh Tuyết Lý, liền thay y lên tiếng:
“Mạnh trưởng lão kiên nhẫn ôn hòa, làm đệ tử của y, chắc chắn sẽ không bị mắng mỏ, còn có thể sử dụng pháp khí linh đan Tễ Tiêu Chân Nhân để lại. Cho dù không thành được đại đạo, cuộc sống trải qua cũng thoải mái. Mạnh trưởng lão cũng không bắt người ta phải bái mình làm thầy, có gì không thể?”
Các loại thuyết pháp của đệ tử nội môn, Mạnh Tuyết Lý cũng không biết. Hoàng hôn ngày hôm qua, trước khi rời khỏi Luận Pháp Đường, y lại bị vây quanh.
Mấy tiểu đệ tử thường xuyên tìm y giải đáp nghi vẫn, nghe nói năm nay y sẽ xuất hiện khảo hạch, nên muốn bái y làm thầy,
Mạnh Tuyết Lý lắc đầu: “Việc này không ổn, các ngươi tới học kiếm, nhưng ta chưa từng luyện kiếm pháp. Ta chỉ nhận một mình Ngu sư huynh của các ngươi thôi.”
Các đệ tử nhìn Ngu Khởi Sơ bằng ánh mắt hâm mộ. Lại thấy Ngu Khởi Sơ mặc cẩm y mới tinh, ưỡn lưng, mặt mày rạng rỡ.
Đột nhiên có người hỏi: “Các ngươi cảm thấy, Tiếu sư đệ sẽ nhận ai làm thầy?”
Lập tức có đệ tử đáp: “Cái này còn cần phải hỏi, năm nay Chưởng môn cũng tham dự khảo hạch, nhất định sẽ bái Chưởng môn chân nhân làm thầy!”
“Nhưng ta nghe sư huynh của Tử Yên Phong nói, Tiếu sư đệ thích hợp luyện lôi hỏa kiếm, muốn bái Tử Yên phong chủ làm thầy.”
“Tin tức của ngươi không đúng! Hôm trước ta còn thấy sư huynh của Trọng Bích Phong đến tìm Tiếu sư đệ, chắc chắn hắn sẽ gia nhập Trọng Bích Phong.”
Mạnh Tuyết Lý nghe, nghĩ thầm Tiếu Đình Vân này còn rất được ưa chuộng. Cũng đúng, tư chất căn cốt bày ở nơi đó, ai chẳng muốn nhận một đệ tử thiên tài, nở mày nở mặt?
Bài văn ngàn chữ của Tiếu Đình Vân y vẫn còn giữ, nhưng loại trò chơi trẻ con như “Ủng Tễ Đảng”, quả thật cũng nên kết thúc.
Tiếu Đình Vân không biết sẽ đến ngọn núi nào, nhận một sư phụ tốt, bắt đầu cuộc sống khổ tu luyện kiếm nhàm chán, mà mình thì nên chuẩn bị cho Hãn Hải bí cảnh. Đại khái sẽ không gặp nhau nữa.
Nghĩ đến sau này không còn ai từ sau lưng khoát tay lên ghế mình nói chuyện, Mạnh Tuyết Lý nhàn nhạt có cảm giác mất mát.
…
Tiếng chuông sớm vang vọng trong núi, chim chóc sợ hãi bay tán loạn.
Mạnh Tuyết Lý mang đạo đồng tiến vào đại điện rộng lớn, chấp sự đưa y đến chỗ ngồi, dâng trái cây điểm tâm lên.
Khảo hạch còn chưa bắt đầu, ban nãy y đi ngang qua quảng trường, các đệ tử đang ngồi ở trước bàn mài mực. Có người khí định thần nhàn, có người hai tay run rẩy. Còn có tiểu đệ tử quen biết lặng lẽ chào hỏi y.
Mạnh Tuyết Lý thấp giọng nói: “Thi cho tốt, đừng căng thẳng.”
Y đảo mắt qua, hơn hai trăm người ăn mặc gần giống nhau, không dễ phân biệt, không tìm thấy Tiếu Đình Vân, nhưng xa xa trông thấy Ngu Khởi Sơ.
Hai người nhìn nhau một lúc, lộ ra nụ cười thầm hiểu.
Lát sau, hơn hai mươi vị trưởng lão lục tục vào điện, số người so với năm trước nhiều hơn gấp đôi.
Sau lưng các trưởng lão, có đệ tử thân truyền hầu hạ, ít thì hai ba người, nhiều thì bảy tám người. Các đệ tử đeo kiếm bên hông, khí vũ hiên ngang.
Bên cạnh Mạnh Tuyết Lý chỉ có một đạo đồng ngây thơ, vóc dáng còn không cao bằng ghế, khiến Trường Xuân Phong trông có vẻ thế đơn lực bạc, xơ xác đáng thương.
Cạnh chỗ ngồi của y, Tử Yên Phong chủ phe phẩy quạt, mỉm cười như từ mẫu: “Ngươi lại gầy rồi.”
Mạnh Tuyết Lý mờ mịt: “Cái gì?”
Tử Yên Phong chủ chỉ chỉ trái cây điểm tâm trên bàn, thấp giọng nói: “Muốn ăn thì ăn đi. Năm trước không có mấy cái này.”
Mạnh Tuyết Lý: “…Cảm ơn.”
Vì vậy các trưởng lão khác nói chuyện phiếm, trao đổi tình hình gần đây. Trưởng lão của Trường Xuân Phong ngồi cắn hạt dưa.
Ngoài điện lại vang lên tiếng chuông.
Chấp Sự Trưởng đứng trước cửa điện, cao giọng tuyên bố đề thi: “Bàn về nhập định mê chướng-”
Trên quảng trưởng, tiếng hít sâu của các đệ tử nổi lên.
“Mê chưởng” chỉ ảo ảnh. Vừa bắt đầu tu hành, lúc trầm tư mặc tưởng nhập định, chú trọng thả lỏng toàn thân, tập trung tinh thần hít vào thở ra, hấp thu thiên địa linh khí.
Nhưng tư tưởng rất khó khống chế, trong quá trình này, nếu mơ mộng viển vông, sẽ gặp ảo ảnh.
Có người nhìn thấy núi vàng núi bạc chất ở trước mắt, tiên tử xinh đẹp từ trên trời hạ xuống, có người trông thấy mình ban ngày phi thăng, ngao du vũ trụ. Ảo ảnh phụ thuộc vào mỗi người, hoặc tham lam, hoặc sợ hãi.
Đề thi lần này, để các đệ tử bàn về mê chướng là gì, làm cách nào để thoát khỏi ảo ảnh, tĩnh tâm nhập định.
Đồng hồ nước tí tách, thời gian trôi qua, mọi người vùi đầu thoăn thoắt viết chữ.
Tễ Tiêu vẻ mặt không biết làm sao, một chữ cũng chưa viết ra.
Bởi vì hắn chưa bao giờ gặp phải vấn đề này, cũng không biết ảo ảnh như thế nào, không thể viết bừa nộp bài, đành phải ngồi chờ hết giờ.
Hơn hai trăm năm trước, Hàn Sơn không thi làm văn, chỉ thi đọc thuộc lòng đạo kinh và kiến thức cơ sở. Quy củ cũng coi như hà khắc, nếu không thể bái sư nhập môn, không muốn làm chấp sự, coi là đồ bỏ đi, lập tức bị đuổi xuống núi. Kiếm thức từng được học ở Luận Pháp Đường, sau này không được dùng.
Sau đó, Tễ Tiêu Chân Nhân lập lại quy củ của Luận Pháp Đường, không thi kiếm thức, đổi thành lý giải đạo kinh, hoặc trình bày cảm ngộ tu hành.
Như vậy đầu tiên, cho dù căn cốt thiên phú kém cỏi, cảnh giới tiến triển chậm, nhưng bài văn để lộ ra tâm tính cũng ngộ tính, cũng có tỷ lệ rất lớn được nhập môn. Năm nay thi trượt, có thể lựa chọn ở Luận Pháp Đường học lại, sang năm thi tiếp.
Khi đó Tễ Tiêu Chân Nhân chẳng thể ngờ tới, có một ngày, mình sẽ trở lại trường thi.
Thiên đạo hảo luân hồi.