Mục lục
Kiếm Xuất Hàn Sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dục vọng của Mạnh Tuyết Lý thản nhiên mà hình thành, y mong đợi, thích thân cận với đạo lữ, Tễ Tiêu đơn giản, thờ ơ đụng chạm đã khiến y xương cốt mềm nhũn. Nhưng y vẫn sợ bị Tễ Tiêu đánh mông, dù sao như vậy cũng rất mất mặt – lúc làm chồn còn được ôm vào lòng dịu dàng vuốt lông, tại sao thành đạo lữ rồi còn bị đánh?

Trong sự mâu thuẫn đó, phản ứng thân thể của Mạnh Tuyết Lý càng nhạy cảm, không chịu nổi nửa điểm kích thích.

“Đánh ngươi, ta không đau lòng sao?” Tễ Tiêu bình tĩnh nói, thanh âm có chút khàn khàn.

Mạnh Tuyết Lý quyết tâm: “Nếu đánh xong ngươi có thể hết giận, ngươi ra tay đi.”

Tuy nói như vậy, nhưng Tễ Tiêu lại thấy tiểu đạo lữ sắc mặt ửng đỏ, mắt hàm xuân thủy, như sen hồng hé nở, giống như tiến thêm một bước, sẽ khóc thành tiếng.

Mạnh Tuyết Lý nói được là làm được, vốn đang nằm trong lòng Tễ Tiêu, lúc này chống eo mềm đứng dậy, nằm sấp xuống giường nước, khiến tiếng nước vang lên khe khẽ, bày ra tư thái mặc người làm thịt.

Y quay đầu nhìn Tễ Tiêu, ánh mắt rõ ràng nói: “Ngươi nỡ sao?”

Y biết Tễ Tiêu thích mềm không thích cứng, bày ra tư thái yếu thế nhận sai, để khiến đạo lữ mềm lòng.

Lại thấy Tễ Tiêu mặt không cảm xúc, ánh mắt trầm trầm, uy áp quanh thân không bị khống chế, mơ hồ tràn ra ngoài, hiện ra khí thế khiếp người.

Mạnh Tuyết Lý thầm nghĩ không ổn, hình như mình đã tính sai. Nhưng đã quá muộn, Tễ Tiêu đỡ hông y lên.

Sau khi Mạnh Tuyết Lý làm người, không khổ công luyện kiếm, chỉ luyện thân pháp linh hoạt và kỹ năng chiến đấu. Eo của y chứa đầy sức mạnh, nhưng mềm dẻo nhẹ nhàng, rất thích hợp ôm ở trong tay.

Lúc này giống như một cành hoa sen khẽ run đẩy đong đưa trong gió, lại như là bị cá chép trong ao va chạm.

“Không đánh người, trước hết để ngươi được thoải mái.” Mạnh Tuyết Lý nghe thấy giọng nói khàn khàn của Tễ Tiêu.

Gió đêm đột ngột, bức rèm nhiễu loạn. Trong mộng không biết ai là ai, gió sông Bạch Hà mát rượi, lại có mùi hương ngọt ngào của hoa đào tơ vàng, say đắm lòng người.

Cá chép đụng cành hoa, trân châu thúy hưởng, giao sa nhăn nhíu.

“Vỏ kiếm” này để giữa hai chân, cứng rắn mà nóng bỏng chuyển động, nhiệt độ đốt cháy da thịt non mịn đối lập.

Đang đến lúc quan trọng, một tiếng thú gào quen thuộc bỗng nhiên vang lên: “Ngao.”

Đầu óc hôn mê choáng váng của Mạnh Tuyết Lý đột nhiên tỉnh táo, không nhịn được rên rỉ, run rẩy tiết ra trong tay đạo lữ.

Quần áo chồng chất dưới đất, truyền tới tiếng sột soạt, thì ra Thận Thú chẳng biết đã tỉnh từ khi nào, chui ra khỏi ống tay áo, bám vào mép giường: “Ngao?”

Mạnh Tuyết Lý vừa quay đầu lại, đối diện với ánh mắt tò mò của Thận thú, phể thú vẻ mặt u mê mờ mịt, như một đứa bé ngây thơ.

“Nhìn cái gì!” Tạo nghiệt mà.

Tâm trạng xấu hổ cộng thêm thân thể kích thích, nước mắt của Mạnh Tuyết Lý thoáng chốc tràn ra, liền vùi đầu vào gối mềm, bịt tai trộm chuông.

Một hồi lâu, Mạnh Tuyết Lý không dám ngẩng đầu lên, chỉ nghe đạo lữ ở sau lưng bình phục hô hấp, sau đó không biết làm sao than thở: “Đừng khóc nữa. Xem ra trời cao đã định trước, đêm nay không thể bắt nạt ngươi.”

Tễ Tiêu rốt cuộc vẫn thương tiếc y, cũng không muốn bắt nạt người ta ác quá. Tên đã lên dây, lại không thể không mặc niệm Thanh Tâm Chú, còn phải ôm tiểu đạo lữ dỗ dành an ủi.

Hắn khẽ vuốt ve lưng Mạnh Tuyết Lý, dụ dỗ nói: “Ngồi dậy nào. Ta bảo Thận thú đến ban công.”

Mạnh Tuyết Lý im lặng không lên tiếng, giống con đà điểu.

Tễ Tiêu: “Có vậy mà cũng khóc, sau này biết làm thế nào?”

Hắn hết cách, ôm lấy tiểu đạo lữ đến bồn tắm rửa ráy, lại thay quần áo sạch sẽ.

Đợi hai người nằm trở lại trên giường nước, bầu không khí nóng bỏng đã sớm biến mất vô tồn.

Mạnh Tuyết Lý bình tĩnh lại, trong lòng nghĩ mà sợ, đạo lữ tức giận, đêm nay cuối cùng cũng lừa gạt cho qua.

Đêm nay y lần đầu trải qua mây mưa, mở rộng tằm mắt, mới biết trước đó ở Trường Xuân Phong, nhân lúc đêm tối nhảy qua cửa sổ, quyến rũ đạo lữ, là lớn gan làm bậy dường nào.

Tễ Tiêu ôm y, vỗ nhẹ sống lưng y, giống như đang ru chồn nhỏ ngủ: “Không thích thật à?”

Mạnh Tuyết Lý nhỏ giọng giãi bày: “Thích. Nhưng mà quá phận.” Thứ tốt đến đâu chăng nữa, vượt qua trình độ nhất định, cũng trở nên đáng sợ.

Ôi, trong thoại bản đều là lừa người. Nếu như y không mua, Tễ Tiêu vĩnh viễn sẽ không học theo.

Mạnh Tuyết Lý nghĩ tới đây, cảm thấy tối nay thật xin lỗi đạo lữ, áy náy nói:”Ngươi để ta bình tâm lại, đợi chúng ta quay về Trường Xuân Phong…”

Sau đó thề thốt “cần cù tu luyện, luyện giỏi thức thần ngự vật, tranh thủ sớm ngày thuận lợi song tu”,…

Tễ Tiêu chỉ cười cười: “Ngủ đi.”

Mạnh Tuyết Lý: “Ngươi cũng ngủ đi!”

Hai người ôm nhau, nằm chung giường, ngủ mới là chuyện an toàn nhất.

Y nhắm mắt giả bộ ngủ, nhưng như chim sợ ná, thật lâu chưa chợp mắt, sau khi đạo lữ hô hấp đều đặn, liền thu liễm hơi thở, rón rén xuống giường, đến ban công tìm Thận thú.

Tễ Tiêu cũng không vạch trần y, thầm than mình không nên vội quá.

Thận thú nằm trên lan can ban công hóng gió phơi trăng, thích ý híp mắt, Mạnh Tuyết Lý nhìn mà ngứa răng.

Y xách Thận thú lên, thấp giọng cảnh cáo: “Tổ tông, ngươi sau này đừng như vậy nữa!”

Thận thú yên lặng cúi đầu, non nớt nói: “Nhưng mà, lúc ta ở ổ chuột thường xuyên nhìn, bạn chuột cũng không tức giận.”

“Ở bên cạnh nhìn người khác song tu rất vô lễ, cái này cùng nhìn thú vật giao phối hoàn toàn khác nhau, chờ ngươi hóa hình sẽ hiểu! Tối hôm nay, cái kia của ta nếu bị ngươi dọa mà hỏng, nửa đời sau sống kiểu gì? Đạo lữ của ta sống kiểu gì? Thú sống mấy trăm tuổi rồi, có mắt nhìn một chút.”

Thận thú nhẹ giọng đồng ý: “Ngao.”

Mạnh Tuyết Lý mới thở phào, chợt nghe bên dưới ban công truyền tới tiếng mèo kêu thảm thiết.

“Không tốt, là Chử Hoa!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK