Lúc hai vị thị sủng mắng yêu thần thái phấn chấn, hai mắt lóe sáng, Hồng Lâu chủ thấy vậy thực thỏa mãn.
“Vạn Yêu Đại Hội sắp đến, Trấn Yêu Tháp lại sụp đổ, quả thực xui xẻo, chả trách Linh Sơn Đại Vương nổi nóng!” Hắn đảo tròng mắt, “Cho nên nói, lão huynh à, chờ tội yêu sa lưới, ngươi hẵng vào cung uống rượu chúc mừng với Đại Vương, chủ khách đều vui mới phải. Trước lúc đó, chi bằng do huynh đệ ta làm chủ, chiêu đãi ngươi dạo chơi Phong Nguyệt Thành. Ta cùng lão huynh vừa gặp mà đã như quen, bằng lòng dâng lên một dinh thự hào hoa xa xỉ, mời lão huynh mang theo gia quyến vào ở.”
Mạnh Tuyết Lý động lòng, ngoài mặt không thể hiện ra.
Hồng Lâu chủ còn nói trong lầu của mình, có bao nhiêu mỹ yêu, rượu ngon, thức ăn ngon, Phong Nguyệt Thành có bao nhiêu cảnh đẹp, miệng lưỡi lưu loát, thao thao bất tuyệt, trong lời nói ẩn biểu diễn tự thân tài lực kiến thức, hài hước phong độ.
Tễ Tiêu truyền âm nói với Mạnh Tuyết Lý: “Cũng không phải không thể.”
Mạnh Tuyết Lý nín cười, ra vẻ đau lòng: “Vẫn phải để ngươi chịu uất ức, tiếp tục giả trang thị sủng của ta.”
Tễ Tiêu sao lại không biết suy nghĩ của y, nhưng không vạch trần, cổ tay giấu trong ống tay áo khẽ nhúc nhích. Mạnh Tuyết Lý bất ngờ không kịp phòng bị bị xiềng xích giữa ngón tay kéo theo, thân hình nhoáng lên, ngã nhào vào người Tễ Tiêu.
Y vội vàng đưa tay ra, thăm dò vào ống tay áo của Tễ Tiêu, định nắm chặt cổ tay đạo lữ. Tễ Tiêu lại nhanh hơn y một bước, cầm ngược lại tay y, Mạnh Tuyết Lý không thể động dậy, sợ Hồng Lâu chủ nhìn ra manh mối, truyền âm nói: “Ta sai rồi! Kiếm Tôn đại nhân đại lượng, chừa ít mặt mũi cho ta!”
Tễ Tiêu mới buông y ra.
Lúc Mạnh Tuyết Lý rút tay ra, cào nhẹ vào lòng bàn tay đạo lữ một chút, tỏ vẻ lấy lòng.
Tễ Tiêu thoáng ngẩn ra, lòng bàn tay giống như bị lông chim mềm mại lướt qua, hắn theo bản năng nắm lấy, nhưng bắt hụt.
Hồng Lâu chủ nói đến một nửa, chỉ thấy Côn Sơn Đại Vương bỗng nhiên đứng dậy, ngay trước mặt hắn nhào về phía tu sĩ nhân tộc nọ. Một tay thăm dò vào ống tay áo của người ta, không biết thân cận dâm loạn như thế nào, mới thỏa mãn rút tay về.
Tu sĩ nhân tộc khí chất cao hoa, lại bị khóa bởi một sợi xích vàng tinh tế, khó mà tránh thoát, không thể nhẫn nhịn chịu đựng bị sàm sỡ. Hồng Lâu chủ nghĩ, yêu tộc đối đãi như vậy, nhân tộc lại giảng lễ nghĩa liêm sỉ, da mặt mỏng, phỏng đoán chịu không nổi. Người nọ ra sức khống chế cảm xúc, chỉ nắm chặt quả đấm, giận mà không dám nói gì.
“Chê cười rồi.” Mạnh Tuyết Lý ngồi trở lại chỗ cũ, khí định thần nhàn nói.
Hồng Lâu chủ cười nói: “Đâu có đâu có! Huynh đệ hiểu mà!”
Xích Sơ truyền âm nói: “Con yêu tú bà này, nghĩ rằng ngươi và hắn là đồng đạo!”
Phi Vũ bổ sung: “Ngươi xem ánh mắt hắn, hắn vừa ý ta và hồ ly tím, hê hê, còn mời chúng ta đến ở nhà hắn, chúng ta cứ vào ở đi!”
Xích Sơ nổi lên tính xấu, thản nhiên cười một cái với Hồng Lâu chủ, cười đến mức người kia tâm thần rạo rực.
Mạnh Tuyết Lý bừng tỉnh, thấy tú bà yêu trộm liếc nhìn hồ ly tím, hạc trắng, từ thâm tâm sinh ra chút đồng tình:
“Vậy thì làm phiền rồi.”
“Lão huynh quá khách khí!” Hồng Lâu chủ vô cùng vui vẻ, quay đầu vén rèm xe, cao giọng gọi: “Tiếp đón khách quý vào lâu.”
Một đám tôi tớ gạt bầy yêu bên đường ra, hành lễ với xe kéo, bảo vệ xe kéo chậm rãi tiến về phía trước.
Thì ra thủ hạ của Hồng Lâu chủ vẫn ẩn núp trong đám yêu vật vây xem xung quanh, nghe thấy hắn gọi mới hiện thân.
Xích Sơ cười thầm nói: “Hắn trái lại không ngu, ta vốn tưởng hắn bị sắc đẹp làm cho mê muội, một thân một mình dám lên xe của xa lạ yêu.”
Phi Vũ dâng trà cho Hồng Lâu chủ, truyền âm nói: “Dẫn hồ ly vào phòng, còn không ngu à?”
“Nếu như hắn không làm gì xấu, các ngươi cũng đừng chỉnh hắn.” Mạnh Tuyết Lý khuyên nhủ. Y làm người, tương đối có nhân tính.
“Tuyết Sơn Đại Vương có điều không biết.” Xích Sơ giải thích, “Con tú bà yêu này dùng dụ bắt, cướp đoạt tiểu yêu mạo mỹ mà làm giàu, chuyện ác không chừa, sau đó vào Phong Nguyệt Thành, làm việc cho Linh Sơn, trông coi hơn phân nửa sòng bạc, hoa lâu trong thành; chăm sóc dạy dỗ tiểu yêu cống hiến cho đại yêu, mới học đòi văn vẻ thành cái gì mà “Hồng Lâu chủ”. Ngươi cứ chờ mà xem, hắn một bụng ý đồ xấu còn ở phía sau!”
Hoàng hôn buông xuống, như thủy triều nhấn chìm Phong Nguyệt Thành, quỳnh lâu ngọc vũ vừa lên đèn.
Hơn mười vị tôi tớ yêu khỏe mạnh dẫn đường, bốn lộc kéo xa liễn sang trọng hoa lệ, tắm mình trong nắng chiều rực rỡ, đường hoàng chạy trên đường chính, thỉnh thoảng có linh châu từ trong xe tuôn ra, đông đảo tiểu yêu xếp hàng hai bên hoan nghênh, cao giọng ca ngợi đại yêu khẳng khái.
Một truyền mười, mười truyền một trăm, tiểu yêu trong thành đều biết, hôm nay có một vị Côn Sơn Đại Vương ra tay rộng rãi, yêu lực thâm hậu, thị sủng ngang ngược vào thành.
Tiết mục na ná như nhau mỗi ngày đều diễn ra, hôm qua có, ngày mai cũng sẽ có, cho đến khi Vạn Yêu Đại Hội bắt đầu.
Yêu giới các nơi sục sôi ngất trời, hưng sư động chúng đại quy mô truy bắt tội yêu, Hổ tướng tự mình mang binh canh giữ cửa thành, chẳng ngờ tội yêu đã lẻn vào Phong Nguyệt Thành, tới ngay dưới mi mắt của Linh Sơn Đại Vương, trở thành một vị tân đại yêu của nội thành.
Bích Du, Nguyễn Khôi không dám tin, bọn họ cứ như vậy dễ dàng tiến vào Phong Nguyệt Thành trong truyền thuyết.
Dưới một số tình huống đặc biệt, nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất; ra sân bắt mắt nhất, chính là ngụy trang bí mật nhất.
Gió lạnh ban đêm thổi tan khí trời nóng nực ban ngày, mang theo mùi hoa say lòng người, nhóm Mạnh Tuyết Lý ngồi xe du ngoạn Phong Nguyệt Thành.
Hồng Lâu chủ chyện trò vui vẻ, dọc đường giới thiệu:”Phong Nguyệt Thành diện tích rộng lớn, chia làm bốn khu đông tây nam bắc, cung điện của Linh Sơn Đại Vương ở chính giữa.”
Xích Sơ vén màn che lên, để lộ cảnh tượng ngoài xe. Đường chính bằng đá trắng tơ vàng mài bóng loáng, có thể cho sáu chiếc xe đồng hành, bên đường cự mộc chọc trời, yêu vật qua lại nhộn nhịp.
Hoa cỏ cây cối, kiến trúc trong thành cũng cao lớn hơn so với bình thường, tựa như nâng đỡ thiên địa, tỏ vẻ bao la mênh mông bát ngát.
Bên đường yêu vật rao bán hàng hóa, phàm là những thứ Xích Sơ, Phi Vũ nhìn nhiều một chút hoặc khen vài câu, Hồng Lâu chủ liền ra lệnh cho người hầu đi theo cạnh xe chạy đi mua bằng được, mượn hoa hiến Phật.
Hắn thấy Côn Sơn Đại Vương không để ý lắm, chỉ thân cận tựa sát vào tu sĩ nhân tộc, liền không cố kỵ nữa, tự mình nhảy xuống xe, hái hoa bẻ liễu mua châu báu, tặng cho Xích Sơ, Phi Vũ.
Lúc Hồng Lâu chủ xuống xe, tổng quản trong lâu nghe tin chạy tới kéo hắn sang một bên, khuyên nhủ: “Hai thị sủng này, bị Côn Sơn Đại Vương chiều quen thành ra tính tình ngang ngược, không dễ lừa. Côn Sơn Đại Vương cũng không giống dễ nói chuyện, nếu y không chịu bỏ thứ yêu thích, lâu chủ há chẳng phải uổng phí thời gian?”
“Cũng không hẳn. Ngươi có biết tại sao lúc vào thành, hắn không muốn trình thiệp mời không? Tại sao hắn lại rải tiền khắp nơi?”
Tổng quản lắc đầu.
Hồng Lâu chủ chắc chắn nói: “Vì thể diện. Đối với đại yêu, mặt mũi còn quan trọng hơn cả tiền bạc. Đại yêu khác không quen với thủ vệ canh cửa thành, nói ra danh hiệu, dựa vào mặt mũi vào thành, Côn Sơn Đại Vương lại muốn đưa thiệp mời, chẳng phải tỏ vẻ danh hiệu của y không có tiếng tăm gì? Ở cửa thành ta cho y thể diện, hắn có thể không cảm ơn ta sao?”
“Lâu chủ anh minh! Nhưng cái này có quan hệ gì với thị sủng?”
Hồng Lâu chủ cười nói: “Loại đại yêu này ta thấy nhiều, nhìn như rất khó đối phó, thật ra chỉ cần qua cửa trót lọt, bọn họ có thể giúp ngươi đạt thành mục đích. Ta dỗ dành y đến cao hứng, mời hắn vào ở trong lâu, đưa ra những mỹ yêu khác trao đổi với y. Y bằng lòng là tốt, y không muốn, ở địa bàn của ta, chúng ta tiên lễ hậu binh….Đợi hai vưu vật kia rơi vào tay ta rồi, còn không phải là mặc cho ta muốn làm gì thì làm?”
Hồng Lâu chủ nhảy lên xe, Xích Sơ nheo mắt, rồi cười nhàn nhạt với hắn.
Tễ Tiêu nhắm mắt ngồi ngay thẳng, thả ra thần thức, cảm nhận tòa thành này.
Mạnh Tuyết Lý và đạo lữ truyền âm thương nghị kế hoạch. Xích Sơ, Phi Vũ nói chuyện với Hồng Lâu chủ, dò hỏi sâu cạn, lừa gạt hắn. Bích Du, Nguyễn Khôi tò mò thò đầu, trên được yêu qua lại, lầu cao, cửa hàng khiến bọn họ hoa cả mắt.
Mỗi một người, mỗi một yêu tâm tư khác nhau, nhân duyên tế hội tập trung một nơi, lại quỷ dị vui vẻ hòa thuận, nói nói cười cười.
Xe kéo tiến về phía trước, một làn hơi ẩm ướt phả vào mặt. Cây hoa bên đường đổi thành cây liễu. Sắc liễu xanh xanh, đón gió tung bay.
Mạnh Tuyết Lý quay đầu, vượt qua bờ liễu xanh um tươi tốt, mơ hồ có thể thấy sóng gợn lăn tăn.
“Màu sắc sặc sỡ. Thật giống Lưu Ly Hồ ở Ma giới.”
“Lão huynh kiến thức rộng rãi!” Hồng Lâu chủ khen, “Lưu Ly Hồ ở Ma giới, bởi vì dưới đáy hồ có tài nguyên khoáng sản phong phú mà nhiều màu sắc, tựa như một khối lưu ly ngũ sắc. Lúc đào cái hồ này, khoáng sản được vận chuyển tới từ Ma giới, kiến trúc điêu khắc trong hồ cũng phỏng theo nó mà xây dựng nen, thậm chí theo tỷ lệ phóng đại ba lần…”
Xích Sơ châm chọc cười nói: “Linh Sơn Đại Vương, ra tay rộng rãi.”
Hồng Lâu chủ cho rằng hắn thán phục ca ngợi, nổi lên hứng thú: “Trong thành không chỉ có những phong cảnh đẹp ở Ma giới như Lưu Ly Hồ, Kim Diệp Lâm,… còn có rất nhiều kiến trúc nổi tiếng ở Nhân giới. Suối nước nóng ở Thánh Tuyết Sơn, Hắc Sơn Thụ Ốc, Hồng Lâm Đằng Man, cũng dựa theo tỷ lệ thu nhỏ lại, phục hồi như cũ.”
“Trên trời dưới đất, thắng cảnh tam giới, kỳ hoa dị thảo, kỳ trân dị bảo, tụ tập trong thành!” Hắn nói đến đây, tự cảm thấy vinh quang: “Đây mới là hùng thành thuộc về Yêu tộc chúng ta, kỳ tích vĩ đại chân chính!”
Mạnh Tuyết Lý khẽ cau mày. Yêu giới còn chưa hoàn toàn thống nhất, Linh Sơn tội gì phải hưng sư động chúng, lao dân thương tài. Cũng như hắn xây tòa thành này, tổ chức yến hội, có ý đồ gì khác?
Liếc thấy cây cầu trên hồ, nhớ lại năm đó mình và khổng tước, cự mãng du lịch khắp nơi, đến thăm thú kỳ quan tam giới, cười đùa vui vẻ, như ảo ảnh thoáng qua.
Xe kéo lại chuyển động, ngoặt vào một đường phố hơi hẹp, hồ nước biến mất, tiếng động huyên náo dậy lên, như thay thiên đổi địa.
Hai bên đường phố lầu các tinh mỹ, gạch vàng sơn vàng, trên mái hiên mỗi tầng treo đầy đèn lồng đỏ, từng vạt lụa đỏ rủ xuống từ bên lan can, tung bay trong gió đêm.
Giữa các lầu các san sát, có hành lang nối với nhau giữa không trung, vắt ngang qua đường phố, hành lang rủ xuống rèm che đỏ, che trời lấp đất.
Mùi hoa, mùi rượu, mùi phấn son, mùi thơm đậm đà hỗn tạp, tiếng cười đùa, tiếng nhạc, tiếng yêu sôi trào, sóng sau lấn áp sóng trước. Bích Du, Nguyễn Khôi chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, sợ hãi mặt trắng bệch, trong con ngươi lại lóe sáng hào quang ngạc nhiên.
Trên trời lụa đỏ, dưới đất sắc vàng, cả con đường được bao phủ bởi một tầng ánh sáng đỏ tươi, khiến người ta chưa uống đã say.
“Hoa lâu lớn nhất của Phong Nguyệt Thành, Hồng Trần Túy Mộng Lâu không chỉ là một ngôi lầu, mà là mỗi một ngôi lầu kề sát nhau trên con đường này.” Hồng Lâu chủ cởi mở cười nói, “Nơi này là sản nghiệp của ta, tất cả mỹ yêu trong lầu, mặc cho Côn Sơn huynh đệ hưởng dụng!”
Bốn con lộc kéo xe ngừng lại trước tòa lầu cao lớn hùng vĩ nguy nga lộng lẫy nhất, Hồng Lâu chủ vừa ló mặt, đã có yêu hô: “Lâu chủ trở lại.”
Nháy mắt trong lầu ngoài lầu, bên trên bên dưới, vô số khách yêu thò đầu vây xem. Một đám tôi tớ tiến lên đón tiếp, tranh làm chân đạp.
Mạnh Tuyết Lý khí độ thản nhiên, mặc cho lũ yêu quan sát: “Nơi này không tệ, nhưng có vẻ hơi ồn ào, ta làm việc thích thanh tĩnh.”
Hồng Lâu chủ lộ ra ý cười hiểu ý: “Biết mà, biết mà. Hậu viện tòa lầu này, là một khoảnh rừng trúc, thanh tĩnh giữa huyên náo, thanh u nhã trí, bảo đảm huynh đệ hài lòng.”
Đại yêu chú trọng phong cách, gợi cảm, thẩm mỹ, tiểu yêu mới thích náo nhiệt.
Hồng Lâu chủ vô cùng có phong độ mời Mạnh Tuyết Lý xuống trước, lại tự mình đỡ Xích Sơ, Phi Vũ xuống xe.
Bích Du, Nguyễn Khôi không dính một giọt rượu, ánh mắt đã hoảng hốt mê say, theo sát sau lưng Mạnh Tuyết Lý.
Vào trong lầu, ánh đèn huy hoàng, quần áo tung bay. Tiểu yêu mạo mỹ múa hát mời rượu, đại yêu tả ủng hữu ôm.
Một đám người dẫn đường, mời Mạnh Tuyết Lý đi sâu vào bên trong. Hồng Lâu chủ đưa tay, chỉ chỉ đài cao chính giữa đại đường, tự hào nói: “Ta có gánh hát tốt nhất Phong Nguyệt Thành, biết diễn tấu đủ loại khúc nhạc tam giới.”
Nhạc công trên đài có chừng trăm yêu. Không chỉ có nhạc khí truyền thống của Yêu tộc, còn có cầm sắt tỳ bà không hâu của nhân gian, đàn hạc, sáo dài ngắn của Ma giới, to to nhỏ nhỏ, các loại nhạc khí chưa bao giờ nghe, chưa bao giờ thấy,…
“Ta có vũ cơ tốt nhất của Phong Nguyệt Thành.” Hồng Lâu chủ thuận thế chuyển hướng chỉ về một góc dưới đài, nơi ánh đèn ảm đạm, “Tinh thông các điệu múa! Sắp tới vì Vạn Yêu Đại Hội hiến vũ.”
Từ góc nhìn của đám Mạnh Tuyết Lý, chỉ thấy bóng lưng một thứ màu lam lục mập mạp đang ra sức giãy dụa, vỗ cánh theo tiếng nhạc, nhưng hai cánh đầy thịt, chỉ tạo ra tiếng gió phành phạch, miễn cưỡng bay lên cao một trượng, rồi hoảng hốt té xuống.
“Vũ cơ này hình như hơi mập.” Mạnh Tuyết Lý uyển chuyển nói.
“Khụ khụ khụ khụ!” Hồng Lâu chủ nghẹn một hơi, sặc ho liên tục, vội vàng khoát tay giải thích: “Không phải con này, mập khổng tước là khách yêu tới học múa! Xem bên cạnh hắn!”
Thì ra bên cạnh khổng tước còn có một chim yêu cực lạc, bởi vì thân hình nhỏ nhắn, mới bị che lấp.
Chim yêu tận tình khuyên bảo: “Tiểu Viên, ngươi không cố gắng nhảy, còn muốn gầy đi sao? Giảm cân không có bí quyết, chỉ cần bốn chữ, ít ăn động nhiều!”
Nàng dứt lời, ra hiệu với dàn nhạc. Tiếng nhạc lại lần nữa vang lên, nhịp trống nhanh như mưa rào, thúc giục khổng tước nhảy lên.
Phi Vũ thấy thú vị, cùi chỏ đụng đụng Xích Sơ: “Mấy ngày nay chúng ta ở đây, ngươi cũng học nhảy đi!”
Hồng Lâu chủ vội vàng ngăn cản: “Ngàn lần không được! Vị mỹ yêu này cân nặng vừa đúng lúc, là quà tặng của Yêu thần thượng cổ, nhiều một phần thì nở nang, thiếu một phần lại quá gầy.”
Xích Sơ giả vờ thẹn thùng: “Thật vậy sao?”
Song phương ngươi tới ta đi, giả tình giả ý trò chuyện náo nhiệt.
Mạnh Tuyết Lý nhìn bóng lừng khổng tước nhảy về phía trước, có chút ngơ ngẩn.
Tễ Tiêu hơi động xiềng xích, gọi y tỉnh hồn, truyền âm hỏi: “Nghĩ gì vậy?”
Mạnh Tuyết Lý than thở: “Cũng là khổng tước, không biết Tước Tiên Minh đang ở đâu? Hắn không biết chăm sóc bản thân, tức giận bay đi, một thân một mình, chỉ sợ đã gầy như que củi, lông chim ảm đạm…”
Chim cực lạc: còn có tên gọi khác là chim thiên đường, chim seo cờ