Bầu trời đêm tựa như bát mực, không trăng không sao. Giữa núi rừng bao bọc, mặt hồ rộng lớn tựa như miệng giếng khổng lồ, sâu hun hút không thấy đáy.
Hồ này tên là “Minh Nguyệt Hồ”, mặc dù khí hậu ở đây nhiều mây nhiều sương mù, khiến phân nửa thời gian trong năm, mặt hồ không thấy được ánh trăng.
Minh Nguyệt chẳng qua là tên một thanh kiếm.
Kiếm ra như trăng, đêm sáng như ban ngày, chấn nhiếp tứ phương.
Mà chủ nhân thanh kiếm, Chưởng môn Minh Nguyệt Hồ Vân Hư Tử, đang ngồi ở đình giữa hồ pha trà.
Độ lửa chưa tới, nước lạnh chưa sôi, đường trúc trên mặt hồ đã có người đi đến.
Thanh niên mặt mày tuấn mỹ đứng ngoài đình hành lễ: “Đệ tử chúc mừng sư tôn xuất quan.”
Vân Hư Tử khẽ vuốt cằm: “Tới.”
Thanh niên đi vào trong đình, chính là đại đệ tử của Minh Nguyệt Hồ – Kinh Địch. Lúc này hắn thu lại sắc bén, tiến thoái có độ, so với dáng vẻ khi chọc giận tu sĩ Hàn Sơn ở tiệm cơm như hai người khác nhau.
Vân Hư Tử cũng không còn là Chưởng môn nghiêm nghị, mà là sư phụ từ ái: “Lần này ngươi du lịch, có tiến bộ gì không?”
Kinh Địch từng cái trả lời, cuối cùng nói: “Đệ tử vô tình gặp được một thiếu niên, là tiên thiên kiếm linh thân thể, chỉ tiếc lòng hắn hướng về Hàn Sơn. Ta trên đường trở lại, nghe nói thanh danh của hắn đã truyền ra.”
Nước trong nồi đã reo, bọt nước phát ra tiếng tan vỡ yếu ớt, Vân Hư Tử đổ trà vào trong nước, thật giống như dậy lên hứng thúc: “Chà, nói thế nào?”
“Hàn Sơn gọi hắn là, người thừa kế của Tễ Tiêu Chân Nhân.”
Vân Hư Tử ý cười nhạt dần: “Việc nhỏ nhặt như vậy, cũng đáng giá ngươi để ý?”
Kinh Địch cúi đầu không đáp. Trong đình trở nên yên tĩnh.
Nước trà sôi hai lượt, Vân Hư Tử mới nói: “Vi sư biết tâm tính ngươi tự do tự tại, rất ít câu thúc ngươi, ngươi ở bên ngoài làm chuyện hoang đường, ta không muốn để ý tới. Việc trước mắt, Hãn Hải bí cảnh chi chiến, ngươi có mấy phần nắm chắc sẽ đứng đầu?”
Kinh Địch ngạo nghễ nói: “Tám thành.”
“Không đủ!” Vân Hư Tử chợt nghiêm sắc mặt: “Trước khi bí cảnh mở ra, đừng xuống núi nữa!”
Kinh Địch vội vàng quỳ xuống: “Đệ tử tất toàn lực ứng phó, thắng được Sơ Không Vô Nhai, hiến tặng cho sư tôn.”
Vân Hư Tử tiếp tục pha trà: “Đi đi.”
Thanh niên rời khỏi đình, đi về phía đường trúc quanh co trên mặt hồ, thân hình dần dần bị sương đêm che phủ.
Lò lửa tắt, Vân Hư Tử rót hai chén trà, sắc trà vừa vặn.
Có người nói: “Nước quá già.”
Chẳng biết từ khi nào, đối diện chỗ ngồi của Vân Hư Tử, đã xuất hiện một người uống trà.
Có lẽ hắn vẫn luôn ở đây, cũng có thể mới tới không lâu, nhưng với cảnh giới của Kinh Địch, lại chẳng hề phát hiện ra khí tức của người này.
Vân Hư Tử hỏi: “Sư thúc cho rằng, người này thế nào?”
Người nọ ngồi ở nơi ánh nến không chiếu tới, buông chén trà xuống: “Có thể làm tốt thí, không thể đảm nhận trọng trách lớn. Hãn Hải bí cảnh, ta có bố trí khác.”
Vân Hư Tử nói: “Hết thảy nghe sư phụ phân phó. Ta chỉ có một chuyện không hiểu, Tễ Tiêu chết đi chưa lâu, Hàn Sơn lại xuất hiện một vị tiên thiên kiếm thế, thật sự trùng hợp như vậy?”
Người kia cười đáp: “Là tiên thiên kiếm thể thật, hay là bồi dưỡng nên, có quan trọng không?”
Vân Hư Tử chẳng hiểu tại sao, như trút được gánh nặng: “Xem ra Tễ Tiêu thật sự đã chết rồi. Hàn Sơn mới phải bày ra biện pháp này.”
Nếu Tễ Tiêu trọng thương chạy thoát thân, tất sẽ gắng sức ẩn giấu tung tích, âm thầm khôi phục tu vi. Lúc còn nhỏ yếu, sao dám hiện thân trước mặt người khác?
Nếu Hàn Sơn lấy được tin tức về Tễ Tiêu, tất sẽ mở ra hộ sơn trận pháp, đóng cửa lánh đời. Co cụm lực lượng bày trận chờ đợi, yên ắng một thời gian dài.
Mà nay, chỉ có Hàn Sơn cần uy thế còn lại của Tễ Tiêu.
Tất cả các nhân vật vĩ đại cuối cùng sẽ bị quên lãng, các ngôi sao mới sẽ dần dần mọc lên, đương nhiên đối với Hàn Sơn Kiếm Phái mà nói, quá trình này càng chậm càng tốt.
Chọn ra một đệ tử trẻ tuổi, tạo danh tiếng cho hắn, xây dựng nên câu chuyện người thừa kế của Tễ Tiêu, để cho thế nhân không đánh mất lòng tin với Hàn Sơn trong tương lai.
Đây không phải phương pháp thông minh, nhưng cũng không xấu.
“Đương nhiên đã chết, một trăm hai mươi năm. Hắn còn chưa chết, thật khó mà nói.”
Giết chết Kiếm Tôn nhân gian vô địch bằng cách nào?
Cần đầy đủ thời gian và kiên nhẫn, lập kế hoạch chi tiết, lấy có lòng mà ứng vô tâm, mới có thể hoàn thành chuyện thoạt trông như bất khả thi.
Vài đại nhân vật đứng trên đỉnh của giới tu hành, chờ đợi sát cục này bắt đầu, đã chờ một trăm hai mươi năm.
May thay người tu hành tuổi thọ dài đằng đẵng, sống càng lâu, suy tính càng chu toàn, càng phức tạp.
Người nọ uống xong chén trà, nhìn về phía bầu trời đêm mênh mông, hoài niệm năm tháng xưa cũ, sinh lòng cảm khái:
“Tễ Tiêu không chết, có người khó chứng đạo, có người mất ngủ.”
….
Màn đêm buông xuống, Hàn Sơn Tàng Thư Lâu đèn đuốc sáng choang.
Chỉ cần gần tới giờ Hợi, Mạnh trưởng lão còn chưa trở về Trường Xuân Phong, tiểu đạo đồng sẽ tới Tàng Thư Lâu tìm y, thay y ôm sách.
Lần đầu tiên Mạnh Tuyết Lý nói: “Ta nhớ đường, buổi tối không cần tới đón.”
Lưu Tiểu Hòe kính cẩn thưa vâng, lát sau thấp giọng hỏi: “Mạnh trưởng lão, ngài muốn chọn một đạo đồng khác sao?”
Giống như cậu, phụ trách đưa tin vẩy nước quét dọn các chuyện vụn vặt trên núi, gọi là vẩy tảo đồng tử. Một kiểu đạo đồng khác có thể đi theo trưởng lão ra bên ngoài, gọi là ôm kiếm đồng tử. Mặc dù đều là đạo đồng, hiển nhiên người sau có thể diện hơn.
Mạnh Tuyết Lý không biết đầu đuôi trong đó, thấy nhóc con có chút tủi thân, liền ngầm cho phép cậu tới. Vì vậy đạo đồng của các trưởng lão khác ôm kiếm, đạo đồng của y lại ôm sách, cũng xem như cảnh tượng đặc sắc của Hàn Sơn.
Tàng Thư Lâu không chỉ có đạo kinh, kiếm quyết, còn có tùy bút, du ký, tự truyện,….của các tiền bối Hàn Sơn, cung cấp cho các đệ tử tham khảo lĩnh ngộ.
Mạnh Tuyết Lý lần đầu tiên tới đây, muốn tìm thử xem Tễ Tiêu có để lại cái gì không, nhưng chấp sự trong lầu tiếc nuối báo rằng: “Chân nhân chưa từng viết sách.”
Lầu chia làm chín tầng, mỗi tầng bố trí tương đương giống nhau. Khoảng cách giữa các kệ sách cao lớn hơn sáu trượng, mọi người thoải mái đi lại. Bên cạnh cửa sổ sắp xếp rất nhiều bàn ghế, làm nơi học đêm cho các đệ tử cần cù.
Mạnh Tuyết Lý thích tới đây vào buổi tối, cả lầu thắp nến, ánh lửa nhảy nhót. Những giá cắm nến chạm hoa vươn ra từ bên trên kệ sách, treo ở đỉnh đầu, tựa như tinh linh ban đêm trên núi tuyết, vừa nhiều vừa sáng.
Đêm đã khuya, đệ tử trong lầu càng ngày càng ít. Mạnh Tuyết Lý khép sách lại, từ bàn bên cửa sổ đi về phía kệ sách, định đổi cuốn khác đọc.
Chợt nghe thấy giọng nói khe khẽ truyền ra ở chỗ ngồi bên ngoài kệ sách, loáng thoáng có ba chữ “Tiếu sư đệ”, lần này lại không nghe thấy nhắc đến “Tễ Tiêu Chân Nhân”, Mạnh Tuyết Lý dừng bước.
Người tu hành ngũ giác nhạy bén, y mơ hồ cảm giác được, đám kia là sáu bảy vị thiếu niên, tu vi thấp, chắc là ngoại môn đệ tử.
“Nhắc mới nhớ, các ngươi biết Tiếu sư đệ là người ở đâu không?”
“Hắn coi như là người phía nam, đi về phía nam qua dãy Vân Trung Sơn.”
“Nếu là phía nam, tại sao không đến Minh Nguyệt Hồ?”
“Vận khí của Trương sư huynh bọn họ tốt chứ sao, giành trước Minh Nguyệt Hồ mang người theo về. Cũng may thôn kia hẻo lánh, người bình thường chưa chắc tìm được, chỉ có thể nói là cơ duyên xảo hợp.”
“Thôn? Ta xem dáng vẻ cử chỉ của Tiếu sư đệ, cho rằng hắn xuất thân thế gia đại tộc, không phải à?”
“Ta hỏi Lý sư huynh mới biết, các ngươi đừng nói cho ai khác. Nghe bảo Tiếu sư đệ song thân mất sớm, hơn nữa…”
Mạnh Tuyết Lý nghe đến đây, thoáng cau mày.
Thiếu niên ở nơi hoang sơn dã lĩnh, nay trở thành thiên tài tiên môn, tựa như giữa đống đất đá xuất hiện ngọc thô chưa mài giũa, quả thật có vài phần truyền kỳ sắc thái, đáng giá bàn luận.
Mấy người nói chuyện cũng không có tâm tư ác độc gì, chỉ do hiếu kỳ thôi. Nhưng người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Mạnh Tuyết Lý nghĩ, nếu Tiếu sư đệ biết bạn cùng trường bàn luận xuất thân của hắn sau lưng, e sẽ không dễ chịu.
Giống như y không thích nghe người khác so sánh một hậu bối với Tễ Tiêu vậy, cho dù người nói chuyện có ác ý hay không.
Các đệ tử càng trò chuyện càng vui vẻ, Mạnh Tuyết Lý thay đổi suy nghĩ: tầng lầu này không còn ai khác, ta lặng lẽ đi vòng qua, đến sát sau lưng bọn họ kêu một tiếng, nhất định bọn họ sẽ bị dọa sợ vỡ mật.
Y để sách xuống, thu liễm khí tức, rón rén đi về phía trước. Mắt thấy chỉ còn cách một kệ sách….Góc tối lóe lên bóng người, cơ hồ đối diện sát ngay gần y!
Mạnh Tuyết Lý không hề phòng bị, dưới sự hoảng sợ vội vàng thối lui hai bước, đụng vào kệ sách, giá cắm nến treo trên đỉnh đầu lay động kịch liệt, nến đang cháy rơi thẳng xuống.
Vốn y có thể dễ dàng lắc mình tránh né, theo bản năng công kích người tới. Nhưng trong khoảnh khắc, y lại thấy rõ khuôn mặt của người kia.
Ngay sau đó, Mạnh Tuyết Lý bị người ấy kéo vào lòng. Ngọn nến rơi xuống, vạch ra một vệt lửa trong bóng tối.
Người nọ một tay ôm y, một tay đỡ lấy ngọn nến, vượt qua đỉnh đầu y, vững vàng thả lại giá cắm nến.
“Không sao chứ.”
Mạnh Tuyết Lý sợ run tại chỗ, trong lòng y đột nhiên nảy sinh cảm giác quái dị, thật giống như bọn họ đã quen biết từ lâu, hoặc từ sâu xa đã có sắp xếp, bọn họ định trước sẽ quen biết nhau.
Suy nghĩ phức tạp mãnh liệt bao trùm y, vừa muốn khóc vừa muốn cười, không nói được là vui sướng hay khổ sở.
Người nọ tựa hồ bất mãn y lỗ mãng, lùi ra sau, nhưng không buông tay: “Đây là trường minh đăng dùng dầu cá giao, ngàn năm bất diệt, lửa đèn rất nóng.”
Mạnh Tuyết Lý không nghe rõ, ngẩng đầu lên lại chỉ trông thấy ánh nến trong tròng mắt hắn.
Cho đến khi cách đó không xa có ai đó gào lên: “Chớ có vô lễ, đây là Mạnh trưởng lão của Trường Xuân Phong.”
Lúc Lưu Tiểu Hòe lên lầu, bắt gặp một đám ngoại môn đệ tử lúng túng lo sợ bỏ đi. Cậu chạy đến bên cạnh, thấy Mạnh Tuyết Lý nước mắt lưng tròng, bị người ta siết cổ tay không dám phản kháng.
Bèn lấy hết dũng khí như lúc đối mặt với Tước Tiên Minh nói: “Mau buông trưởng lão ra!”