Mạnh Tuyết Lý: “Nhỏ tiếng chút, rơi xuống bây giờ!”
Tễ Tiêu đánh ra kiếm khí, một phiến đá dày vênh lên, vù vù chuyển động, như cửa sổ mở ra. Hắn kéo Mạnh Tuyết Lý, Mạnh Tuyết Lý tay xách hạc trắng, nhảy lên tầng ba.
“Cạch”, phiến đá dưới chân đóng lại, lông hạc nhuốm máu, bụi mù đầy trời ào ào rơi xuống, cảnh tượng ở tầng ba đập vào mi mắt.
Hạc trắng sặc ho liên tục, đợi thấy rõ tình cảnh trước mắt, tiếng ho khan lập tức ngừng lại: “Ôi chao, cái gì đây?”
Mạnh Tuyết Lý không khỏi biến sắc: “Không gian truyền tống trận? Thận khí huyễn cảnh?”
Tễ Tiêu bình tĩnh nói: “Không, chúng ta vẫn còn ở Trấn Yêu Tháp.”
Cho dù ai xông lên tầng ba Trần Yêu Tháp, liếc thấy rừng trúc xanh mướt, đường mòn đá cuội, cạnh đường mòn là ao cá chuồng gà, đều không thể tin vào mắt mình.
Nơi này không có mùi máu, hơi nóng thiêu người hoặc khí lạnh cắt thịt, trong không khí phiêu tán mùi thơm cháo gà.
Gà gáy o o, cá béo vẫy đuôi, dồi dào sức sống. Men theo mùi thơm đi sâu vào trong rừng trúc, cuối đường mòn, là một gian nhà lá. Hàng rào tre thấp lùn bao quanh vườn rau, trong vườn cải xanh, cà rốt xanh non tươi tốt.
Bên ngoài hàng rào, cạnh bàn đá, một con hồ ly béo mũm tay bưng bát cơm, lim dim trông nồi canh. Nồi trên bàn phát ra tiếng sôi ùng ục.
Hạc trắng thấy vậy, kéo lê hai cánh bị thương nhào về phía trước, đập một phát lên đầu cáo: “Xích Sơ! Con hồ ly chết tiệt!”
Hồ ly tím đột nhiên tỉnh dậy, chân trước khẽ run, bát cơm rơi xuống đất vỡ tan nát: “Phi Vũ! Mẹ nó!”
Hai yêu gặp lại, mắng chửi thô tục thăm hỏi sức khỏe song thân đối phương.
Con hồ ly kia màu lông đỏ tím, gọn gàng xinh đẹp, giống như hào quang phía tây.
Thân hình mập mạp phúc hậu, giống như biếng nhác thành tính, không dậy nổi tinh thần.
Mạnh Tuyết Lý nhất thời tắt tiếng, Bạch Hà Đại Vương có phải lầm rồi hay không, hồ ly tím tên là “Xích Sơ” sống tự tại an nhàn, còn cần cứu sao? Hồ ly tím bằng lòng mạo hiểm, vượt ngục chạy trốn sao?
Tễ Tiêu thấy biến không sợ, đi thẳng vào vấn đề; “Ngươi có muốn đi hay không?”
Hồ ly tím còn chưa hiểu rõ trạng huống, ngơ ngác hỏi: “Các ngươi là ai?”
Hạc trắng tức giận nói: “Coi như ngươi gặp may hồ lỳ chết tiệt, đây là bộ hạ cũ của Tuyết Sơn, kẻ thù không đội trời chung với Linh Sơn!”
Hồ ly tím vui vẻ nói: “Các ngươi tới cứu ta? Ai mời các ngươi tới?”
Mạnh Tuyết Lý: “Bạn cũ của ngươi, Bạch Hà Đại Vương, Bạch Bối.”
“Thì ra là nàng…” Xích Sơ như có điều suy nghĩ, lẩm bẩm nói, “Sò quá to, một cân tỏi không đủ hấp.”
Mạnh Tuyết Lý nghe vậy khiếp sợ: “Bạch Bối phí tâm cứu ngươi khỏi tháp, ngày đêm hết lòng hết sức, ngươi còn nghĩ tới việc hấp nàng, ngươi có còn yêu tính hay không?”
Hồ ly hút nước miếng, phát ra tiếng ừng ực: “Ta không muốn mà! Đây là phản ứng theo bản năng, ta khống chế được sao? Trách ta được sao?! Nàng, nàng có khỏe không?”
Một chuỗi vấn đề làm điêu nhức đầu, Mạnh Tuyết Lý nói: “Nàng có khỏe hay không, đợi ngươi ra ngoài, tự mình hỏi nàng!”
Giữa lúc nói chuyện, mặt đất khẽ chấn động.
Tễ Tiêu: “Không còn nhiều thời gian.” Hắn thuận tay dùng kiếm khí phong tỏa cửa sắt tầng hai, nhưng yêu binh đông đúc, sớm muộn cũng bị phá vỡ.
Mạnh Tuyết Lý giơ tay túm gáy hồ ly tím: “Bây giờ không cần hỏi nữa, ngươi không đi cũng phải đi!”
Y luyện tập kỹ năng chiến đấu, lấy nhanh làm đầu. Ra tay như điện, không lưu tàn ảnh, hồ ly tím chắc chắn không thể né tránh.
Nhưng lần này không giống như lúc xách hạc trắng, một phát được luôn, Mạnh Tuyết Lý mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Bởi vì quá nặng.
Hồ ly tím vô tội nhấc chân, lộ ra xích nhỏ ở chân sau: “Vốn sẽ không mập, sau khi yêu lực của ta bị giam cầm, cả ngày sống ở đây, ăn nhiều hoạt động ít, cho nên…”
Hạc trắng hai cánh che mặt: “Tạo nghiệt a!”
Bên ngoài rừng trúc vang lên tiếng bạo phá, tiếng bước chân, Tễ Tiêu chém đứt xiềng xích, thở dài: “Chuẩn bị đánh đi.”
Mạnh Tuyết Lý: “Vốn không muốn gây chú ý.”
….
Hai con chó săn yêu bị kéo ra khỏi rừng, lũ yêu binh chấn động, vội vàng báo tin cho Thanh Ưng.
Ưng tướng tức giận, lúc này mang binh vào tháp: “Để ta xem là tiểu yêu to gan lớn mật nào, dám đổi trắng thay đen lẻn vào trong tháp, bắt được phải lột da rút gân!”
Nhưng mà lão thận dưới đáy tháp không biết ăn bậy yêu gì, xao động bất an xoay mình, tầng một sóng lửa ngất trời, lũ yêu binh tốn công phí sức một hồi, mới lên được tĩnh ngục tầng hai.
Yêu binh hợp lực mở cửa sắt, chỉ thấy tất cả Xuyên Cốt Liên bị chém đứt, tội yêu không thấy bóng dáng, Ưng tướng thầm nghĩ không ổn, nổ tung phiến đá lật, nhảy lên tầng ba.
Một tiếng nổ lớn khác cơ hồ đồng thời vang lên.
Đỉnh tháp bị phá vỡ thành một lỗ thủng to, chiều rộng chừng ba trượng. Gió đêm gào thét thổi vào, cuốn lên lá trúc bay tán loạn, cỏ khô phủ trên nóc nhà lá, bay lên đầy trời.
Ưng tướng thấy vậy, mắt ưng bắn ra ánh nhìn sắc bén, dò xét bốn phía, trên bàn nồi sắt quăng ngã, gà rơi đầy đất, trong gió lạnh nhanh chóng ngưng kết thành khối dầu mỡ vàng trắng.
Vết máu rời rạc, lông hạc tàn tạ, từ bên cạnh bàn kéo dài, biến mất ở lỗ thủng.
Yêu binh khứu giác nhạy bén ngửi ngửi khắp nơi, nhưng chỉ ngửi thấy thận khí nồng đậm.
Ưng tướng nhìn chằm chằm lỗ thủng, hai cánh đột nhiên mở ra, như mũi tên lao ra ngoài: “Bọn họ trốn không xa, cùng ta đuổi theo! Tội yêu Trấn Yêu Tháp chạy trốn, phát tín hiệu, lệnh Bạch Hà, Hắc Sơn hai vương mau tới cứu viện!”
Yêu binh loài chim hiện ra bản thể, từng con một bay ra đỉnh tháp.
Yêu binh thú vật nghe lệnh, pháo hoa như từng con rắn bạc chui lên bầu trời đêm, ầm ầm nổ tung, ngân hoa sáng chói.
Trấn Yêu Tháp cao, cao hơn quần sơn bốn bề, gió đêm trên đỉnh tháp lạnh lẽo, khiến trúc xanh đổ rạp, nhà lá lảo đảo muốn đổ.
Ngay tại trong nhà lá, dưới gầm giường đơn sơ, nhóm Mạnh Tuyết Lý đang ẩn núp, dùng thận khí che giấu khí tức.
Nơi trú ẩn hẹp hòi, Mạnh Tuyết Lý chen lấn trong ngực Tễ Tiêu.
Hạc trắng và hồ ly tím thu nhỏ bản thể, đùn đùn đẩy đẩy.
Hạc trắng thấp giọng nói:”Ngươi còn đào một cái hầm chưng cất rượu?”
Hồ ly tím gãi đầu: “Cái đó, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, liền đào thôi.”
Mạnh Tuyết Lý ngạc nhiên nói: “Ngươi biết giữa tầng hai và tầng ba, có nhiều không gian?”
Hồ ly tím: “Biết chứ. Tháp này rất thú vị, các ngươi muốn nghe không?”
Mạnh Tuyết Lý quả thật tò mò, ngẩng đầu nhìn đạo lữ.
Tễ Tiêu: “Ngươi cứ nghe đi. Ta chú ý động tĩnh bên ngoài.”
Hồ ly tím nói: “Tầng một, Hỏa Hải Ngục. Tội yêu chịu đủ khốc hình hành hạ, sau bảy bảy bốn mươi chín ngày, chỉ còn lại nửa cái mạng, được đưa lên tầng hai của tháp.
Tầng thứ hai, Thanh Tịnh Ngục. Tội yêu tay chân bị Xuyên Cốt Liên khóa kín, yêu lực bị giam cầm, không chết được, nhưng không thể động đậy, tựa như phế yêu. Lao ngục phải yên tĩnh tuyệt đối, không có bất kỳ tiếng động, ánh sáng gì, ngoại trừ mình, không có vật còn sống. Mỗi ngày ăn một ít, miễn cưỡng duy trì sự sống. Yêu binh tới đưa cơm, sẽ không nói với ngươi một câu. Nếu muốn nói chuyện, chỉ có thể lẩm bà lẩm bẩm. Đợi tội yêu không kêu la chửi rủa nửa, lòng như tro tàn, liền được đưa lên tầng thứ ba.
Tầng thứ ba, Đào Nguyên Ngục. Không có ao lửa hừng hực thiêu đốt, không yên tĩnh lặng lẽ như phần mộ, trái lại có núi có sông, có ăn có uống, còn có sách truyện để xem, có yêu nói chuyện phiếm với ngươi, ngoại trừ không thể đi ra ngoài, cái gì đều có. Đại yêu hung ác cuồng ngạo đến đâu, trải qua hai tầng hành hạ, lại tới Đào Nguyên Ngục, xương cốt cứng rắn đến đầu cũng bị mài mòn hết. Hắn không muốn vượt ngục chạy trốn nữa, bởi vì thế giới bên ngoài, thật đúng là không vui vẻ bằng “đào nguyên” mà…”
Hồ ly tím si ngốc cười: “Ba tầng lao ngục này, ngươi nói thiết kế có hay không?”
Mạnh Tuyết Lý nói thật: “Ý tưởng tuyệt vời.”
Chỗ đáng sợ không chỉ ở việc hành hạ yêu thân, mà còn ở phá hủy tâm chí, khiến một vị đại yêu bướng bỉnh, trở thành phế yêu mê mệt đào nguyên, lờ mờ sống qua ngày.
Y nghĩ, không biết tháp này do yêu nào thiết kế. Một lão thận đã đủ khó khăn, dưới quyền Linh Sơn Đại Vương, xuất hiện lớp lớp yêu có khả năng.
“Linh Sơn Đại Vương nói, làm xong chuyện này, sẽ thưởng ta một phần đại lễ, ta tin.” Hồ ly tím sâu xa nói, “Đây là tháp do ta thiết kế.”