Mạnh Tuyết Lý quay đầu nhìn về phía Tễ Tiêu: “Dẫu sao đã từng đồng hành, thấy chết mà không cứu thì thất đức, còn có đồng đội của hắn, cũng không phải người xấu.”
Tễ Tiêu ôn hòa cười cười: “Ngươi muốn đi, chúng ta sẽ đi.”
Mạnh Tuyết Lý kéo Tước Tiên Minh: “Đi thôi.”
Tước Tiên Minh chửi bậy, ném xuống nhánh cây trơ trụi: “Ta tốn bao công sức tìm được ngươi, ngươi cho rằng ta tới đây ăn cá nướng, nhân tiện giúp ngươi cứu người? Ta có chuyện quan trọng muốn thương lượng với ngươi! Ngươi nhanh cùng ta trở về Yêu giới…”
Mạnh Tuyết Lý bịt miệng khổng tước: “Trở về Hàn Sơn, trở về Trường Xuân Phong! Thi đấu kết thúc về nhà!”
Y đại khái đoán được Yêu giới đã xảy ra chuyện gì đó, khổng tước vì sao tới đây, nhưng nếu đệ tử hỏi thêm đôi câu, tỷ như tại sao yêu tộc lại lẻn vào Hãn Hải bí cảnh được, ngươi muốn đi Yêu giới làm gì, y thật sự không biết nên trả lời thế nào. Tiếu Đình Vân giống như thông cảm với khó khăn của y, cố ý không hỏi. Mạnh Tuyết Lý vừa vui mừng yên tâm với sự bao dung, kiên nhẫn quan tâm của đối phương, vừa cảm thấy áy náy.
Cuối cùng Tước Tiên Minh vẫn là không lay chuyển được Mạnh Tuyết Lý, đi trước dẫn đường.
Mạnh Tuyết Lý lặng lẽ quan sát vẻ mặt của Tiếu Đình Vân, truyền âm nói: “Đình Vân, ta không cố ý lừa ngươi. Liên quan tới quá khứ của ta, sau này ta sẽ từ từ giải thích với ngươi, cho ta chút thời gian.”
Tễ Tiêu nhét một hạt thông đã bóc vỏ vào tay y, lời ít ý nhiều lại khiến người ta an tâm:”Ta đợi ngươi.”
Mạnh Tuyết Lý cầm hạt thông trắng nõn, trong lòng ấm áp, không nỡ ăn, bèn cất vào túi trữ vật.
Tước Tiên Minh quay đầu lại trông thấy hành động của hai người, mắt đi mày lại ẩn tình, hắn trợn mắt: “Ta nói hai người các ngươi, ngay trước mặt ta ân ân ái ái, không nghĩ cho cảm nhận của ta…”
Mạnh Tuyết Lý lại nhảy dựng lên bịt mồm hắn: “Ăn nói vớ vẩn!!”
Tước Tiên Minh nổi lên lòng trêu ghẹo, nháy nháy mắt, truyền âm cho y: “Ha ha, đạo lữ của Tễ Tiêu thay lòng đổi dạ, si mê đệ tử của mình! Nói thật đi, ngươi có muốn hắn không? Thích thì cứ việc nói thẳng, huynh đệ giúp ngươi! Lão yêu quái như chúng ta, dùng chút thủ đoạn dụ bắt một con chim non, còn không phải dễ dàng? Hắn lần đầu xa nhà, ngây thơ như tờ giấy trắng, ngươi là sư phụ của hắn, chắc chắn hắn lệ thuộc vào ngươi, tin tưởng ngươi nhất, ngươi chỉ cần hơi dụ dỗ…”
Mạnh Tuyết Lý gò má đỏ bừng, không biết là xấu hổ hay tức giận:”Im miệng! Ta và Đình Vân trong sạch, ta không hề có tâm tư xấu xa!”
Có thể thật sự trong sạch, không thẹn với lương tâm sao? Những cảnh tượng đã qua hiện lên trong đầu, Mạnh Tuyết Lý bức bách mình không suy nghĩ nữa, chỉ đuổi theo Tước Tiên Minh đánh tơi bời.
Tễ Tiêu khóe miệng mỉm cười đi ở cuối cùng, nhìn tiểu đạo lữ cả đường nhảy nhót vui vẻ, đánh đuổi khổng tước, cảm thấy y thú vị đáng yêu, lại sinh ra phiền muộn nhàn nhạt: “Ôi, sao vẫn còn trẻ con thế…”
…
Kinh Địch tinh thần hôn mê, giữa lúc đau nhức thật giống mơ thấy một cơn ác mộng. Trong mộng hình ảnh vỡ nát, có đám người xì xào bàn tán cùng tiếng cười đùa, còn có một giọng nói non nớt gọi hắn, Kinh sư tỷ, Kinh sư tỷ.
Hắn muốn nói ta sai rồi ta không phải, dùng hết toàn lực định lên tiếng, nhưng bỗng nhiên mở mắt ra. Ánh sao đêm cùng bóng cây um tùm đập vào mi mắt, Kinh Địch tầm nhìn không rõ, mơ hồ thấy một bóng người đung đưa.
Bởi vì mất máu quá nhiều, giọng nói của hắn khàn khàn: “Tuyết Lý, ngươi tới cứu ta?” Trong bí cảnh, ngoại trừ Mạnh Tuyết Lý, ai có thể cứu hắn từ tay Ninh Nguy?
“Tuyết bà nội ngươi ấy!”
“Bốp.” Má phải của KInh Địch đau xót, ăn một cái tát thanh thúy, xuống tay không nhẹ, giọng nói của người nọ cũng hung hăng không kém: “Tỉnh mộng chưa?”
Kinh Địch nhìn chăm chú, nhẹ cười: “Tống cô tổ của ta, rốt cuộc ngươi cũng trở lại, ta biết ngươi sẽ không vứt vỏ huynh đệ chúng ta mà…”
Vũng máu bừa bộn đầy đất, Ninh Nguy và đám người mặc đồ đen sớm đã không còn bóng dáng. Các động đội của Kinh Địch dựa vào thân cây dưỡng thương, hắn là người cuối cùng tỉnh lại.
Tống Thiển Ý thấy hắn liền tức, người này đã dạo qua Quỷ Môn Quan, vẫn là không thèm để ý, ra vẻ ta đây, giống như người bị thương nặng không phải hắn. Vì vậy giơ tay lên.
“Bốp.” Má trái của Kinh Địch ăn một cái tát, dấu bàn tay tương xứng với má phải. Hắn tủi thân nói:”Sao ngươi cũng đánh ta?”
Tống Thiển Ý:”Nhớ kỹ chưa?” Nàng nhìn quanh bốn phía, tức giận nói, “Bà đây quen với các ngươi, đúng là xui xẻo tám đời.”
Nàng bị đồng đội chọc tức, sau khi rời đội liền độc hành, vốn định thông qua Truyền Tống Trận rời khỏi đây. Đợi nàng tỉnh táo lại, càng đi càng hối hận, nhớ tới ban đầu đã hứa hẹn cùng nhau đi, cắn răng chạy tới Trung Ương Thành. Nàng biết thói quen đi đường của đồng đội, hẳn là có thể nửa đường gặp được nhau.
Ai mà ngờ, gặp thì gặp được, lại thấy bốn người bị treo ở trên cây, đón gió lắc lư, máu tí tách chảy xuống, sống chết không rõ.
Trong bốn người, Kinh Địch bị thương nặng nhất, một khi mở miệng sẽ ho ra máu. Từ Tam Sơn, Lưu Kính, Trịnh Mộc còn có sức tìm niềm vui trong nỗi khổ, tự giễu nói chuyện phiếm.
Lưu Kính:”Cảm ơn Tống sư muội, nếu Tống sư muội không trở lại, chúng ta đã bỏ mạng tại đây, ta vì Tống sư muội hát một bài, tên là “Y tu tốt, lớn hơn trời”.
Từ Tam Sơn: “Ông đây ngang dọc Bắc Minh Sơn, lại thua trong tay một thằng nhóc chưa đủ lông. Hừ, đừng để ta gặp lại hắn, không thì ai cũng chẳng nể mặt, gặp lần nào, đánh lần đó.”
Trịnh Mộc: “A dì đà Phật, tạo nghiệt.”
Tống Thiển Ý giận dữ: “Đủ rồi! Chẳng lẽ còn chưa hiểu rõ tình hình hiện tại, không biết bí cảnh lần này đã xảy ra chuyện gì?!”
Ba người đồng loạt ngẩng đầu, mờ mịt nhìn nàng.
Cách đó không xa, một giọng nói trong trẻo đột nhiên cất lên: “Vậy ngươi nói thử xem, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Năm người vẻ mặt đề phòng, sau khi thấy rõ người tới, nhưng thở phào nhẹ nhõm. Tựa như trông thấy bóng dáng gầy gò kia, giờ phút này có thể mang đến cho họ cảm giác an toàn cực lớn.
Ba người Mạnh Tuyết Lý từ trong rừng đi ra, tới bên bờ suối.
Kinh Địch cười: “Tuyết Lý, ngươi đừng nhìn ta, ta bây giờ khó coi.”
Vì vậy Tễ Tiêu tiến lên hai bước, không dấu vết ngăn cản tầm mắt của Mạnh Tuyết Lý.
Kinh Địch: “…”
Tống Thiển Ý hít sâu một hơi: “Mạnh trưởng lão, ta có ít suy đoán, chuyện cho tới bây giờ, đều nói hết với ngươi. Trước lúc ta tới bí cảnh, sư phụ đã dặn ta, không nên ở lại đến ngày cuối cùng, tốt nhất trở về trước thời hạn ba ngày. Sư mệnh không thể trái, ta đồng ý.”
So với đám Kinh Địch nàng tâm tư cẩn thận hơn, từ lần đầu tiên gặp mai phục, nàng đã bắt đầu suy đoán, đem tất cả mọi chuyện xảy ra trước và sau khi vào bí cảnh xâu chuỗi thành tuyến. Đồng đội chỉ thấy nàng không giải thích được nổi giận đùng đùng, sau đó rời khỏi đội, cho rằng Kinh Địch làm việc hoang đường, chưa bao giờ nghĩ xa hơn.
Lưu Kính cau mày, cảm thấy nàng nghi thần nghi quỷ: “Vậy thì thế nào, sư phụ ta cũng nói vậy.”
Từ Tam Sơn và Trịnh Mộc phụ họa.
Ở trong lòng bọn họ, tựa như “con cái xa nhà mẹ già lo âu”, đệ tử đi xa, sư phụ dặn dò đệ tử về sớm một chút, là chuyện rất bình thường.
Lần đầu tiên Mạnh Tuyết Lý gặp đội ngũ này, Kinh Địch tự hào giới thiệu đồng đội của hắn với y, ai cũng là đệ tử thân truyền của Chưởng môn, Đạo Tôn, hoặc đại nhân vật của đại môn phái. Bọn họ là hy vọng tương lai của môn phái, chiếm được sự sủng ái của sư phụ, nhiều ân cần dặn dò hơn nữa, cũng chẳng có gì lạ.
Kinh Địch yên lặng không lên tiếng, Tước Tiên Minh mê hoặc, Mạnh Tuyết Lý cũng nghi ngờ nhìn nàng, chờ nghe tiế.
Hoàn toàn yên tĩnh, chỉ thấy Tiếu Đình Vân nhàn nhạt nói: “Cho nên, ba ngày cuối cùng, có người định làm gì?”
Tiếng gió vi vu, suối chảy róc rách, mọi người sau lưng chợt thấy ớn lạnh.
Tống Thiển Ý không muốn nói thêm, nàng hy vọng mọi người đã hiểu ý mình, nhưng Kinh Địch vẫn yên lặng. Sao với việc tin rằng sau lưng Hãn Hải bí cảnh là một âm mưu, những gì Ninh Nguy làm đều vì tông mưu bày mưu tính kế, hắn càng muốn tin rằng chỉ là Ninh Nguy hận hắn, là ân oán cá nhân mà thôi.
Tống Thiển Ý nói: “Đây là bí cảnh đầu tiên kể từ khi Tễ Tiêu chân nhân về cõi tiên, quy tắc của hắn tiếp tục kéo dài, hoặc lúc này thay đổi, từ đây bí cảnh nắm trong tay ai, thuộc về ai, đều trông cậy vào lần này. Các ngươi bị Minh Nguyệt Hồ phục kích…”
Tống Thiển Ý muốn nói, Minh Nguyệt Hồ cầm đầu, trừ Hàn Sơn ra, năm đại môn phái còn lại đều hiểu mà không nói, ủng hộ chuyện này. Sau khi Kiếm Tôn mất không lâu, năm đại môn phái nhanh như vậy đã ăn ý với nhau, loại ăn ý này từ đâu mà có? Nàng không dám nghĩ tiếp, những đại nhân vật kia, có phải trước đó đã hợp tác hay không, như vậy cái chết của Kiếm Tôn…
Kinh Địch cắt ngang nàng: “Ta không tin. Ta là đại đệ tử của Minh Nguyệt Hồ, nếu có chuyện gì, ta không thể không biết!”
Hắn lặp lại: “Sau khi rời khỏi bí cảnh, ta sẽ ngay mặt hỏi sư phụ, trừ khi sư phụ chính miệng thừa nhận, bằng không ta không tin.”
Không khí ngột ngạt, mọi người đều phiền muộn.
Lúc họ hợp thành đội đến bí cảnh, hào hứng vạn trượng, hăm hở, nói phải phá ký lục điểm số năm trước. Mà hôm nay đến được bí cảnh hậu kỳ, bóng tối che trời lấp đất lại bao phủ ở đỉnh đầu, khiến người không thở nổi.
Lại nghe Mạnh Tuyết Lý nói: “Ôi, ta cứ nghĩ là việc lớn gì.”