“Không tốt, không phải “bảo vật vô giá, có tình lang”, hẳn là “Báo quân Hoàng kim đài thượng ý,Đề huề Ngọc long vị quân tử“!”
- trước đây Tễ Tiêu cứu mạng y, sau đó lại tặng thần binh, lấy gì báo đáp ân tình và sự tín nhiệm này?
Chỉ có thể cầm lên “Quang Âm Bách Đại”, tra rõ cái chết của Tễ Tiêu, bảo vệ di sản của Tễ Tiêu, bảo vệ con trai hắn.
Tễ Tiêu bối rối, theo bản năng gật đầu: “Đúng, không sai…” Ngươi vừa khóc lòng ta khó chịu, chỉ cần ngươi không khóc, ngươi nói gì cũng đúng. Nhưng nhớ lại những lời Mạnh Tuyết Lý đã nói khi tức giận, với thân phận hiện tại của hắn không thể phụ họa, bèn không biết phải nói gì.
Mạnh Tuyết Lý nghĩ, nếu như viết lại câu chuyện của y và Tễ Tiêu, nhất định là “Đại yêu gặp nạn, may mắn được Kiếm Tôn cứu mạng, từ đó đi theo Kiếm Tôn, trung thành tận tâm để báo đáp ân tình”.
Sau khi y tới nhân gian, mới bắt đầu biết đến thoại bản kể chuyện, tựa như trẻ nhỏ vừa học được cái mới, không nhịn được luôn nhắc đến. Tương tự đạo lý, y cũng là sau khi đến Luận Pháp Đường, Tàng Thư Lâu nghiên cứu đạo kinh, mới học được việc trích dẫn kinh điển, thỉnh thoảng thốt ra “Tiên hiền có câu”.
Mạnh Tuyết Lý quay sang Tiếu Đình Vân, tựa như có thể từ trên người hắn thấy được bóng dáng của Tễ Tiêu, lần nữa cảm nhận sự an ủi ấm áp.
Tễ Tiêu để con trai còn nhỏ, mất mẹ đến Trường Xuân Phong, chứng tỏ tin tưởng mình. Có phần tín nhiệm này, đã là món quà vô giá.
Y từng nói, đối với Kiếm Tôn trung thành tận tâm, nhật nguyệt chứng giám, nhưng y biết Tễ Tiêu chưa chắc đã tin. Y cũng nghe thấy Thiên Hồ Đại Cảnh chi chủ khuyên Tễ Tiêu, “Cho dù yêu chuyển kiếp làm người, trong xương vẫn mang tính nết của yêu. Chỉ sợ giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.”
Hôm nay con trai, kỳ binh bày ở trước mắt, chưa biết chừng y đã hiểu lầm Kiếm Tôn. Tễ Tiêu để lại Sơ Không Vô Nhai áp trận, khiến Vạn cổ trường xuân càng thêm vững chắc, có lẽ vốn không phải để giam cầm y.
Mạnh Tuyết Lý cẩn thận suy nghĩ một phen, đột nhiên nói: “Ta đổi ý rồi.”
Tễ Tiêu không theo kịp suy nghĩ của y: “Cái gì?”
“Thanh kỳ binh này, tên chính là Quang Âm Bách Đại, ta đặt cho nó thêm cái tên mụ, khắc ở thân thương, thời thời khắc khắc nhắc nhở chính mình. “Phù thiên địa giả, vạn vật chi nghịch lữ giả”, đặt là “Nghịch Lữ” đi.”
Ân nghĩa của Kiếm Tôn chưa báo, y qua lại ở chốn nhân gian, nhất định là một “nghịch lữ”gập ghềnh trắc trở.
Tễ Tiêu chưa từng nghe còn có chuyện đặt tên mụ cho binh khí, huống hồ “nghịch lữ” là chỉ “khách qua đường”, sao có thể tự mình khích lệ? Nhưng sợ nói sai, lại khiến tiểu đạo lữ tức giận.
Huống hồ thấy Mạnh Tuyết Lý quả thực rất thích món quà này, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ.
Hắn gật đầu nói: “Tên rất hay.”
Mạnh Tuyết Lý thờ dài nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên nhìn Vạn cổ trường xuân nhu hòa chói lọi, không còn cảm giác bị nhốt trong lồng, giống như tảng đá lớn trong lòng được dỡ bỏ, chưa từng thoải mái khoáng đạt đến vậy.
Y bỗng nhiên đứng dậy, khép mắt, không hạn chế cảnh giới nữa. Dòng khí mạnh quanh thân thể tuôn ra ngoài, khiến bùn đất và thảm cỏ bừa bộn dưới chân chấn động bay lên, cách mặt đất ba tấc.
Linh khí vô hình trong thiên địa hội tụ về phía y, hơi thở của y lấy tốc độ cực nhanh lần lượt tăng lên!
Tễ Tiêu giật mình, Mạnh Tuyết Lý muốn đột phá? Bèn tập trung tinh thần, đứng bên cạnh y hộ pháp, nếu có bất trắc, tiện ra tay cứu giúp.
Nhưng mà hết thảy cực kỳ thuận lợi, lát sau, nước chảy thành sông.
Mạnh Tuyết Lý đã hơn hai năm hạn chế tu vi, chân nguyên trong cơ thể đã trải qua muôn ngàn thứ thách, vô cùng ngưng luyện. Y tâm niệm khẽ động, ngay lập tức bước vào Ngưng Thần cảnh.
Kinh mạch toàn thân bị chân nguyên cọ rửa, giống như nhánh sông bị dòng nước mạnh mở rộng, số lượng chân nguyên dự trữ của Ngưng Thần cảnh, nhiều hơn gấp đôi khi y còn là Luyện Khí cảnh.
Mạnh Tuyết Lý mở mắt ra, Quang Âm Bách Đại trong tay tỏa ánh sáng rực rỡ, giống như cùng chung suy nghĩ với chủ nhân của nó.
“Chúc mừng.” Tễ Tiêu cười nói.
Người tu hành đột phá cảnh giới, thường thường cần tĩnh tâm bế quan, chuẩn bị lâu dài, có lúc cần ăn tụ khí đan, dẫn linh đan,…trợ giúp bản thân thu nhận linh khí, đề cao tốc độ vận chuyển của chân nguyên.
Nếu không phải Tễ Tiêu thiên tư trác tuyệt làm chứng y ngay lập tức đột phá, chỉ e bị dọa sợ ngay tại chỗ, cho rằng trước đây y ngụy trang tu vi.
Tối nay Mạnh Tuyết Lý quả thực rất vui. Không muốn phá hoại Quan Cảnh Đài thêm nữa, bèn nhẹ nhàng tung mình nhảy lên, đắc ý nói với đệ tử: “Sư phụ lợi hại không?”
“Lợi hại.” Tễ Tiêu cảm thấy y dễ thương, không nhịn được kéo y lại, lấy đi cọng cỏ trên tóc.
Rồi sờ đầu y một cái.
Mạnh Tuyết Lý giống như bị điện giật, đột nhiên nhảy ra, trợn tròn mắt.
Lúc đệ tử kéo tay y, y cho rằng là đứa trẻ ngưỡng mộ, muốn thân cận. Đột nhiên đỉnh đầu ấm áp, bị người ta vuốt ve từ đỉnh đầu đến cổ.
Sau khi chuyển kiếp làm người nhiệt độ cơ thể y hơi thấp, những nơi bàn tay ấm áp kia đi qua trở nên tê dại, như có dòng điện chạy qua.
Chính là cảm giác khi còn yêu thân được Tễ Tiêu chải lông trước đây.
Cái này không đúng, cả người y không được bình thường.
Tễ Tiêu thấy vẻ mặt y lúng túng, run khẽ, giống như không biết làm sao.
Mạnh Tuyết Lý vội vàng nói:”Lần này bỏ qua, sau này ngươi phải đối với ta tôn trọng một ít. Ở tuổi này, nên hiểu được chừng mực.”
Tễ Tiêu kinh ngạc nghĩ, ngươi làm người rồi, thì không cho sờ nữa?