Mục lục
Tiên Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đi ra khỏi phòng khám nghiệm tử thi, Lý Triêu Dương lập tức gọi người mang tới giấy bút đưa cho Trương Văn Trọng.
Tài vẽ của Trương Văn Trọng tự nhiên là không cần hoài nghi, chỉ vài nét bút đã đem gương mặt của tên cao thủ nội gia quyền trong hoa cỏ quỷ thị vẽ ra, rất sống động, y hệt người thật.
“Chính là hắn.” Trương Văn Trọng đưa tờ giấy cho Lý Triêu Dương.
Ngay lúc này, điện thoại của Lý Triêu Dương vang lên, hắn vừa nghe máy thì bên kia truyền tới tiếng nói, sắc mặt liền âm trầm.
“Làm sao vậy? Không phải lại xảy ra chuyện nữa chứ?” Đợi khi Lý Triêu Dương kết thúc cuộc gọi, Đàm Thanh mới hỏi.
“Cô nói đúng rồi, đúng là lại xảy ra chuyện.

Ở đường Nhân Dân Tây, lại phát hiện hiện trường gây án.

Tôi đoán rằng là có quan hệ tới người kia.” Lý Triêu Dương cầm bức vẽ do Trương Văn Trọng đưa qua giận dữ nói: “Chỉ trong thời gian hai ngày ngắn ngủi đã giết năm người, tên này cũng quá cuồng vọng! Thật xem cảnh sát Ung Thành chúng ta là phế vật ăn không ngồi rồi sao? Hừ!” Hắn cầm bức vẽ trong tay giao cho một cảnh sát, tự mình dẫn theo mấy người khác đi ra bên ngoài.
Đàm Thanh vô ý thức cũng muốn đi theo sau.
Lý Triêu Dương chợt quay đầu, nhìn nàng nói: “Đàm Thanh, cô đưa Trương tiên sinh về trước, rồi hãy tới đường Nhân Dân Tây gặp chúng tôi.”
“Được.” Đàm Thanh gật đầu đáp.
Lý Triêu Dương dẫn theo một người hình cảnh chui nhanh vào xe cảnh sát, bật còi, hướng đường Nhân Dân Tây chạy đi.
Đàm Thanh cũng nói: “Đi thôi, Trương ca, tôi đưa anh về.”
Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói: “Kỳ thực một mình tôi trở về cũng được, việc của cô quan trọng hơn.”
Đàm Thanh nói: “Là tôi mời anh tới hỗ trợ, tự nhiên phải do tôi tiễn anh về.

Đợi tôi đưa anh về xong lại chạy tới đường Nhân Dân Tây cũng không trễ.”
Trương Văn Trọng cũng không tiếp tục từ chối, bây giờ đã hơn sáu giờ chiều, tuy rằng sắc trời còn sáng, nhưng đã qua giờ tan tầm, cho nên Trương Văn Trọng để Đàm Thanh đưa hắn trở về tiểu khu Hoa Hàng nơi hắn ở trọ.
Trên đường đưa Trương Văn Trọng về, Đàm Thanh đột nhiên nói: “Trương ca, trong khoảng thời này anh tốt nhất nên cẩn thận một chút.”

Trương Văn Trọng cười tự tin nói: “Tên kia muốn đả thương tôi thì sợ là không dễ dàng đâu.”
Đàm Thanh thấy hắn có lòng tin như vậy cũng nở nụ cười nói: “Tơi suýt chút nữa đã quên Trương ca anh cũng là một cao thủ.

Nói không chừng, chúng tôi còn phải nhờ anh mới có thể bắt được người kia.”
Trương Văn Trọng cười rồi không nói gì nữa.

Nhìn thấy hắn như vậy, Đàm Thanh cũng không nói thêm, tăng nhanh tốc độ xe tới cực hạn.

Dù một đường chạy như bão táp, nhưng khi Đàm Thanh đưa Trương Văn Trọng về tới tiểu khu cũng đã là ban đêm trăng sáng sao thưa.
“Trương ca, ngày hôm nay thật sự rất cám ơn anh, hôm nào chờ tôi rãnh sẽ mời anh đi ăn xem như cám ơn.” Chờ Trương Văn Trọng xuống xe, Đàm Thanh cười hướng hắn cám ơn, sau đó lại vặn ga chạy về hướng đường Nhân Dân Tây.
Ngay lúc này, dị biến phát sinh!
Một thân ảnh đột nhiên từ trên một thân cây tươi tốt nằm ngay bên cạnh khu lầu nhảy xuống, lao thẳng về hướng Trương Văn Trọng.
Tốc độ của người này cực nhanh, giống như liệp báo vồ tới, lại thêm chuyện phát sinh đột ngột, người bình thường căn bản không kịp né tránh.
Nhưng Trương Văn Trọng cũng không phải người thường.
Ngay khi người này từ trên cây nhảy tới, Trương Văn Trọng đã nhận ra.

Hắn nhanh chóng xoay người đối diện người kia, sau khi thấy rõ ràng khuôn mặt của người nọ liền mở miệng quát to: “Quả nhiên là ngươi!”
Người nhảy xuống từ trên cây kia chính là cao thủ nội gia quyền mà Trương Văn Trọng đã nhìn thấy trong hoa cỏ quỷ thị.
Người này bị phát hiện hành tung cũng không chút nào kinh hoảng, hắn thầm vận nội kình, thi triển ra một loại công pháp cùng loại với Thiên Cân Truỵ, làm tốc độ đánh về phía Trương Văn Trọng trong nháy mắt tăng thêm vài phần.

Đồng thời hai tay hắn cũng chụp mạnh vào ngực Trương Văn Trọng.
Chỉ là một động tác như thế cũng đủ để Trương Văn Trọng đoán ra thực lực người này đã đạt địa cấp hậu kỳ!

Không nghi ngờ, người thường nếu chưa đạt đến địa cấp võ giả, nếu trúng phải một chưởng của hắn tất nhiên sẽ giống như năm người bị hại, bởi vì trái tim bị tổn thương mà mất mạng tại chỗ.
“Hung thủ quả nhiên là ngươi!” Trương Văn Trọng quát lạnh một tiếng, chân phải đạp về phía trước một bước, một chiêu xuất ra hướng đôi tay người kia đang chụ tới.
“Muốn chết.” Người này thấy thế cười lạnh, hiển nhiên đối với thực lực của mình cực kỳ tự tin.
“Phanh.”
Bốn chưởng giao nhau.
Hai đạo kình lực âm nhu đột nhiên từ trong hai tay người này tuôn ra, giống như hai con rắn độc chui vào cơ thể Trương Văn Trọng, hướng trái tim hắn mà tới.
Khoé miệng người này lộ ra một nụ cười dữ tợn.
Ở trong mắt hắn, Trương Văn Trọng đã là một người chết.
Ngay lúc này, chân nguyên trong cơ thể Trương Văn Trọng chợt phát động phản kích.
Trong nháy mắt, đạo chân nguyên đã đem hai đạo nội kình âm nhu kia thôn phệ sạch sẽ, đồng thời thuận thế phản công vào trong cơ thể người kia.
Người này hiển nhiên không ngờ nội kình của mình không chỉ bị thôn phệ lại còn có thêm một cỗ lực lượng vô cùng tinh thuần nghịch tập vào cơ thể hắn.

Cỗ lực lượng mạnh mẽ trong nháy mắt chấn thương tạng phủ của hắn.

Hắn hoá mồm “oa” một tiếng phun ra một ngụm máu, vô cùng kinh hãi, hắn liền muốn bỏ chạy.
“Muốn chạy?” Trương Văn Trọng tự nhiên không để cho hắn chạy mất, kêu lêm một tiếng trầm lạnh, hai tay chộp tới như muốn bắt cổ tay người nọ.
Trong ánh mắt người nọ hiện lên một đạo tinh mang âm ngoan, há mồm phun ra hai đạo phong mang màu đen, bắn thẳng đến trước mặt Trương Văn Trọng.
Hai đạo phong mang màu đên tản ra mùi tanh hôi gay mũi, hiển nhiên là có thoa kịch độc.

Dù là Trương Văn Trọng cũng không dám tuỳ tiện đón đỡ, chỉ có thể nghiêng người né tránh.

Người này thừa dịp Trương Văn Trọng né tránh, xoay người chạy trốn.

Một loạt biến cố xảy ra liên tục nhìn như phức tạp nhưng trên thực tế chỉ hoàn thành trong vòng mấy phút ngắn ngủi.

Cảnh sát bình thường nếu đột nhiên gặp phải kinh biến như thế sợ rằng sẽ không kịp phản ứng.

Nhưng Đàm Thanh lại khác, nàng tốt xấu cũng từ Đàm thối thế gia được đào tạo ra, không chỉ gặp loạn không sợ, đồng thời khả năng ứng biến cũng cực nhanh.
Lúc người này cùng Trương Văn Trọng chiến đấu, nàng đã kịp rút súng ra, vừa thấy người kia muốn chạy liền đưa tay bóp cò súng.
“Đoàn!”
Trong tiếng súng nổ, thân ảnh người kia hơi khựng lại, sau lưng xuất hiện một đoàn máu tươi, nhưng sau đó tốc độ của hắn liền khôi phục, thậm chí còn nhanh hơn trước vài phần, sau mấy lần nhảy mạnh đã biến mất khỏi tầm mắt của hai người.
“Ghê tởm! Không ngờ để hắn trốn thoát!” Đàm Thanh ảo não không ngớt, nhìn thấy cư dân chung quanh hiếu kỳ từ sân thượng lan can ló đầu ra nhìn xung quanh, nàng vội vàng thu súng lại.
“Nhìn cái gì? Chưa thấy xe máy bị nổ bánh bao giờ sao?” Đàm Thanh nhất thời phẫn nộ quát.

Mấy cái đầu ló ra kia liền biến mất hơn phân nửa.

Những cái đầu còn lại, sau một lúc không thấy gì bất thường cũng đều rụt đầu trở vào.
Lúc này Đàm Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lấy điện thoại di động gọi cho Lý Triêu Dương hồi báo tình huống ở đây.
Trương Văn Trọng nói: “Đầu tiên hắn bị tôi làm bị thương tạng phủ, sau đó lại trúng một phát súng của cô, hiện tại đã bị trọng thương, tuỳ thời đều sẽ bị nguy hiểm tính mạng, cho nên hắn nhất định sẽ tìm bác sĩ, các người có thể bắt tay vào phương diện này.

Nhìn xem có thể tìm được tung tích của hắn hay không.” Hắn xoay người đi tới bên thân cây, ngồi xổm xuống chỗ hai cây đinh sắt màu lam âm u ghim trên thân cây xem xét.
Đàm Thanh cũng vừa gọi điện thoại xong, nàng tự nhiên là không quên nhắc tới lời kiến nghị vừa rồi của Trương Văn Trọng cho Lý Triêu Dương.

Lúc này thấy Trương Văn Trọng ngồi xổm bên cạnh thân cây, không khỏi hiếu kỳ đi qua dò hỏi: “Trương ca, anh đang nhìn gì vậy? Ám khí này là hai cây đinh sắt từ trong miệng người nọ phun ra sao? Là cái gì thế?”
Trương Văn Trọng trả lời: “Âm Dương Tử Mẫu Tang Hồn Đinh!”
“Rất lợi hại sao?” Tuy rằng xuất thân từ võ thuật thế gia nhưng Đàm Thanh cũng không quá hiểu biết về ám khí.

Trương Văn Trọng trả lời: “Là một loại ám khí rất thâm độc, nếu như bị nó bắn trúng, dù chỉ rách chút da, đều bị kích độc xâm nhập tâm mạch mà mất mạng!”
“Thật đáng sợ!” Đàm Thanh chỉ cảm thấy dựng đứng tóc gáy, cực kỳ sợ hãi.
Trương Văn Trọng để Đàm Thanh ở lại canh chừng Âm Dương Tử Mẫu Tang Hồn Đinh, tránh cho việc có người không biết mà bị ngộ thương.

Còn hắn chạy nhanh lên lầu, vào nhà lấy một cái nắp và một bình thuỷ tinh, rút Âm Dương Tử Mẫu Tang Hồn Đinh ra khỏi thân cây, bỏ vào trong bình thuỷ tinh.

Đồng thời còn dùng chân nguyên bóp nát vài bị thuốc Đông Y thành bột phấn rắc lên miệng vết thương của thân cây để hoá giải độc tố bị dính lên đó.
“Anh lấy ám khí thâm độc này làm gì vậy?” Thấy Trương Văn Trọng cất giữ Âm Dương Tử Mẫu Tang Hồn Đinh, Đàm Thanh khó hiểu hỏi.
“Nghiên cứu.” Trương Văn Trọng tuỳ ý tìm một cái cớ, kỳ thực Âm Dương Tử Mẫu Tang Hồn Đinh là tài liệu tốt nhất để luyện chế một kiện bảo khí, nhìn thấy thứ tốt như vậy thì hắn tự nhiên sẽ không buông tha.
Vốn Âm Dương Tử Mẫu Tang Hồn Đinh là vật chứng không thể đưa cho Trương Văn Trọng lấy làm của riêng, nhưng suy nghĩ một chút, Đàm Thanh cũng không phản đối, như ngầm đồng ý hành vi này của hắn.

Đồng thời nàng không giải thích được hỏi: “Nếu như Âm Dương Tử Mẫu Tang Hồn Đinh rất âm độc, vừa rồi người nọ làm sao ngậm vào trong miệng để phun ra đả thương người được?”
“Đây là điều đáng sợ nhất của Âm Dương Tử Mẫu Tang Hồn Đinh!” Trương Văn Trọng trả lời: “Bởi vì sự xuất hiện của nó thường thường làm cho đối thủ bất ngờ không kịp đề phòng, đồng thời muốn luyện được chiêu này, thì phải nếm khổ, chịu tội, cũng là chuyện mà người thường khó có thể tưởng tượng.

Từ nhỏ phải ngậm đủ loại độc vật bên trong miệng, lại trải qua phương pháp dùng thân thể thử độc để tăng cường khả năng kháng độc của bản thân.”
Đàm Thanh than thở: “Người này đối với bản thân mình còn tàn nhẫn như thế, thảo nào lại phát điên giết chết cả năm người!”
Trương Văn Trọng nói: “Chỉ sợ trước kia hắn cũng từng giết người!”
Đàm Thanh đột nhiên nhớ tới một việc, vội vàng nói: “Trương ca, tôi còn cần anh giúp một chuyện!”
“Chuyện gì?” Trương Văn Trọng hỏi.
Đàm Thanh nói: “Còn nhỡ những tên lưu manh anh thu thập lần trước không? Tôi cần mượn mạng lưới quan hệ của bọn chúng để đám lưu manh trong Ung Thành hỗ trợ tìm kiếm trong những phòng khám đen, tìm tung tích của người kia.

Nói thật ra, có đôi khi luận về việc tìm người, cảnh sát chúng tôi so ra kém mấy tên lưu manh kia!”
“Không thành vấn đề!” Trương Văn Trọng gật đầu đáp.
Hắn cũng muống nhanh chóng đem tên gia hoả dám can đảm đánh lén hắn đưa ra công lý …

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK