Hai vợ chồng Lưu Lương nói chuyện rất nhỏ, hơn nữa trong phòng bệnh cũng có thanh âm trẻ con đang khóc quấy.
Cho nên ngoại trừ hai người bọn họ cùng Trương Văn Trọng ra, thì không một ai biết được, hai vợ chồng nhà này đang âm thầm bàn bạc chuyện gì.
Còn tưởng bọn họ đang vì chuyện tình viện phí mà nhức đầu thương nghị.
Trong khi Lữ Lương cùng vợ nhỏ giọng thương nghị, thì Trương Văn Trọng cũng đi tới bên giường bệnh, bắt đầu kiểm tra bệnh tinh của Tiểu Lữ Lâm.
Khi Trương Văn Trọng xem xét Tiểu Lữ Lâm, thì Tiểu Lữ Lâm cũng đang chóp mắt đánh giá hắn.
Đại khái Tiểu Lữ Lâm chỉ khoảng sáu bảy tuổi, ngày sau trưởng thành nhất định sẽ thông minh anh tuấn, khuôn mặt trắng bóc thật là đáng yêu.
Tuy rằng hai chân đã tê liệt, chỉ nằm im trên giường không thể tự chủ hành động, và với độ tuổi của nó, đáng nhẽ ra không cần phải cắm ống dẫn nước tiểu vào đường niệu đạo.
Thế nhưng trên mặt của Lữ Lâm lại không hề toát ra biểu tinh thống khổ chút nào.
Khi nó nhìn thấy Trương Văn Trọng, một người đàn ông xa lạ nhưng nó lại mỉm cười ngọt ngào, thực lễ phép bắt chuyện: “Cháu chào chú.”
Biểu hiện của Tiểu Lữ Lâm, cũng nằm ngoài dự đoán của Trương Văn Trọng.
Nếu đổi lại những đứa trẻ khác, chỉ sợ sớm đã muốn khóc rống lên mất rồi đi?
Kinh ngạc đi qua, Trương Văn Trọng cảm khái tán thán nói: “Cháu đúng là một đứa trẻ kiên cường, một người con hiếu thảo.”
“Cám ơn chú đã khích lệ.” Tiểu Lữ Lâm mỉm cười, cười thực vui vẻ.
Lão bà của Lữ Lương trông thấy cảnh tượng này, cũng nhịn không được khóc “ô ô” lên.
Từng giọt nước mắt trong suốt, như hồng thủy vỡ đê, nhất thời liền trào ra từ trong khóe mắt của nàng.
Chứng kiến mụ mụ đột nhiên khóc òa lên, Tiểu Lữ Lâm nằm ở trên giường bệnh nhất thời liền hoảng hốt.
Ngoài miệng còn liên tục không ngừng an ủi mụ mụ: “Mẹ đừng khóc, con rất khỏe mạnh ah! Mẹ đừng thương tâm, đừng khóc nha.”
Xem ra sở dĩ hắn biểu hiện kiên cường, vui vẻ như thế này, chính là không muốn làm cha mẹ của mình buồn phiền rơi lệ.
Tuổi còn nhỏ mà đã có tấm lòng hiếu thảo như vậy, quả nhiên là hiếm có.
Nghe thấy con trai an ủi, lão bà của Lữ Lương vội vàng gạt nước mắt đi, gượng cười nói: “Được rồi.., được rồi.., mẹ nghe Tiểu Lữ Lâm, sẽ không khóc nữa.
Tiểu Lữ Lâm ngoan, đừng cử động nhiều! Con nằm nguyên ở trên giường, để bác sĩ Trương khám bệnh cho con nhé.”
Tiểu Lữ Lâm mở to đôi mắt sáng ngời, nhìn chằm chằm vào mụ mụ sau một lúc lâu, xác định mụ mụ khồng còn khóc, lúc này mới gật đầu nhu thuận đáp: “Dạ, được
Ạ.”
“Tiểu Lữ Lâm thật biết nghe lời.” vốn Trương Văn Trọng khen ngợi Tiểu Lữ Lâm một tiếng, sau đó mới nhẹ nhàng đặt lên cồ tay của nó, cẩn thận xem xét mạch tượng biến hóa.
Kiểm tra khoảng vài phút sau, buông cổ tay Tiểu Lữ Lâm ra.
Trương Văn Trọng mới chậm rãi nói: “Mạch tượng đập rất yếu, đây là triệu chứng khí hư huyết ứ.”
Hai vợ chồng Lữ Lương nghe không hiểu cái gì là mạch tượng đập yếu, cái gì là chứng bệnh khí hư huyết ứ.
Chỉ dùng thần tĩnh chờ mong nhìn Trương Văn Trọng, kì vọng hắn có thể khẳng định là “sẽ trị được” hay” bệnh tinh này không thành vấn đề”!
Trương Văn Trọng lại kiểm tra lưỡi vị của Tiểu Lữ Lâm, theo sau mới nhìn Lữ Lương nói: “Lữ tiên sinh, phiền ông lại đây giúp tôi trở minh cho Tiểu Lữ Lâm, để nó nằm ghé lên trên giường bệnh.
Tôi muốn kiểm tra cột sống của nó một chút.”
“Được.” Lữ Lương gật đầu ưng thuận, nhanh chóng đi tới bên giường, phối họp cùng Trương Văn Trọng, xoay Tiểu Lữ Lâm nằm úp xuống.
Theo sau, Trương Văn Trọng đặt hai tay lên trên cột sống của Tiếu Lữ Lâm, dùng một loại thủ pháp đặc biệt, miết từ trên xuống dưới kiểm tra mạch tượng của xương cột sống.
Giờ phút này, thủ pháp bắt mạch Trương Văn Trọng đang sử dụng chính là thủ pháp tiếng tăm lẫy lừng trong ngành ngoại khoa Đông y “Tố Nguyên Xúc Pháp.”
Cái gọi là Tố Nguyên, chính là muốn thông qua thủ pháp bắt mạch để tim ra nguyên nhân bệnh trạng.
Thủ pháp nạy vô cùng tinh túy, cho dù thầy thuốc không có trang bị khoa học kĩ thuật máy móc bổ trợ, vẫn có thể chuẩn xác đoán ra căn nguyên bệnh trạng của người bệnh.
Đáng tiếc chính là, thời buổi xã hội này, bác sĩ nắm giữ tinh túy ngoại khoa Đông y thật sự là càng thêm hiếm hoi.
Sau khi dùng “Tố Nguyên Xúc Pháp” kiểm tra cột sống của Tiểu Lữ Lâm, thì dọc theo xương cột sống vang lên một mảnh thanh âm “lách cách, nhất thời hấp dẫn lực chú ý của những người khác ở trong phòng bệnh.
Mọi người đều đem ánh mắt nghi hoặc quẳng ném về phía Trương Văn Trọng, âm thầm bàn tán xem hắn đang làm cái gì.
“Người nọ đang làm gì đấy nhỉ? Thế nhưng xương sống của đứa nhỏ lại vang lên thanh âm lách cách ah!”
“Là đang mát xa sao? Xem điệu bộ này tựa hồ rất giống nha.”
“Mát xa mạnh tay như vậy, không phải là muốn vặn gãy xương sống của đứa nhỏ đấy chứ?”
“Nếu vặn gãy xương sống, như thế nào đứa nhỏ không có khóc đây?”
“Các vị không biết đâu? Lúc trước tôi đã từng nghe bác sĩ nói qua về bệnh tình con trai của bọn hắn.
Nghe nói, đứa trẻ này mắc bệnh viêm tủy sống, hơn nữa còn tổn thương đến hệ thần kinh, phỏng chừng đứa nhỏ đã liệt nửa người, không có cảm giác gì nữa rồi.”
Lúc này toàn bộ tâm tư của hai vợ chồng Lữ Lương hoàn toàn đặt ở trên người Tiểu Lữ Lâm, cho nên căn bản không nghe thấy những lời xì xầm bàn tán chung quanh, tự nhiên cũng sẽ không thay mặt Trương Văn Trọng giải thích.
Còn đám người chung quanh thì lo sợ hai vợ chồng Lữ Lương gặp phải nhân sĩ bịp bợm giang hồ, chẳng những trị không dứt bệnh của Tiểu Lữ Lâm, đồng thời còn gạt gia đinh họ một số tiền lớn.
Thế nên, có người đã vội vàng chạy tới văn phòng của bác sĩ, đem chuyện của gia đình Lữ Lương thông báo cho các bác sĩ ở khoa nhi thuộc bệnh viện nhân dân huyện.
Trong tiếng bàn tán xôn xao của mọi người, Trương Văn Trọng đã kiểm tra xong tình trạng cột sống của Tiểu Lữ Lâm.
Tới lúc này, hắn đối với bệnh tinh của Tiểu Lữ Lâm đã có một chút hiếu biết trực quan.
Bất quá, hắn cũng không vội vàng kết luận, hay phát biểu ý kiến của chính minh, mà chuyển dời hai tay xuống, tiếp tục kiểm tra đôi chân bại liệt của Tiếu Lữ Lâm.
Sau khi đã hiểu rõ tình huống đôi chân của Tiểu Lữ Lâm, lúc này Trương Văn Trọng mới chịu thu hồi hai tay.
Chứng kiến Trương Văn Trọng đã kiểm tra tổng quan xong, Lữ Lương đứng ở bên cạnh, cũng vội vàng thăm hỏi: ‘Thế nào rồi, bác sĩ Trương, bệnh tinh của con trai tôi ra sao? Bệnh viêm tủy sống này có dễ chữa không? Ngày sau có lưu lại di chứng nào không hả bác sĩ?”
Trương Văn Trọng lắc đầu: “Bệnh của Tiểu Lữ Lâm, không phải là viêm tủy sống.”
Hai vợ chồng Lữ Lương nghe vậy cả kinh.
Liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó trăm miệng một lời nói: “Cái gì? Bệnh của Lữ Lâm không phải là viêm tủy sống? Thế cháu đang mắc bệnh gì ah?”
“Là u nội tủy!” Trương Văn Trọng thở dài nói: “U nội tủy cũng là một dạng của hệ viêm tủy cấp, đều làm cho cơ quan chức năng nửa dưới thân bệnh nhân bị tê liệt, không thể tự chủ được chức năng đại tiện cùng tiểu tiện.
Do có nhiều triệu chứng tương tự như viêm tủy sống, cho nên khi chụp cộng hưởng từ không cần thận liền sẽ rất hay xuất hiện tinh trạng chẩn nhầm bệnh...”
Ngay khi Trương Văn Trọng vừa mới nói dứt lời, thì bác sĩ chủ trị cho Tiểu Lữ Lâm cũng đã nghe tin chạy lại đây.
Chẳng qua hắn không nghe rõ ngọn ngành đầu đuôi như thế nào, chỉ thấy Trương Văn Trọng phán là minh chẩn nhầm, làm cho bệnh tình của Tiểu Lữ Lâm trở nên trầm trọng hơn.
Điều này khiến cho hắn phi thường tức giận, cau mày nhìn Trương Văn Trọng từ trên xuống dưới, lại không hề nhận ra Trương Văn Trọng, nên chất vấn: “Anh là ai? Cũng là bác sĩ hả? Anh đang công tác ở bệnh viện nào? Có bằng cấp gì không? Bệnh viêm tủy sống của Tiểu Lữ Lâm là do các bác sĩ khoa thần kinh cùng khoa nhi phối hợp chuẩn đoán.
Anh chỉ mới liếc mắt nhìn một cái, còn chưa hề xem qua tư liệu của bệnh nhân, liền đã dám nhận định đây là bệnh u nội tủy.
Là chúng tôi chẩn nhầm? Hay là do anh võ đoán đây?”
Bác sĩ chủ trị của Tiểu Lữ Lâm không nhận ra Trương Văn Trọng cũng là chuyện bình thường.
Tuy rằng đoạn thời gian trước, Trương Văn Trọng hay được lên ti-vi, báo chí....Thế nhưng đầu năm nay, mỗi ngày đều thấy nhân vật nổi tiếng lên truyền hình, thật nhiều người cũng không thể nhớ rõ.
Thân cũng là một bác sĩ, Trương Văn Trọng tự nhiên thấu hiểu tâm tinh lúc này của vị bác sĩ chủ trị kia.
Vậy nên, dưới câu hỏi mang đậm tính chất vấn của bác sĩ chủ trị cho Tiểu Lữ Lâm, hắn cũng không có tức giận, ngược lại còn dùng thần tình mỉm cười, nói: “Tôi là bác sĩ Đông y, đang công tác trong phòng y tế của trường đại học Ung Thành.”
“Đông y?” Bác sĩ chủ trị của Tiểu Lữ Lâm nhất thời nở nụ cười lạnh, nói: “Từ khi nào thì Đông y đã nghiên cứu qua, về bệnh trạng viêm tủy cấp đây? Hơn nữa, xem tuổi của anh sợ là chỉ mới khoảng hai mươi thôi đi, chắc gì đã có bằng cấp chính quy? Anh dựa vào đâu mà dám khẳng định chúng tôi chẩn nhầm bệnh đây?”
Trương Văn Trọng lắc đầu cười khổ, biết chỉ dựa vào lời nói, thì khó lòng có thể làm cho vị bác sĩ chủ trị này tin tưởng mình, liền ra đề nghị: “Nếu anh không tin lời của tôi, vậy sẽ không ngại..., cho Tiểu Lữ Lâm chụp cộng hưởng từ hạt nhân tủy sống một lần nữa chứ?”
Danh Sách Chương: