Hai chị em Trần Nhàn, Trần Hi liền trói La Văn Sâm vào.
Sau đó đưa hắn rời khỏi Hán khu.
Đương nhiên, mấy thứ vũ khí pháp bảo của La Văn Sâm, đều bị hai người bọn họ lục soát hết, rồi giao lại cho Trương Văn Trọng.
Bởi vì thua ở trong tay Trần Nhàn, tu vi chỉ có Trúc Cơ kỳ cho nên La Văn Sâm bất mãn chửi rống lên, không chịu ngừng nghỉ.
Điều này tự nhiên đã chọc giận Trần Hi, tiểu tử kia cởi chiếc tất chân của chính mình ra, hung hăng nhét vào trong miệng La Văn Sâm, cấm không cho hắn nhiều lời vô nghĩa.
Giờ khắc này, Trương Văn Trọng vuốt thanh Tử Mẫu Âm Dương Kiếm trong tay, mới ngoảnh mặt nhìn Xích Hà đạo trưởng nói: “Sự tình hôm nay, còn phải nhờ Hà Phi Quan tuyên truyền ra bên ngoài một phen mới ổn.”
Xích Hà đạo trưởng cảm khái nói: “Trúc cơ kỳ chiến thắng Kim Đan kỳ.
Chuyện như thế, cho dù Hà Phi Quan chúng tôi không loan truyền, thì trong một khoảng thời gian ngắn nữa, cả Tu Chân giới cũng đều sẽ biết chuyện này thôi.”
Nói tới đây, Xích Hà đạo trưởng hơi chần chừ một lúc, mới tiếp tục nói: “Nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở Trương tiên sinh, đừng nên coi thường Âm Kiệt phái của La Văn Sâm.
Tuy rằng, nó không mạnh bằng mấy tu chân đại phái kia, nhưng so sánh cùng những mồn phái trung lưu, Âm Kiệt phái lại vẫn có chút danh tiếng.
Lần này, La Văn Sâm bại dưới tay Trần Nhàn, không chi hao tổn thể diện của riêng hắn, đồng thời cũng hao tổn thể diện của Âm Kiệt phái.
Sợ.., sợ là, Âm Kiệt phái sẽ không từ bỏ ý đồ ”
Trương Văn Trọng cười nhạt: “Chuyện lần này, vốn là do La Văn Sâm ngang tàng, muốn giết người đoạt bảo trước.
Nếu Âm Kiệt phái nhúng tay vào.., vậy bọn họ sẽ phải trả một cái giá thảm trọng.”
Xích Hà đạo trưởng nhất thời liền hiểu ra, nếu Âm Kiệt phái thông minh, đối với chuyện tình lần này bảo trì im lặng, mọi việc sẽ trôi qua êm đẹp.
Nhưng một khi Âm Kiệt phái chạy đến Vân Thai thị sinh sự, hẳn là sẽ bị Phong Sơn phái đánh cho không còn một manh giáp.
Xích Hà đạo trưởng thầm nghĩ, Phong Sơn phái có khả năng chiến thắng Âm Kiệt phái cũng là bởi vì sau lưng của Phong Sơn phái, có một đan đỉnh đại phái làm chỗ dựa!
Nghĩ đến đây, trên mặt Xích Hà đạo trưởng nhất thời toát lên một tia vui mừng, hắn gật đầu đáp: “Việc này không nên chậm trễ.
Tôi sẽ phân phó nhân thủ, đem việc này loan truyền đi ra ngoài.”
Đồng thời, hắn ngoảnh mặt nhìn Trác Thanh Liên cùng Ngô Phẫn nói: “Hai các ngươi chiếu cố Trương tiên sinh cho tốt, ngàn vạn lần không được lãnh đạm ah!” Theo sau mới dẫn chúng đệ tử Hà Phi Quan rời khỏi nơi này.
“Trương tiên sinh, anh còn muốn đến tham gia hội đấu giá nữa không?” Ngô Phẫn lau mồ hôi lạnh trên trán, cẩn thận dò hỏi.
“Đương nhiên muốn đi rồi.” Trương Văn Trọng cười nói: “Bất quá, trước khi tới hội đấu giá, còn phải nhờ Trác tiểu thư thay tôi làm một việc.” Hắn vươn tay chỉ vào Vưu Văn đang ngây ngốc ở bên cạnh.
Lần đầu tiên trông thấy Tu Chân giả đánh nhau, hiển nhiên là Vưu Văn không chịu nối kích thích quá độ.
Rõ ràng là đã hoảng sợ ngây dại ra.
Trác Thanh Liên gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, lập tức bước tới phía Vưu Văn, trong miệng niệm tụng một câu thần chú tối nghĩa.
Khi nàng đi tới trước mặt Vưu Văn, thì cũng đã niệm xong thần chú.
Một luồng hào quang bảy sắc, nhất thời phóng xuất ra từ trong miệng của nàng, đồng thời nàng ôn nhu nói: “Nhìn ta đi!”
Vưu Văn ngây dại ngẳng đầu lên, nhìn thẳng về phía nàng.
Tức thì liền bị ánh hào quang bảy sắc kia hấp dẫn.
Trác Than Liên nhìn thẳng vào trong mắt Vưu Văn, ôn nhu nói: “Chuyện phát sinh vừa rồi đều chỉ là ảo giác.
Sau khi tôi đêm ba tiếng..., anh sẽ quên hết toàn bộ chuyện này.
Một.., hai..., ba....”
Nhìn thấy cảnh tượng này, khóe miệng Trương Văn Trọng không khỏi mỉm cười, thầm nghĩ: “Không nghĩ ra, Hà Phi Quan cũng am hiểu thuật thôi miên.
Bất quá thuật thôi miên của bọn hắn không thể bằng Chúc Do Thuật được.
Đối với người phàm còn có thể nhưng nếu muốn thôi miên Tu Chân giả ý chí kiên định, chỉ sợ là sẽ gặp phải khó khăn ah!”
Giờ khắc này nương theo lời nói của Trác Thanh Liên, thân thể Vưu Văn liền run rẩy kịch liệt.
Ước chừng cứ duy trì như vậy khoảng năm giây đồng hồ.
Vưu Văn mới tỉnh hồn lại, thần thái trong mắt cũng trở về nguyên dạng như xưa.
“Chúng ta..., đang ở chỗ nào đây?” Vưu Văn khôi phục tinh thần, mờ mịt dò hỏi.
Đối với chuyện tĩnh phát sinh trước đó, hắn đã hoàn toàn lãng quên.
"Ngô phẫn muốn đến hội đấu giá, cho nên chúng ta mới đi đường này.” Trương Văn Trọng tùy tiện tìm một lí do.
“Đúng thế phải không?” Vưu Văn đem ánh mắt quẳng ném về phía Ngô Phẫn.
Ngô Phẫn vội vàng gật đầu, phụ họa: “Đúng là như vậy!”
Vưu Văn nhíu mày, lẩm bẩm: “Làm sao ta lại không hề có một chút ấn tượng nào đây?”
Hiển nhiên, Ngô Phẫn là một người am hiểu nói dối, hắn dựa theo lí do của Trương Văn Trọng mà thêm mắm thêm muối: “Cậu nói vậy mà không biết xấu hổ hả? Từ sau khi bước chân ra khỏi cửa tiệm cắt đá, phỏng chừng trong đầu cậu chỉ còn lại Dương Chi Bạch Ngọc Lão Thọ Tinh thôi, còn nhớ nổi chuyện gì nữa đây? À, vừa nãy Trương tiên sinh mua được hai thanh kiếm cổ từ trong tay của một người dân tộc, phỏng chừng cậu cũng chả có ấn tượng gì, đúng không?”
“Quả thật tôi chả có ấn tượng gì cả.
Xem ra, lúc nãy hồn vía của tôi đã bay lên chín tầng mây mất rồi.” Vưu Văn nhìn thanh Tử Mầu Âm Dương Kiếm trong tay Trương Văn Trọng, xấu hồ cười nói.
Giờ khắc này, Trương Văn Trọng mới lên tiếng: “Tốt lắm, thôi đừng nháo sự thêm nữa.
Chúng ta mau đến hội đấu giá đi.
Vạn nhất tới muộn, những thứ tốt đều bị người ta mua hết, chẳng phải là sẽ đáng tiếc hay sao?”
Ngô Phẫn không dám lãnh đạm, vội vàng đáp ứng.
Mau chóng dẫn ba người rời khỏi Hán khu, đi tới hội đấu giá.
Hội đấu giá lần này tổ chức chính quy cho nên sân bãi cũng nằm trên phố đồ cổ.
Khi Ngô Phẫn dẫn theo ba người Trương Văn Trọng bước vào đại sảnh, thì cả gian đại sảnh rộng lớn, sớm đã chật kín người tới tham gia đấu giá rồi.
Sau khi bốn người an vị xong, nhân viên công tác của hội đấu giá cũng tiến đến, đưa cho bọn hắn một bản giới thiệu vật phẩm trong phiên đấu giá.
Ngô Phẫn cùng Vưu Văn loay xoay mở ra xem, nhưng Trương Văn Trọng và Trác Thanh Liên lại đặt nó sang bên cạnh.
Bởi vì Trác Thanh Liên không có hứng thú đối với đồ cổ.
Còn Trương Văn Trọng thì tin tưởng vào nhãn quang của mình, không cần phải xem mấy thứ giới thiệu sáo rỗng này làm gì.
Vưu Văn một bên xem bản giới thiệu vật phẩm đấu giá, một bên chờ mong nói: “Trương ca, lát nữa anh xem giúp tôi mấy thứ đồ cổ nha!”
Trương Văn Trọng cười nói: “Không phải cậu đã có Dương Chi Bạch Ngọc Lão Thọ Tinh sao?”
Vưu Văn hắc hắc cười: “Bảo bối đó sẽ dâng tặng ông nội! Nhưng tôi còn muốn mua chút lễ vật tất niên cho cha mẹ, cô dì chú bác nữa.
Dù sao, có Trương ca trấn thủ ở đây, tôi cũng không sợ uổng phí tiền bạc.”
Trương Văn Trọng dở khóc dờ cười, lắc đầu nói: “Hóa ra, cậu đem tôi trở thành Giám Bảo sư hả?”
Trong lúc nói chuyện, thì người chủ trì hội đấu giá cũng đi lên khán đài.
Nhìn thấy người này, Trương Văn Trọng không khỏi sững sờ.
Vưu Văn cũng kinh ngạc, nói: “ủa, người chủ trì lần này không phải là lão đạo sĩ phụ trách ở Ba Hà sơn sao?”
Trác Thanh Liên giải thích: “Hắn tên Khâu Đại Bảo, nhiều năm trước được sư phụ tôi thu làm đệ tử.
Vốn dĩ, hắn cũng là một đấu giá sư nổi tiếng, có kinh nghiệm và ánh mắt sắc bén.
Hội đấu giá lần này, là do hắn đảm đương cương vị chủ trì.”
“Xin kính chào các vị quý ông, quý bà; Xin hoan nghênh mọi người đại giá quang lâm hội đấu giá lần này ở Vân Thai thị! Tất cả mọi người ở đây tới tham gia, đều là vì muốn truy tìm được món đồ cổ yêu thích.
Vậy tôi cũng không dám chậm trễ thời gian của chư vị.
Mỗi vật phẩm đấu giá.., sẽ có năm phút giám định và thưởng thức.., thời gian ngã giá cho mỗi vật phẩm là hai mươi phút đồng hồ....Lúc này đây, chúng tôi sẽ xuất thủ trước...Nào! Xin mời—bức tranh cổ có từ thời kì Minh triều! Vị bằng hữu nào thấy hứng thú, hãy mau mau ngã giá đi!”
Sau khi giới thiệu xong, Khâu Đại Bảo liền phân phó nhân viên công tác, đem bức tranh triển lãm ra, để cho tất cả mọi người ở đây, đều có thể chiêm ngưỡng.
Đây là một bức cung nữ đồ hơi nhỏ.
Thiếu nữ ở trong tranh đang núp bóng dưới tàng cây.
“ủa?” Vừa nhìn thấy bức Cung Nữ Đồ này, trên mặt Trương Văn Trọng liền hiện ra một tia kinh ngạc.
Danh Sách Chương: