Sự tình bên trong mỏ quặng bị một con yêu quái trấn giữ, vốn cũng đã nằm trong dự liệu của Trương Văn Trọng, hắn cũng từng dặn dò qua đám Trần Đạo Mạnh, trong thu tim kiếm mạch nguồn ngàn vạn lần phải cẩn thận, hơn nữa còn cấp cho bọn hắn một ít phù chú cùng đan dược để phòng thân.
Nhưng thật không ngờ, làm nhiều công tác chuẩn bị ứng phó như vậy, lại vẫn có người bị yêu quái đả thương.
Hẳn là tu vi của con yêu quái này không thấp, chỉ sợ đám nhân công trong mỏ quặng sẽ không duy trì được bao lâu thời gian.
Mà khi yêu quái thoát ra khỏi giếng mỏ, thì người dân sống ở Cửu Phong trấn rất có thể sẽ gặp phải một trưởng hạo kiếp.
Trong lòng biết chuyện này quá mức khẩn cấp.
Nên sau khi Trương Văn Trọng cúp máy xong, liền bấm số điện thoại của Trần Hi ngay.
Kêu hắn đánh xe tới cửa tiểu khu chờ mình.
Theo sau, Trương Văn Trọng mượn cớ phải đi ước hẹn với đám bạn học cũ, để rời khỏi nhà.
Khi Trương Văn Trọng bước ra ngoài cổng tiểu khu, thì Trần Hi sớm đã ngồi trong chiếc Elantra màu bạc, đợi ở bên ngoài.
Đối với chuyện tình xảy ra tại mỏ quặng nhôm, hắn cũng loáng thoáng nghe được.
Cho nên không có thắc mắc nhiều.
Hơn nữa, trước khi tới đây đón Trương Văn Trọng, hắn còn trang bị thêm nhiều phù chú, pháp bảo, đan dược....Để sẵn sảng nghênh chiến.
Tuy những món pháp bảo trên người Trần Hi, đều có phẩm chất không được cao lắm, nhưng coi như cũng đạt tiêu chuẩn nhất định đi.
Sau khi ngồi vào trong chiếc Elantra, Trương Văn Trọng lắc đầu cười khổ nói: ‘Tiểu tử này, không phải hôm nay cậu đều mang theo mấy món pháp bảo mới luyện chế ra đó chứ?”
Trần Hi cười hắc hắc, một bên lái xe chạy hướng tới phía Cửu Phong sơn, một bên hồi đáp: “Nhờ hồng phúc của tông chủ, mà tốc độ luyện chế đan dược, pháp bảo của chúng tôi đã gia tăng lên đáng kể.
Hôm nay tôi chỉ mang theo mấy thứ quan trọng đi thôi.
Mấy ngày nay, Trương Văn Trọng luôn ở nhà bồi tiếp thân nhân, cũng không có hỏi thăm tình hình luyện chế pháp bảo, đan dược của đám người Trần Hi.
Giờ phút này nghe Trần Hi nói như thế, Trương Văn Trọng nhất thời nổi hứng, dò hỏi: “Nói vậy, trong mấy ngày qua, các cậu đã luyện chế được rất nhiều đan dược cùng pháp bảo sao?”
Trần Hi không dám lãnh đạm, lại càng không dám giấu diếm điều chỉ, cẩn thận đem thu hoạch trong mấy ngày qua, thành thật hướng Trương Văn Trọng hồi báo: “Trong ba ngày qua, chúng tôi chia làm hai đội, thay nhau sử dụng Hỗn Độn Lô luyện chế pháp bảo.
Sau khi hao phí rất nhiều linh tài dự trữ, tổng cộng đã luyện chế ra chín mươi hai kiện pháp bảo cùng hơn ba trăm đan dược các loại.
Bất quá, do kinh nghiệm vẫn còn non nớt, cho nên phẩm chất của pháp bảo cũng không được cao lắm.
Nhưng chắc hẳn là vẫn dùng được ở hội đấu giá!”
Ờ trong ba ngày ngắn ngủi, có thể luyện chế ra chín mươi hai kiện pháp bảo cùng hơn ba trăm đan dược phổ thông, tốc độ quả nhiên là năng suất.
Đương nhiên, sở dĩ bọn hắn luyện chế ra được nhiều pháp bảo cùng đan dược như vậy, ngoại trừ có Hỗn Độn Lồ trợ giúp ra, thì còn quan hệ tới việc, Trương Văn Trọng dạy bọn hắn phương pháp luyện khí, luyện đan.
Thẳng một đường trò chuyện, chạy xe nhanh như bão táp.
Cuối cùng Trương Văn Trọng và Trần Hi cũng đuối tới kịp Cửu Phong sơn vào lúc bốn giờ chiều.
Mà đám người Trần Đạo Mạnh, sớm đã đứng chờ ở bên ngoài mỏ quặng, thấy Trương Văn Trọng tiến đến, liền vội vàng bước lên nghênh đón tông chủ.
Nhìn thấy Trần Đạo Mạnh, câu đầu tiên Trương Văn Trọng nói là: “Phù trận trong mỏ quặng còn duy trì nổi không?”
“Van ổn.” Trần Đạo Mạnh hồi đáp: “Con yêu quái trấn giữ trong giếng mỏ kia, mặc dù đã gây tổn thương vài người của chúng tôi, nhưng khi chúng tôi rút lui nó lại không hề truy kích....”
Nghe Trần Đạo Mạnh kể rõ ngọn ngành đầu đuôi xong, Trương Văn Trọng lại hỏi tiếp: “Mấy người bị thương kia.., tình huống thế nào rồi?”
“Không lạc quan lắm.” Thấy Trương Văn Trọng thăm hỏi tỉnh huống của người bị thương.
Đột nhiên biểu tình của Trần Đạo Mạnh trở nên trầm trọng, hắn lắc đầu thở dài nói: “Cũng không biết đã trúng phải chất độc gì...Hay là do nanh vuốt con yêu quái kia có ấn chứa kịch độc mà trên miệng vết thương của những người kia, đều đang xuất hiện tĩnh trang thối rữa.
Chúng tôi đã từng cho bọn hắn dùng qua Tị Độc Đan, nhưng vẫn không thấy có hiệu quả.”
“ủa? Còn có chuyện như vậy sao?” Trương Văn Trọng nhíu mày nói: “Người bị thương đang ở đâu? Mau dẫn ta qua đó xem nào.”
Trần Đạo Mạnh vội vàng đưa Trương Văn Trọng tới khu lán trai công nhân nghỉ ngơi trong mỏ quặng.
Những đệ tử Phong Sơn phái bị trúng thương, cũng được an bài
Nằm điều dưỡng ở nơi này.
Ờ bên trong khu lán, đang có mấy vị bác sĩ cùng y tá thay nhau chăm sóc vết thương cho bệnh nhân.
Bọn họ đều là những bác sĩ công tác trong bệnh viện huyện do Trần Đạo Mạnh mời đến.
Trương Văn Trọng nhẹ nhàng đi tới bên cạnh một người bệnh, kiểm tra tình huống thương thế của hắn.
Sau đó liền ngoảnh mặt nhìn Trần Đạo Mạnh, phân phó nói: “Đưa bác sĩ cùng y tá về bệnh viện đi, vết thương của những người này, nếu dùng thủ đoạn bình thường sẽ không có tác dụng gì đâu.”
Đối với lời nói của Trương Văn Trọng, Trần Đạo Mạnh tin tưởng không chút hoài nghi.
Lập tức dựa theo phân phó, mời đám bác sĩ cùng y tá ra ngoài, cũng phái xe đưa bọn họ trở về bệnh viện huyện.
Đợi sau khi bên trong khu lán đã không còn ngoại nhân.
Trương Văn Trọng mới sai người đi tới hiệu thuốc bắc ở dưới Cửu Phong trấn, mua Đậu Xanh, Thiền Thuế, Kinh Giới, Trạch Lan, Tần Bì, Hạ Khô Thảo mang về đây.
Sau đó đem những loại dược vật này xay nghiền thành bột chung cùng Tị Độc Đan, cũng dùng nước đường hòa tất cả đặc quánh lại.
Theo sau, hắn xuất hộp cửu châm luôn mang theo bên mình ra.
Nhẹ nhàng cầm lên cây Phi Châm hình dạng như bả đao.
Lấy thủ pháp cực nhanh, chỉ trong khoảnh khắc đã khoét sạch toàn bộ thịt rữa ở trên miệng vết thương của mấy người này ra.
Còn mấy người bị thương, thì sớm đã rơi vào trạng thái hồn mê sâu rồi, cho nên cũng không có bao nhiêu thống khổ.
Sau khi khoét sạch phần thịt thối rữa, Trương Văn Trọng lại đắp thuốc hồ mới điều chế lúc trước, vào trên miệng vết thương của bọn hắn.
Tiếp đó dùng băng gạc quấn quanh lại, mới lên tiếng căn dặn: “Ta đã khoét hết phần thịt hoại tử của bọn họ rồi.
Cũng đắp dược vật chuyên trị tiêu độc, khử trùng.
Chỉ cần mỗi ngày thay băng đắp một lần, Chẳng bao lâu sau, thương thế của bọn họ sẽ khỏi hẳn.”
Đám đệ tử Phong Sơn phái bị thương, đều gắng gượng đau đớn, cảm kích nói: “Đa tạ tông chủ!”
“Đừng ngại, các ngươi hãy nghỉ ngơi cho tốt đi.” Trương Văn Trọng khoát tay kêu bọn hắn không nên cử động mạnh.
Theo sau lại ngoảnh mặt nhìn Trần Đạo Mạnh phân phó: “Kêu vài người đưa ta xuống giếng mỏ thăm dò tình huống xem thế nào nhé.”
Trần Đạo Mạnh cùng mấy tên đệ tử Phong Sơn phái, lập tức dẫn Trương Văn Trọng đến phía giếng mỏ.
Trong lúc tiến sâu vào giếng mỏ, Trương Văn Trọng lại hỏi thăm Trần Đạo Mạnh về đặc điểm nhận dạng của con yêu quái kia.
Trần Đạo Mạnh hồi đáp: “Tôi cũng không biết nó thuộc loại yêu quái gì.
Thoạt nhìn nó béo tròn, hình dạng trên lưng trông tương tự như mai rùa.
Cả người nó được bao phủ một lớp vảy cá sấu, răng nanh cũng sắc nhọn lỡm chờm như thế.
Khi chúng tôi đào xới đến mạch nguồn thì nó có vẻ rất phẫn nộ không đợi cho chúng tôi kịp phản ứng, liền tấn công chúng tôi.
À.., đúng rồi.., ngoại trừ con yêu quái này ra.., ở chỗ đó.., còn có một gốc hoa sen rất đẹp.”
Trong lúc nói chuyện, bọn hắn đã muốn dẫn Trương Văn Trọng vào sâu trong giếng mỏ rồi.
Dưới quặng mỏ là một mảnh tối đen như mực, đám người Trần Đạo Mạnh có vẻ hết sức cẩn thận, sợ con yêu quái kia đột nhiên xuất hiện từ một góc tối tăm nào đó, ra tay đánh lén bọn hắn.
Nhìn bộ dạng khẳn trương của đám người, Trương Văn Trọng khẽ lắc đầu nói: “Đừng khẳn trương như vậy.
Trước khi chúng ta đi xuống dưới đáy, con yêu quái kia chắc chắn sẽ không hiện thân đâu.”
“Vì sao ah?” Đám người Trần Đạo Mạnh tò mỏ hỏi.
Trương Văn Trọng chậm rãi giải thích: “Nếu ta đoán không nhầm, cái gốc hoa sen kia hẳn chính là kì trân dị bảo.
Hơn nữa cũng sắp tới thời khắc thu hoạch.
Cho nên khi các ngươi rút lui, nó mới không đuổi theo truy sát.
Hiện giờ, chắc chắn nó đang bảo hộ ở bên cạnh góc hoa sen kia rồi.”
Đúng như Trương Văn Trọng phán đoán, trên đường đi xuống giếng mỏ, con yêu quái kia cũng không có tập kích quẫy nhiễu.
Mà khi bọn họ xuống dưới nơi, phát hiện ra mạch nguồn khoáng thạch.
Thì một tiếng gầm rú kinh thiên động địa cũng vang vọng lên.
Ngay sau đó, con yêu quái kia liền xuất hiện ra trước mặt đám người Trương Văn Trọng.
“Tiêu Đồ?”
===============================================
PS: Tiêu Đồ đứa con thứ chín của rồng - là linh vật có tính khí lười biếng, thường cuộn tròn nằm ngủ, không thích có kẻ lạ xâm nhập lãnh địa của mình.
Tiêu đồ được khắc trên cánh cửa ra vào, đúng vào vị trí tay cầm khi mở, ngụ ý răn đe kẻ lạ muốn xâm nhập nhằm bảo vệ sự an toàn cho chủ nhà.
Danh Sách Chương: