Quỷ vương, là siêu cấp cường giả gần với quỷ hoàng.
Thực lực của sơ cấp quỷ vương có thể so với người tu chân Hợp Đạo kỳ.
Thực lực của cao cấp quỷ vương có thể liều mạng với người tu chân Độ Kiếp kỳ.
Chỉ bất quá trong mấy trăm năm gần đây, đừng nói là quỷ vương, thậm chí dù là quỷ hậu cũng khá hiếm thấy.
Thế nhưng trong ngày hôm nay, ở trong một khu nhà xưởng bỏ hoang, không ngờ thoáng chốc toát ra một quỷ vương cùng chín quỷ hậu.
Trận thế lớn như vậy, dù là tông phái Địa Tự Hào nhìn thấy, cũng phải nhanh chân bỏ chạy, không dám đơn giản đối địch.
Phỏng chừng cũng chỉ có tông phái Thiên Tự Hào, dám khai chiến với chúng, đương nhiên cuộc chiến đấu như vậy bọn họ cũng phải triệu tập cao thủ trong tông phái tham dự, mới có khả năng thắng lợi.
Thế nhưng hiện tại bên phía hắn chỉ có bốn người.
Hơn nữa trong số bốn người ở đây, cũng chỉ có tu vi của hắn đạt được tiêu chuẩn Luyện Hư kỳ.
Tô Hiểu Hồng kém chút, có Nguyên Anh kỳ.
Béo hòa thượng ở Kim Đan kỳ nhưng bởi vì vừa thụ thương, chỉ sợ cũng phát huy không ra bao nhiêu sức chiến đấu.
Về phần Hoàng Vấn Đình, chỉ có tu vi Kết Đan kỳ.
Nói cách khác ngoại trừ hắn ra, ba người còn lại không phải là đối thủ của quỷ hậu, lại càng không cần nhắc tới quỷ vương.
Nếu như ở thời gian khác, đối mặt trận thế lớn như vậy, hắn có thể tuyển chọn rút lui, đợi khi liên lạc được Từ Pháp chân nhân, trở lại thu thập chúng nó.
Thế nhưng hiện tại nếu hắn rút lui, như vậy ba người kia sẽ chỉ còn một hạ tràng – chết.
Bỏ lại đồ đệ cùng đồng bạn, một mình bỏ chạy, hắn tuyệt đối không làm, cũng tuyệt đối làm không được.
Dù là khả năng chiến thắng thấp, hắn vẫn muốn đấu chiến một hồi, chí ít cũng phải chống cự cho ba người kia thuận lợi rút khỏi nơi này.
Hắn quyết định chủ ý, nắm chặt Bàn Long Ngọc Xích trong tay, híp mắt lại, quan sát con quỷ vương đột nhiên xuất hiện.
Con quỷ vương cao chừng bốn thước, thân hình khôi ngô như một tòa núi nhỏ di động.
Trên đầu nó đội vương miện huyết sắc, thân mặc vương bào huyết sắc, trong tay còn cầm nhiên huyết quỷ đao đã từng dùng máu huyết của ngàn vạn người ngưng luyện mà thành, quấn quýt vô số oan hồn.
Một cỗ huyết quang hòa lẫn vị tanh hôi, từ trong cơ thể nó phóng đi ra, không chỉ làm hoảng đôi mắt Tô Hiểu Hồng, đồng thời còn làm cho nàng muốn hôn mê.
Nhưng đối với Trương Văn Trọng có kim cương thân mà nói, cũng không hề tác dụng.
Đi qua thần thức cường đại, hắn nhìn ra đó là một con sơ cấp quỷ vương, trái tim đang căng thẳng cũng chợt thả lỏng một ít.
Nếu như đối phương là một cao cấp quỷ vương, dù hắn cạn kiệt toàn lực chỉ sợ cũng không chống cự được bao lâu.
Nhưng đối phương là sơ cấp quỷ vương, như vậy nhờ vào vài món tiên khí trong tay, cùng đủ loại đan dược, mặc dù hắn không thể toàn bộ tru diệt được chúng, chí ít cũng có thể kéo dây dưa chúng, cho ba người kia thuận lợi rút khỏi.
Ngay khi hắn đang đánh giá quỷ vương, quỷ vương cũng đang đánh giá hắn.
Tuy rằng thực lực sơ cấp quỷ vương tương xứng với người tu chân Hợp Đạo kỳ, nhưng nó cũng không thể nhìn ra sự sâu cạn của hắn.
Nguyên nhân chủ yếu, thần thức cường đại của hắn đương nhiên là nguyên nhân chính, nhưng thân kim cương cũng có tác dụng che lấp.
Không thể nhìn ra sâu cạn của hắn, nhượng quỷ vương có chút thẹn quá thành giận, nó vung quanh thanh nhiên huyết quỷ đao trong tay, chỉ về hướng hắn, mở chiếc miệng đầy răng nanh như bồn máu, phát ra tiếng rít gào làm kẻ khác run sợ dựng đứng tóc gáy: “Sát!”
“Sát!”
Chín quỷ hậu theo nó cùng nhau rít gào lên.
Một quỷ vương và chín quỷ hậu, từ bốn phía lao về chỗ hắn.
Tuy rằng biết thực lực của chính mình và quỷ vương quỷ hậu thua kém xa nhưng Tô Hiểu Hồng cũng không đứng yên mặc kệ, mà giơ khẩu súng, hướng đám quỷ liên tục nổ súng, kêu lớn: “Lão sư, em đến giúp thầy.”
Cùng lúc đó, yêu sủng Hắc Hùng Tinh của nàng cũng liều lĩnh đánh về phía con quỷ hậu có cự ly gần nhất.
“Tiểu muội, thực lực của cô và chúng nó chênh lệch quá lớn, căn bản không thể uy hiếp được chúng nó, mau nhanh đi xem tình huống của béo hòa thượng, giúp hắn trị liệu sơ thương thế, sau đó mang theo những người bị yêu linh bám lên người, mau nhanh rời khỏi khu xưởng hoang phế này.
Khu xưởng này đã bị yêu ma dùng trận thế tạo thành U Minh Quỷ Vực, chỉ phải rời khỏi đây mới thoát khỏi những con lệ quỷ lẫn oan hồn dây dưa.”
Trương Văn Trọng đang ở trong sự vây công của một quỷ vương và chín quỷ hậu, trên mặt không có nửa điểm khẩn trương cùng kinh hoàng, sau khi hướng Tô Hiểu Hồng rống một tiếng, hai tay vừa nhấc, Âm Dương Ngũ Hành Nghi, Bạch Ngọc Mãnh Hổ Trấn Chỉ, Long Phượng Trình Tường Ấn và ba mươi sáu lôi châm đồng loạt được hắn triệu hoán ra khỏi Càn Khôn Hồ.
Âm Dương Ngũ Hành Nghi trong nháy mắt phát động, làm ban đêm trong khu xưởng trong nháy mắt điên đảo trở thành ban ngày.
Tuy rằng nói mạnh như quỷ hậu, quỷ vương đã không hề e ngại ánh mặt trời, thế nhưng những quỷ thủ ló lên khỏi mặt đất đều vang lên tiếng xèo xèo, hóa thành những mảnh vụ khí tiêu tán không gặp.
Đương nhiên tác dụng của Âm Dương Ngũ Hành Nghi không chỉ là như vậy.
Quỷ vương và quỷ hậu đột nhiên cảm giác được, ngũ hành trong thân thể đột nhiên xuất hiện dị biến.
Tuy rằng chúng đều là quỷ, nhưng quỷ cũng nằm trong ngũ hành.
Cho nên ngũ hành dị biến, không chỉ làm chúng nó phi thường thống khổ, cũng làm chúng phải phân ra một bộ phận quỷ lực áp chế sự dị thường của ngũ hành.
Bất quá quỷ vương và quỷ hậu cũng đều biết, đầu sỏ gây nên việc này chính là nam tử nhân loại ngay trước mắt.
Cho nên trong lúc áp chế ngũ hành biến hóa, chúng cũng nhanh hơn tốc độ đánh về phía hắn.
Bạch Ngọc Mãnh Hổ Trấn Chỉ cùng Long Phượng Trình Tường Ấn, ở khắc này, hóa thành một con bạch hổ và kim long thải phượng rít gào nhằm phía quỷ vương có thực lực cực mạnh nhất.
Mục đích của hắn là dùng kiện tiên khí cùng chuẩn tiên khí cuốn lấy quỷ vương, tranh thủ cho chính mình có thời gian truy sát quỷ hậu.
Nếu như thời gian cho hắn đủ giết chết chín quỷ hậu, sau đó chống lại một sơ cấp quỷ vương có thực lực tương đương người tu chân Hợp Đạo kỳ, cũng có hi vọng đánh thắng một trận.
Ba mươi sáu lôi châm, hóa thành một mảnh quang vũ màu tím, từ khe hở giữa quỷ vương và quỷ hậu xuyên qua, đâm trúng tám người bị yêu linh chiếm thân phủ phục trên mặt đất kể từ khi quỷ vương xuất hiện, làm thân thể họ trong nháy mắt cứng đờ, phác thông một tiếng nằm úp sấp xuống mặt đất.
Cùng lúc đó, hắn cầm Bàn Long Ngọc Xích trong tay dùng uy thế sấm sét nhằm phía chín quỷ hậu, là ba sơ cấp quỷ hậu thực lực kém nhất.
Nhìn thấy một màn chiến đấu kịch liệt trước mắt, Tô Hiểu Hồng thoáng do dự một chút, cuối cùng quyết định dựa theo lời hắn nói đi làm.
Tuy rằng mười lệ quỷ trước mắt đều hung tàn không gì sánh được, nhưng nàng vẫn phi thường tin tưởng hắn.
Vì vậy trước tiên nàng triệu hồi Hắc Hùng Tinh, xoay người hướng Hoàng Vấn Đình vừa nâng lên béo hòa thượng, ném một viên đan dược chữa thương cho hắn, nói: “Nhanh ăn đan dược vào, sau đó cùng tôi đi cứu tám người kia, thực lực chúng ta có hạn, ở lại chỗ này sẽ cấp lão sư thêm phiền phức.
Chỉ khi chúng ta an toàn bỏ chạy thì lão sư mới khả năng ung dung đối địch.”
Khác với nàng, béo hòa thượng liếc mắt liền nhìn ra vây quanh hắn là một quỷ vương và chín quỷ hậu.
Đối với sự đáng sợ của chúng, hắn cũng từng nhìn thấy ghi chép liên quan trong điển tịch sư môn.
Hơn nữa ngay vừa rồi hắn còn tự thể nghiệm uy lực đáng sợ của một quỷ hậu.
Cho nên nghe Tô Hiểu Hồng nói xong hắn không có nửa điểm dị nghị, lúc này liền gật đầu nói: “Cô nói không sai, chúng ta mau nhanh đưa tám người kia đi.”
Ba người rất nhanh nhiễu qua chỗ chiến đấu kịch liệt, đến trước người tám người bị yêu linh chiếm thân.
Mặc dù có thương trong người, nhưng khí lực béo hòa thượng cũng không yếu bớt.
Hơn nữa hiện tại tám người đều bị hắn dùng lôi châm phong bế huyệt vị, toàn thân cứng ngắc không nhúc nhích.
Cho nên hắn rất nhẹ nhàng khiêng hai người bị yêu linh chiếm thân đặt lên vai.
Tô Hiểu Hồng và Hoàng Vấn Đình tuy là nữ lưu, nhưng thân là người tu chân, khí lực cũng không nhỏ, lúc này học theo dáng dấp béo hòa thượng, đều tự nâng hai người bị yêu linh chiếm thân.
Mà yêu sủng Hắc Hùng Tinh cũng đã khôi phục chân thân, đem hai người khác đặt lên lưng mình.
“Đi.” Tô Hiểu Hồng hô một tiếng, dẫn đầu chạy ra khỏi nhà xưởng bị vứt đi.
Hắc Hùng Tinh đi theo sát, sau đó là béo hòa thượng và Hoàng Vấn Đình.
Ngay khi bọn họ chạy ra khỏi nhà xưởng, hắn dùng một chiêu trong Thuần Dương kiếm pháp, Húc Nhật Đông Thăng chém chết ba sơ cấp quỷ hậu có tu vi tương đương Hóa Thần kỳ.
Chín quỷ hậu chỉ còn lại sáu, nguyên bản Cửu Cung Quỷ Trận ở trong nháy mắt bị phá vỡ, uy hiếp đối với hắn cũng giảm đi trong nháy mắt.
Nhìn thấy ba con quỷ phe mình bị mất mạng, quỷ vương rất tức giận, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể công phá thế trận của bạch hổ và kim long thải phượng dây dưa.
Hắn lấy ra bình Cửu Chuyển Huyền Linh Đan, ném một viên vào miệng, khôi phục linh lực vừa tiêu hao.
Lập tức lại vung lên Bàn Long Ngọc Xích, hướng sáu con quỷ hậu còn lại lao tới.
Một đạo kiếm khí sắc bén từ trong người hắn tuôn ra, trong nháy mắt đã đem sáu quỷ hậu toàn bộ nhét vào phạm vi công kích.
Trong khoảng thời gian ngắn, kiếm quang sáng rực lóa mắt bao phủ toàn bộ khu nhà xưởng.
Thậm chí màn đêm ngoài hán khu cũng bị đạo kiếm quang chiếu rọi như ban ngày.
Thuần Dương kiếm pháp – Nhất Kiếm Kim Quang Diệu Cửu Châu.
Danh Sách Chương: