“Phá hủy...Tĩnh Quốc Thần Xã...” Ánh mắt Viễn Đằng Khuê dại ra, dùng thanh âm đờ đẫn lặp lại chỉ lệnh do Trương Văn Trọng vừa hạ xuống.
Mầm móng đại biểu cho ý niệm này, đã thành công chôn giấu tận sâu trong ỷ thức của hắn.
Trương Văn Trọng thỏa mãn gật đầu, cũng không ngừng lại, tiếp tục thi triển Chúc Do Thuật bóp méo đoạt kỹ ức của Viễn Đằng Khuê.
Sau một phen bóp méo kỷ ức, Viễn Đằng Khuê liền hoàn toàn quên hẳn đoạt kỷ ức gặp được Trương Văn Trọng.
Chỉ sửa lại lúc điều tra về Trương Văn Trọng tại huyện Ẩn Ngạc, lại ngòai ý muốn gặp được một cao thủ kiếm tu thần bí.
Trải qua một phen đánh nhau kịch liệt sống chết, Viễn Đằng Khuê cùng đối phương hợp thành kết quả lưỡng bại câu thương.
Đương nhiên Trương Văn Trọng cũng không có quên, đem kiện dị bảo mà Âm Dương Đạo muốn có cũng đặt lên trên người vị cao thủ kiếm tu thần bí vốn không hề tồn tại kia.
Kể từ đó.
Âm Dương Đạo sẽ đem lực chú ý đặt lên trên người vị cao thủ kiếm tu thần bí vốn không tồn tại, chí ít trong khoảng thời gian ngắn, sẽ không trở lại dây dưa hắn.
Đợi đến sau đó, dù người của Âm Dương Đạo có tỉnh ngộ lại, nhận thấy được minh đã bị lừa, Trương Văn Trọng cũng đã làm xong sự chuẩn bị ứng phó, sẽ không còn địa phương nào để cố kỵ.
Sau khi bóp méo ký ức của Viễn Đằng Khuê, Trương Văn Trọng cũng không quên xóa đi kỹ ức của Cửu Bảo Giai Nhân.
Tuy rằng người này đã bị hấp hối vì Hỏa Điệp Loạn Vũ tập kích, nhưng dù sao hắn cũng là một người tu chân Kết Đan sơ kỳ, tố chất thân thế mạnh hơn người bình thường, làm sao dễ dàng chết như vậy.
Một ngày tỉnh lại, lại có kỹ ức khác hẳn với Viễn Đằng Khuê, chẳng phải gia tăng thêm phiền phức? Tuy rằng có thể giết chết hắn, nhưng Trương Văn Trọng không dự định làm như vậy.
Dù sao có hắn làm chứng, người của Âm Dương Đạo mới có thể càng thêm tin tưởng Viễn Đằng Khuê nói.
Sau khi bóp méo ký ức của hai người.
Trương Văn Trọng cũng không quên đem kiện linh khí bát phẩm Huyền Mộc Chiết Phiến và bảo khí cửu phẩm Lưu Kim Phi Toa của Viễn Đằng Khuê cùng kiện bảo khí lục phẩm Kim Thác Hoa Văn của Cửu Bảo Giai Nhân cướp lấy, xem như chiến lợi phẩm thu nhập vào trong Càn Khôn Hồ.
Duy nhất đáng tiếc chính là, kiện pháp bảo hộ thân linh khí tứ phẩm của Viễn Đằng Khuê đã bị hắn phá hủy.
Bằng không chiến lợi phẩm lại có thêm một phần.
Linh khí tứ phẩm, phải đổi được bao nhiêu kiện linh tài liệu cao phẩm nha!
Đối vói việc này, Trương Văn Trọng nhiều ít có chút đau lòng.
Tuy nói Huyền Mộc Chiết Phiến và Kim Thác Hoa Văn ở trong tay Trương Ván Trọng cũng không nhất định có được công dụng, nhưng có thể để cho người của Hà Phi Quan giúp hắn tiêu tang vật với một giá trị không nhỏ.
Nhất là Huyền Mộc Chiết Phiến có cấp linh khí bát phẩm, ngày sau nếu lấy ra bán, tất nhiên sẽ dẫn ra oanh động không nhò.
Dù sao ở thế giới hiện nay, một kiện linh khí thượng phẩm, thật sự rất khó có được.
Thậm chí trong một số môn phái tu chân nhỏ, bảo bối trấn phái còn không có phẩm cấp cao bằng nó.
Trương Văn Trọng cũng không dự định giao Huyền Mộc Chiết Phiến và Kim Thác Hoa Văn cho Tô Hiểu Hồng sử dụng, bởi vì pháp bảo này cũng thuộc về Ẩm Dương Đạo, một khi bị người của Âm Dương Đạo phát hiện, tất nhiên sẽ mang đến phiền phức cho Tô Hiểu Hồng.
Thay vì như vậy, còn không bằng đích thân luyện chế một nhóm pháp bảo phù hợp với tính cách của nàng.
Nói như vậy càng có thể tăng cường độ phù hợp cho nàng và pháp bảo, lại có thế phát huy ra uy lực lớn nhất của pháp bảo.
Về phần kiện Lưu Kim Phi Toa, Trương Văn Trọng cũng dự định giữ lại dùng.
Tuy pháp bảo này chì là bảo khí cửu phẩm, nhưng hiệu quả của nó cũng không tệ.
Nhưng trước khi dùng nó, Trương Văn Trọng cũng cần phải luyện chế một phen.
Một, xóa đi dấu vết về Âm Dương Đạo trong nó, hai, là đề thăng phẩm cấp của nó, làm nó có thể thăng làm linh khí, tăng cường công hiệu cực lớn!
Lần này, Viễn Đằng Khuê và Cửu Bảo Giai Nhân, thậm chí là Âm Dương Đạo, thật sự là tiền mất tật mang!
Sau khi thu ba kiện pháp bảo vào trong Càn Khôn Hồ, Trương Văn Trọng cũng không nhìn hai người nằm trên mặt đất bất tỉnh, xoay người bay đi, biến mất trong rừng, nhưng sau một thoáng hắn lại quay trở về.
“Không thể tiện nghi cho các ngươi như vậy...” Trương Văn Trọng cười lạnh nói thầm, sau đó cúi người lấy hết tiền bạc lẫn giấy tờ trên người bọn hắn.
Cuối cùng trước khi đi, hắn còn không quên phóng ra phong nhận thuật, đem quần áo cả hai cắt nát thành mảnh nhỏ, bay đầy mặt đất.
Thậm chí không nghĩ qua cả lông mao trên người cả hai cũng cạo sạch sẽ...
Ngay khi Trương Văn Trọng rời khỏi núi chừng hơn một tiếng đồng hồ một đội du khách cũng đã lên tới nơi này.
Bọn họ cũng không nhìn ra dị trạng của hoàn cảnh chung quanh, trái lại liếc mắt liền nhìn thấy hai người gần như trằn truồng nằm đó, dùng giọng nói giật mình kinh ngạc thốt lên:
“Ta kháo.., thật là tinh tứ nha!”
“Không ngờ lại chạy lên núi chơi trò dã chiến.., thế đạo từ bao giờ rộng mở như vậy?”
“Mau nhìn, quần áo của hai người không ngờ đã xé nát.., đùa cũng thật quá phận nha?”
“Mùa đông lạnh giá như vậy dù tôi mặc áo bông còn thấy lạnh, bọn họ lại xé quần áo chơi dã chiến, xem ra bọn họ thật sự là đói khát vô cùng a!”
“Được rồi, chúng ta cũng đừng ở nơi này quấy rối họ đi đường vòng thôi!”
“Chờ một chút, tinh cảnh như vậy tương đối hiếm có ta phải chụp lại, truyền lên inte...”
Nguyên lai tuy hai người đều là người tu chân, đồng thời có tu vi không kém, nhưng linh lực tốn thương nặng, khả năng chống giá lạnh cũng giảm xuống.
Gió lạnh trên núi cao, vốn lạnh đến tận xương, hai người gần như trần truồng, tuy rằng hôn mê nhưng bản năng cầu sinh cũng sai khiến, liền dựa vào đối phương, ôm cứng lấy nhau chống lạnh.
Mà lúc này bị du khách nhìn thấy, bọn hắn đang ôm chặt nhau, cũng khó trách sẽ bị hiểu lầm.
Trong khoảng thời gian ngắn, du khách leo núi đều lấy ra máy chụp hình hay điện thoại, ghi lại hình ảnh, định về nhà sẽ truyền lên inte...
Sau khi Trương Văn Trọng rời đi, quay trở về trong nhà.
Giờ khắc này, Vương Hân Di và tiểu Liên Nam cũng về tới, khi Trương Văn Trọng vào nhà, Vương Hân Di đang hưng phấn đem quần áo mới mua thay liên tục cho Liên Nam, không ngừng chụp ảnh, trong miệng liên tục kêu lên: “Thật khả ái”, “thật đẹp”.
Tiểu Liên Nam đối với việc này cũng không phản cảm, khuôn mặt đỏ bừng lộ vẻ hưng phấn cùng vui vẻ.
Dù sao nó cũng đã rất nhiều năm không được mặc quần áo mới như thế.
Mà Trần Chí hộ tống hai người về nhà, cũng không rời đi, ngồi bên trong phòng khách, đôi mắt lấp lánh hữu thần liên tục nhìn quanh phòng khách, cơ thể căng thẳng, tinh khí thần cũng ở trạng thái đinh cao, phàm có tinh huống dị thường phát sinh, hắn sẽ lập tức làm ra ứng đối.
Nhìn thấy Trương Văn Trọng trở về, Trần Chí nhanh đứng dậy đón, nhưng trạng thái cảnh giác của hắn cũng không hề yếu bớt.
Tiểu Liên Nam cũng phát hiện thân ảnh của Trương Văn Trọng, lập tức bỏ lại Vương Hân Di, bước nhanh nhào vào trong lòng hắn, ôm chặt hắn, nói: “Cha, cha đã về rồi, cha xem quần áo của con đẹp không?”
“Đẹp.” Trương Văn Trọng xoa nhẹ đầu nó, cười đáp.
Vương Hân Di ghen tỵ nói: “Em trai em thật không hổ là cha của nó vừa về liền làm cho nó từ bỏ chị.”
Tiểu Liên Nam vốn hiểu chuyện liền quay đầu lại nhìn nàng nói: “Cô cô con không có vứt bỏ cô cô đâu, con thích cha, cũng thích cô cô ah.”
Trương Văn Trọng không khỏi bật cười, lắc đầu nói: “Không phải đâu chị, cả chị cũng muốn ghen tỵ em và tiểu Liên Nam?” Sau đó hắn thả tiểu Liên Nam xuống, nói: “Tiểu Liên Nam, đến chơi với cô cô cha có chút chuyện muốn nói chuyện với chú cảnh sát.”
“Dạ.” Tiểu Liên Nam nhu thuận gật đầu, sau đó chạy về hướng Vương Hân Di, cùng lúc đó Trần Chí cũng đi tới trước người Trương Văn Trọng.
“Chúng ta đi ra ngoài nói.” Trương Văn Trọng nhìn Trần Chí gật đầu, sau đó xoay người đi ra ngoài.
“Dạ.” Trần Chí đáp, vội vã theo sát phía sau hắn.
“Kỳ quái, em trai quen biết vị cảnh sát này lúc nào?” Nhìn bóng lưng hai người ra cửa, Vương Hân Di nhỏ giọng nói thầm, vẻ mặt chần chờ không giải thích được.
Nhưng nàng cũng không suy nghĩ nhiều, rất nhanh lại cùng đùa giỡn với tiểu Liên Nam.
Danh Sách Chương: