Bên trong phòng của Thái Thuận Công có một pháp trận phòng ngự, chỉ dùng để ngăn ngừa người ngoài xông vào.
Nhưng đối với Trương Văn Trọng mà nói, lại không có bất luận trở ngại gì, bị hắn dễ dàng phá giải, sau đó dẫn theo Trần Hi cùng những người tu chân khác đi vào căn phòng có vẻ cổ xưa này.
Bên trong phòng của Thái Thuận Công, ngoại trừ chiếc giường làm bằng đá, còn có hai giá sách đựng đầy sách cổ.
Đồng thời còn có một đống lớn cao phẩm linh tài liệu dùng để luyện chế phù chú cùng pháp bảo.
Trần Hi vừa nhìn thấy sách cổ cùng linh tài liệu cao phẩm, hai mắt liền tỏa sáng, vội vàng chỉ huy những người tu chân cùng đi theo, đem mấy thứ này toàn bộ dời ra ngoài, chất đống ở địa điểm quy định.
Tuy rằng Trần Hi chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ, nhưng dù sao hắn cũng là thủ hạ của Trương Văn Trọng, những người tu chân có tu vi cao hơn hắn rất nhiều, nhưng cũng không dám cự tuyệt, vi phạm mệnh lệnh của hắn, đều thành thật hành động vai diễn “người bốc vác”, nhưng lại không hề có nửa câu oán hận.
Không bao lâu, sách cổ cùng linh tài liệu cao phẩm trong phòng Thái Thuận Công đã bị vận chuyển không còn gì, thậm chí cả dụng cụ bài biện trang trí trong phòng cũng bị Trần Hi dẫn người dọn đi.
Dùng cách nói của Trần Hi: “Mấy thứ này đều là đồ cổ tranh chữ niên đại lâu đời, dù không đổi được linh tài liệu, cũng có thể đổi thành tiền mặt, dù sao cũng không thể lãng phí phải không?”
Lời nói của Trần Hi, làm cho những người tu chân vừa trợn tròn mắt há hốc, cũng cảm giác sâu sắc kính phục, rất có vài người sinh ra cảm giác “trong lòng cảm ngộ”.
Lại nghĩ ngày sau nên nơi theo cách làm của Trần Hi, thậm chí còn muốn phát dương quang đại, quả nhiên đem chiến lợi phẩm cướp đoạt được xem như đàn châu chấu quá cảnh.
Ngay khi Trần Hi cùng những người tu chân đã dọn sạch phòng ở của Thái Thuận Công, chuẩn bị rời đi đến phòng khác tiếp tục việc cướp đoạt chiến lợi phẩm, vùng lông mày của Trương Văn Trọng cau lại đi vòng quanh chiếc giường đá của Thái Thuận Công mấy vòng.
Trần Hi tiến đến bên người hắn, nhìn hắn, lại nhìn giường đá, hiếu kỳ dò hỏi: “Làm sao vậy, tông chủ, lẽ nào ngài xem trong giường đá này? Hay là chúng ta nghĩ biện pháp dời luôn nó ra ngoài?”
Đám người Lục Hòe sau khi dặn dò công việc với các đệ tử trong môn phái, đều tề tựu bên người Trương Văn Trọng, muốn tranh thủ cơ hội kết giao cảm tĩnh với hắn.
Lúc này nhìn thấy hắn đi quanh giường đá quan sát, đều tràn đầy hiếu kỳ đi tới, học theo dáng dấp của hắn, đánh giá chiếc giường đá kia.
Nhưng vô luận bọn họ dùng mắt thường hay thần thức, cũng không thể nhìn ra giường đá có chỗ nào đáng quan tâm.
Lúc này khi bọn họ nghe được câu hỏi của Trần Hi, đều dựng lên lỗ tại, hiếu kỳ muốn biết đáp án.
Nhưng Trương Văn Trọng cũng không giải thích nguyên nhân mình đi vòng quanh giường đá làm gì, chỉ đưa tay huơ lên vài cái, một đạo kiếm khí sắc bén từ trong ngón trỏ hắn phóng xuất ra, trong tiếng vang “xuy xuy”, đã cắt ngang chiếc giường đá làm
Cầm mảnh đá trong tay suy nghĩ một lúc.
Trương Văn Trọng mỉm cười, nói: “Dời nguyên giường thì không cần đâu, ta chỉ cần một khối như vậy thì được rồi.”
Lục Hòe bọn họ nhìn nhau, vẻ mặt mê man cùng không giải thích được.
Bọn họ đều không hiểu, Trương Văn Trọng cần mảnh đá kia làm gì.
Vô luận bọn họ dùng mắt thường hay thần thức để kiểm tra, khối đá cũng vô cùng bình thường không thể bình thường hơn được nữa.
“Trong hồ lô của Trương Văn Trọng, rốt cục đang bán thuốc gì nha?” Lục Hòe bọn họ đều nhìn thấy nghi vấn như vậy trong ánh mắt đối phương.
Sau một lát do dự, Lục Hòe mở miệng hỏi: “Vậy...Trương tiên sinh, giường đá này anh còn lấy nữa không?”
“Từ bỏ.” Trương Văn Trọng nhìn Lục Hòe, không giải thích được hỏi: “Thế nào, có vấn đề gì sao?”
Lục Hòe vội vàng cười theo, nói: “Không có vấn đề gì, tôi chỉ muốn hỏi một chút, tôi có thể lấy một khối được chứ? Hay dùng linh tài liệu mua cũng được.” Ý nghĩ của hắn rất đơn giản, nếu Trương Văn Trọng cảm thấy hứng thú đối với giường đá, như vậy giường đá này phải có chỗ thần kỳ nào đó.
Tuy hiện tại hắn nhìn không ra, nhưng hắn xác định do tầm mắt và thần thức của mình không đủ.
Đã như vậy, không bằng cũng đem một khối quay về, lại đem lực toàn phái đến nghiên cứu, không tin không chiếm được kết quả.
Câu nói của Lục Hòe, cũng nhắc nhở mấy đầu lĩnh của những tông phái khác, bọn họ cũng vội vàng khẳn cầu Trương Văn Trọng chấp thuận cho bọn họ mỗi người mang đi một khối.
“Các vị lấy giường đá này làm gì?” Trương Văn Trọng đầu tiên là sửng sốt, sau đó nghĩ thông được ý đồ của những người này, không khỏi bật cười, cũng không giải thích điều gì, chỉ nói: “Các vị đã muốn giường đá này, vậy thì cứ lấy đi.
Chuyện dùng linh tài liệu để mua gì đó, thì không cần đâu.” Dứt lời hắn cũng không để ý những người này, xoay người cùng Trần Hi rời khỏi phòng Thái Thuận Công.
“Đa tạ Trương tiên sinh, lần này xem như chúng tôi thiếu anh một nhân tình.” Lục Hòe bọn họ liền kêu lên, lập tức ào về phía giường đá, tranh đoạt từng khối đá, thậm chí còn suýt chút xảy ra sự kiện quyền cước chày máu.
Chỉ trong nháy mắt, giường đá đã bị phân chia hoàn toàn, mà Lục Hòe bọn họ tay cầm từng khối, cười ha hả lật xem không ngớt.
Quay đầu lại nhìn dáng tươi cười tràn đầy trên mặt bọn họ, Trần Hi chỉ lộ vẻ mặt như “đáng tiếc”, hắn tiến đến bên người Trương Văn Trọng, nhỏ giọng nói: ‘Tông chủ, cứ như vậy không công đem giường đá đưa cho bọn hắn?”
Trương Văn Trọng lắc đầu cười nói: “Giường đá đó chỉ là loại đá bình thường mà thôi, bọn họ muốn lấy cứ lấy, Chẳng lẽ cậu còn muốn thu tiền của họ sao? Vài khối đá bình thường để bọn họ thiếu chúng ta một nhân tình, sinh ý này làm cũng thật tốt quá...”
Trần Hi không khỏi sửng sốt, nhìn khối đá trong tay Trương Văn Trọng, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc hỏi: “Chỉ là tảng đá bình thường? Vậy sao ngài...”
“Khối đá của ta thì khác.” Sau khi nói những lời này, Trương Văn Trọng lại ngậm miệng không nói tiếp, mà Trần Hi cũng không hỏi nhiều, chỉ quay đầu lại nhìn Lục Hòe bọn họ đang ôm từng khối đá trong tay xem như bảo bối cười toe toét, lắc đầu cười thầm không ngớt.
Trương Văn Trọng cúi đầu nhìn khối đá trong tay, tuy rằng nó không khác gì những mảnh đá khác, cũng không có nửa điểm linh khí phát ra, nhưng Trương Văn Trọng lại biết, đây cũng không phải loại đá bình thường, mà là linh tài liệu thiên cấp nhị phẩm - Long Lân Thạch.
Ở trên tảng đá này, có rất nhiều hoa văn đột khỏi, vừa nhìn tưởng chừng như lộn xộn, so sánh với hoa văn ở những tảng đá khác cũng không có khác nhau quá lớn.
Thế nhưng trong mắt Trương Văn Trọng đã từng nhìn thấy loài rồng, hoa văn trên mặt tảng đá giống y hệt hoa văn trên long lân(vày rồng), không có chút nào khác biệt.
Đương nhiên nếu như chỉ dựa vào những hoa văn này mà nói, Trương Văn Trọng cũng chỉ hoài nghi, cũng không thể xác định.
Chân chính để hắn xác định Long Lân Thạch, chính là khối Phượng Hoàng Huyết Thạch hắn đặt bên trong Càn Khôn Hồ.
Ngay vừa rồi, khi hắn có chút đắn đo không chính xác, Phượng Hoàng Huyết Thạch bên trong Càn Khôn Hồ đã sản sinh phản ứng cộng mình cùng khối đá kia, mới làm cho hắn xác định, khối đá bị Thái Thuận Công dùng làm giường nằm, chính là thiên cấp nhị phẩm Long Lân Thạch.
Sở dĩ linh khí của Long Lân Thạch không hiện, là bởi vì bên ngoài linh tài liệu này, bao trùm một loại chất đá có thể che đậy không cho linh khí tiết ra ngoài.
Cũng bởi vì nguyên nhân này, làm cho Long Lân Thạch biến thành một trong những loại linh tài liệu thưa thớt nhất.
“Không nghĩ tới, bên trong Phù Bảo Tông, còn có thể tìm được linh tài liệu thiên cấp nhị phẩm.
Có Long Lân Thạch này, lại thêm khốị Phượng Hoàng Huyết Thạch trước đó, hợp uy lực của hai kiện linh tài liệu thiên cấp, nói không chừng ta có thể luyện chế ra tiên khí trong truyền thuyết - Long Phượng Trình Tưởng.” Nghĩ tới đây, Trương Văn Trọng cảm giác có chút hưng phấn.
Ờ kiếp trước, Trương Văn Trọng cũng từng nghĩ tới muốn luyện chế Long Phượng Trình Tưởng, chỉ tiếc không thể gom đủ Phượng Hoàng Huyết Thạch và Long Lân Thạch, cuối cùng đành thôi.
Hiện tại, Phượng Hoàng Huyết Thạch và Long Lân Thạch đều đã tới tay, hắn thật khẳn cấp muốn luyện chế ngay Long Phượng Trình Tưởng.
Nếu không phải lúc này có quá nhiều người ngoài ở đây, hắn đã sớm lấy ra Hỗn Độn Lô, bắt đầu luyện khí ngay tại chỗ.
Khi Trương Văn Trọng đi tới sân rộng của Phù Bảo Tông, trong sân rộng to như vậy, sớm đã chất đẩy linh tài liệu, phù chú cùng pháp bảo.
Vừa nhìn qua, còn tưởng rằng là một gò núi nhỏ.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Trần Hi tự nhiên vui mừng không ngớt.
Từ sau khi trở thành người tu chân, hắn lần đầu tiên nhìn thấy nhiều linh tài liệu, phù chú và pháp bảo như vậy.
Trong khoảng thời gian ngắn, cả người hắn đều bị chán động, trong miệng chỉ còn lẳm bẩm hai chữ “phát tài”, lần này thật sự là phát tại.
Lục Hòe vội vàng nói: “Trương tiên sinh, những linh tài liệu, phù chú và pháp bảo này thật quá nhiều, chỉ nhờ vào thuộc hạ của anh, sợ có thể chờ đi toàn bộ.
Không ngại để Linh Xu phái chúng tôi giúp anh vận chuyển nhé? Tôi bảo chứng, trong quá trình vận chuyển, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống tổn hại, một ngày có tổn hại, Linh Xu phái sẽ bồi thường gấp bội.”
Mấy đầu lĩnh khác cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém, đều tỏ thái độ nói:
“Vì Trương tiên sinh cống hiến sức lực, là một loại vinh hạnh lớn lao, làm sao để một mình Linh Xu phái các vị độc hưởng? Liễm Sơn kiếm tông chúng tôi cũng rất thích ý cống hiến sức lực.”
“Chuyện này tự nhiên cũng không thể thiếu Hoa Gian phái chúng tôi.
Ngũ Quý Vận Chuyển Thuật của chúng tôi rất có kỹ thuật đó.”
“Ba sơn Tiêu gia chúng tôi ở gần bên có một công ty vận tải, nếu như Trương tiên sinh cần, tôi lập tức gọi điện thoại kêu người đến.”
“Đa tạ ý tốt của các vị.” Trương Văn Trọng mỉm cười lắc đầu, nói: “Tôi tự có biện pháp vận chuyển đi, không dám làm phiền các vị.” Dứt lời hắn lấy ra Càn Khôn Hồ, niệm tụng hai câu chú ngữ, đưa tay vẫy nhẹ, thoáng mắt đống linh tài liệu, phù chú cùng pháp bảo chất cao như gò núi đã được thu nhập vào trong Càn Khôn Hồ.
“Càn Khôn Hồ? Đây là Càn Khôn Hồ?”
“Trời ạ, ngoại trừ cao phẩm đan dược ra, còn có cao phẩm pháp bảo...Trương tiên sinh đến tọt cung từ đâu tìm được nhiều thứ tốt như vậy?”
“Thâm sâu khó lưỡng, đúng là thâm sâu khó lưỡng.”
Trong khoảnh khắc, tiếng kinh hô lại vang lên khắp toàn bộ Băng Xuyên sơn.
Danh Sách Chương: