Sau khi thương lượng xong.
Trương Văn Trọng cũng quyết định dẫn Vưu Giai đi dạo phố huyện.
Vưu Giai muốn thưởng thức bầu không khí ngày tết ở làng quê.
Cho nên không muốn Trương Văn Trọng lái xe.
Mà hai người nắm tay nhau đi tản bộ.
Vừa ra khỏi tiểu khu, bỗng nhiên Vưu Giai nhìn thấy một thiếu nữ đang đứng trên mái nhà phía bên đường, gương mặt đầy nước mắt, sắp sửa nhảy lầu.
Gương mặt của nàng nhìn còn có chút non nớt, đại khái chỉ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, tuy rằng thân thể cũng không gầy ốm như cây sậy, nhưng cũng tương đối gầy yếu, nhìn qua đã biết dinh dưỡng không đầy đủ.
Nhưng làm kẻ khác kinh ngạc chính là, bụng của nàng lại to, nhìn giống như đã mang thai mấy tháng.
Lẽ nào thiếu nữ định nhảy lầu này, là một người phụ nữ đang mang thai?
“Chúng ta qua nhìn xem.” Nói xong, Trương Văn Trọng kéo Vưu Giai bước nhanh chạy về hiện trường xảy ra chuyện.
Lúc này, bên dưới tòa lầu thiếu nữ đang đứng, đã vọt tới không ít người vây xem.
Cảnh sát và nhân viên phòng cháy chữa cháy cũng đã đến, ngoại trừ phái người lên mái nhà cứu viện thiếu nữ, bọn họ còn đang kéo cảnh giới tuyến bên dưới lầu, lại bắt đầu bố trí túi hơi thật lớn, ơ bên cạnh còn đỗ một xe cứu thương, nhân viên y tế đã làm xong chuẩn bị.
Khi Trương Văn Trọng lôi kéo Vưu Giai xen vào trong đoàn người, một người phụ nữ trung niên khoảng chừng gần bốn mươi tuổi, đang ngồi bệch bên trong cảnh giới tuyến gào khóc: “Con gái, chúng ta tin tưởng con được chưa? Ngàn vạn lần đừng làm chuyện điên rồ.
Nếu như con chết, mẹ cũng không muốn sống, ở bên cạnh người bà, có một nam tử trung niên mái tóc hoa râm cũng đang lau nước mắt, nhẹ giọng an ủi bà.
Ngay khi Trương Văn Trọng và Vưu Giai đang định tìm người hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì, một cảnh quan bước nhanh đến trước người hắn, cung kính nói: “Tông..
, Ách..
.Trương tiên sinh, sao cũng đã kinh động đến anh?”
“Anh là...Trần Chí?” Trương Văn Trọng cũng nhận ra người này, không nhiều lời vô ích, nhanh miệng hỏi: “ở đây xảy ra chuyện gì vậy? Thiếu nữ trên mái nhà vì sao lại muốn phí hoài bản thân mình?”
Trần Chí thân là đệ tử Trần gia, tự nhiên không dám giấu diếm Trương Văn Trọng điều gì, bất quá nơi này cũng không phải chỗ nói chuyện, cho nên hắn cho Trương Văn Trọng và Vưu Giai đi vào trong cảnh giới tuyến, đi tới một địa phương không có người vây xem, mới đem ngọn nguồn chuyện này nói ra với Trương Văn Trọng và Vưu Giai.
Nguyên lai, thiếu nữ đứng trên mái nhà đang muốn nhảy lầu kia tên là Dư Kha, năm nay chỉ mới mười lăm tuổi, đang học năm hai trung học tại huyện Ân Ngạc.
Người phụ nữ trung niên đang ngồi bệch dưới đất gào khóc và nam tử trung niên bên cạnh chính là cha mẹ của Dư Kha.
Nguyên nhân sự tình chính là như vậy: Vào mấy tháng trước, bụng của Dư Kha đã bắt đầu lớn lên, đồng thời càng ngày càng thật rõ ràng.
Trong khoảng thời gian gần đây, càng có vẻ quặn đau kịch liệt.
Lúc vừa mới bắt đầu, cha mẹ nàng còn tưởng rằng nàng đã bị bệnh, có lẽ trong bụng nàng đang bị khối u, liền nhanh dẫn nàng đến bệnh viện làm kiểm tra.
Nhưng khi thu được kết quả, cũng làm cả nhà Dư Kha đều sợ ngây người.
Không ngờ Dư Kha đã mang thai!
Bụng to ra cũng không phải có khối u gì, mà là một thai nhi!
Tin tức thình lình xảy ra này, làm cha mẹ Dư Kha rất tức giận, không chỉ mắng chửi nàng, còn cưỡng chế nàng phải đem tên của nam tử làm nàng mang thai nói ra, muốn đi tìm nhà trai gây phiền phức.
Thế nhưng Dư Kha một mực nói mình chưa từng cùng nam sinh phát sinh quan hệ vượt ngoài tình bạn bè bình thường, cũng không tin tưởng mình đã mang thai.
Lúc vừa mới bắt đầu, thấy thái độ nàng kiên định, cha mẹ nàng cũng từng tin lời nàng nói, cho rằng bệnh viện đã chẩn đoán lầm.
Dù sao thường ngày Dư Kha vẫn nhu thuận nghe lời, cũng chưa từng nghe nàng cùng một nam sinh nào phát sinh quan hệ vô cùng thân thiết.
Vì vậy, cha mẹ Dư Kha lại dẫn nàng đến mấy bệnh viện khác kiểm tra, nhưng kết quả kiểm tra đều khẳng định trong bụng nàng có thai nhi.
Một bệnh viện có khả năng chẩn đoán lầm, thế nhưng tỷ lệ mà suốt cả mấy bệnh viện đều chẩn lầm, thực sự cực kỳ bé nhỏ.
Lần này, cha mẹ Dư Kha cũng không còn tin tưởng lời nàng nữa, liên tiếp ép hỏi tên của nam sinh kia, mà vài lần trách mắng tức giận, đã làm Dư Kha quẫn trí nghĩ đến chuyện tự sát, muốn dùng cái chết để chứng mình sự thuần khiết của chính mình.
Sau khi giảng thuật xong cho Trương Văn Trọng, Trần Chí quét mắt nhìn cha mẹ Dư Kha ở cách đó không xa, lắc đầu cảm khái nói: “Nói thật ra, mặc kệ là Dư Kha thật sự mang thai hay do bệnh viện chẩn lầm, làm cha mẹ, cũng không nên dùng loại thái độ thô bạo này đối đã với con bé.
Những đứa trẻ mới mười mấy tuổi này, không chỉ tâm linh yếu đuối, hơn nữa làm việc rất dễ xung động.
Một ngày bị kích thích quá độ, sẽ tao thành kết quả không thế tưởng tượng được.
Ngày trước nếu như cha mẹ nàng chịu cùng nàng câu thông, mà không phải đánh chửi, làm sao lại bức bách con bé trở thành như vậy?”
Lời của Trần Chí vừa nói xong, chợt nghe trên mái nhà truyền đến tiếng hô to mang theo tiếng nức nở của Dư Kha: “Con là trong sạch đó!”
“Chết tiệt...” Trần Chí vốn kinh nghiệm phong phú, nghe vậy lập tức biết ngay sắp xảy ra chuyện gì, liền nhanh chóng ngửa đầu nhìn lên, thình lình nhìn thấy Dư Kha đã thả người nhảy ra khỏi mái nhà.
Mấy cảnh sát và nhân viên phòng cháy chữa cháy đứng trên mái nhà vừa định chuẩn bị lao ra cứu viện thì đã chậm trễ.
“A...!”
Những người vây xem bộc phát ra một mảnh kinh hô lớn tiếng.
Mà mẹ của Dư Kha đang ngồi bệch dưới đất càng thét lên một tiếng tê tâm liệt phế chói tại liền ngã ra ngất xỉu.
Cha của Dư Kha tuy rằng không té xỉu, nhưng hai chân mềm nhũn ngồi bệch dưới Đất, cả người trong nháy mắt giống như giả nua đi rất nhiều.
Lúc này, túi khí lớn bên dưới lầu còn chưa được bơm hơi hoàn toàn, nếu như Dư Kha rơi xuống, túi khí căn bản không có tác dụng bảo hộ, tám chúi phần mười sẽ là máu tươi văng khắp nơi, mất mạng thê thám ngay tại chỗ.
“Con mẹ nó!” Nhìn thấy tĩnh huống này, Trần Chí nhịn không được há mồm mắng to, hắn không chút suy nghĩ, liền phóng về hướng Dư Kha rơi xuống, hi vọng trước khi nàng rơi xuống đất, kịp thời đón lấy nàng.
Nhưng tốc độ và phản ứng của hắn tuy rằng nhanh, nhưng tốc độ Dư Kha rơi xuống từ trên mái nhà càng nhanh hơn!
Lẽ nào chuyện lần này, thực sự dùng bi kịch mà kết thúc sao?
“Ai có thể tới cứu cứu cô bé nha!”
Giờ khắc này, không chỉ có cha mẹ Dư Kha và các cảnh sát, dù những người vây xem chung quanh, cũng bóp chặt trái tim cầu khẩn.
Mọi người đều đang chờ đợi kỳ tích xuất hiện.
Nhưng..
, thực sự sẽ có kỳ tích xuất hiện sao?
Ngay khi Trần Chí cảm thấy bất lực, một thân ảnh vọt qua bên người hắn, trong nháy mắt đã vọt lên trước hắn, lao tới phương vị Dư Kha đang rơi xuống.
Trần Chí đầu tiên liền sửng sốt, sau đó lại mừng như điên: “Tông chủ? Sao ta lại quên mất hắn? Có hắn, cô gái nhỏ này xem như bình yên vô sự!”
Không sai, thân ảnh như một cơn gió phất qua bên người Trần Chí chính là Trương Văn Trọng.
Chỉ trong mấy lần nhún mình, Trương Văn Trọng đã vọt tới phương vị Dư Kha rơi xuống, hai tay nhanh như thiểm điện lộ ra, khi nàng sắp rơi xuống đất, liền chụp ngay lấy nàng.
Cùng lúc đó, linh lực trong cơ thể hắn tuôn ra, chạm vào lực va chạm khi Dư Kha rơi xuống, dễ dàng hất dư lực kia qua một bên.
Lúc này, hầu như mọi người đều đã tuyệt vọng, thậm chí còn có người chăm chú nhắm hai mắt lại, không dám nhìn tràng diện máu tanh trước mắt.
Cho nên khi Trương Văn Trọng vững vàng bế được Dư Kha, cảnh tượng xuất hiện ngay trước mặt mọi người, bọn họ cũng không dám tin tưởng hai mắt của mình, không thể tin được sự tình đã tới nông nỗi như vậy không ngờ còn có thể xuất hiện chuyển cơ.
Trong khoảng thời gian ngấn, mọi người đều ngây dại.
“Em chết rồi sao? Anh là hắc bạch vô thường? Sao không giống như trong ti vi?” Dư Kha mở to đôi mắt đang nhắm chặt, nhìn Trương Văn Trọng, nói ra một câu khiến kẻ khác không biết nên khóc hay nên cười.
“Em không có chết, còn sống đây.” Trương Văn Trọng bật cười, lắc đầu nói: “ Trên thế giới này, sẽ không có con đường nào không qua được, đừng mỗi chút đã nghĩ đến cái chết, thật sự đã chết, mất đi không chỉ là chính bản thân em, còn có người quan tâm em.”
Thẳng đến lúc này, mọi người mới như trong mộng mới tỉnh, đều dùng đôi tay vỗ mạnh hô to:
“Tiểu tử, thật giỏi quá!”
“Hào thân thủ, bạn thân, anh không phải luyện võ đó chứ?
“Quá suất đi, quả thực so với thần tượng anh hùng trong ti vi còn phong cách gấp trăm lần!”
Cũng có người đối với việc Trương Văn Trọng không chút bị thương đón được cô gái nhỏ rất kinh ngạc: “Nữ hài này từ mái nhà lầu sáu rớt xuống, không ngờ được người này đỡ lấy, cánh tay của người này cũng quá rắn chắc đi thôi? Nhìn vóc người hắn gầy teo yếu nhược, không giống như vận động viên nha.”
Cha của Dư Kha thở ra một hơi thật dài, lúc này hắn cũng không khống chế được tình tự trong lòng mình, nước mắt cuộn trào tuôn ra.
Hắn run rẩy đứng lên, dưới sự trợ giúp của nhân viên y tế đã làm mẹ của Dư Kha tinh lại, đang cùng hướng Trương Văn Trọng đi tới.
Trần Chí đầu tiên chạy đến bên người Trương Văn Trọng, vẻ mặt cảm kích nói: “Trương tiên sinh, cảm tạ anh.” Nhân viên y tế lúc này đã đưa cáng cứu thương chạy tới, chuẩn bị đưa Dư Kha đến bệnh viện trị liệu.
“Không vội.” Trương Văn Trọng cũng không cho nhân viên y tế đưa Dư Kha đi ngay, mà cầm lấy cổ tay nàng bắt mạch.
Sau một lúc bắt mạch, vùng lông mày Trương Văn Trọng cau chặt lại, bởi vì mạch tượng của Dư Kha, rất cổ quái.
Nếu như xem từ mạch tượng, Dư Kha đúng là mang thai, hơn nữa rất nhanh tháng sau sẽ sinh nở.
Thế nhưng một người đang mang thai, vì sao lại có kinh nguyệt được? Nhưng nếu như Dư Kha không phải mang thai, vậy thai nhi trong bụng nàng là chuyện gì?
Ngay khi Trương Văn Trọng đang nhíu mày suy tư, cha mẹ Dư Kha đi tới trước người hắn, cầm hai tay hắn liên tục nói lời cảm ơn.
Lúc này Dư Kha đang được nhân viên y tế khiêng đi, đột nhiên giãy dụa ngồi dậy, nhìn cha mẹ kêu lên: “Cha mẹ, hai người phải tin tưởng con, con là trong sạch, con không có mang thai, không có a...”
Cha mẹ Dư Kha nhìn nhau, không biết nên đáp lời như thế nào, rất sợ không cẩn thận lại lần nữa kích thích nàng, làm nàng lại này sinh ý niệm tự tử trong đầu.
“Tình huống của Dư Kha, đích thật là có chút quỷ dị...” Trương Văn Trọng mở miệng nói: “Chúng ta cùng đến bệnh viện, đem báo cáo kiểm tra của cô bé nhìn rõ rồi hãy nói.”
Danh Sách Chương: