Đây là một đêm đẹp trời, đẹp như một giấc mộng, kẻ khác không đành lòng phá hỏng. Tuy nhiên, vẫn không thể không phá hỏng.
Không gian yên tĩnh, trong chốc lát sẽ vang dội tiếng chém giết, tuyết trắng phao, sẽ nhanh chóng nhuộm đầy máu tưới, bốn bề trong suốt như ngọc lưu ly, chốc lát nữa sẽ bị vó ngựa giẫm nát.
Bắc Thương quốc tuy chỉ mới lập quốc được hơn hai mươi năm, nhưng các thị tộc trên thảo nguyên oán hận Nam Triều đã lâu, một khi chiến tranh nổ ra, không ai có thể đoạn được kết quả sẽ như thế nào. Chỉ là, máu chảy thành sông, xương trắng phơi đầy đồng, bất cứ ai cũng dễ dàng tưởng tượng được.
Đôi mắt Trầm Phong theo nền tuyết trắng quét qua bầu trời đầy sao, khẽ thở dài.
Kỳ thật, hắn vẫn luôn hi vọng thiên hạ thái bình, dân chúng an cư lạc nghiệp.
Đúng lúc này, thị vệ bên cạnh bẩm báo: “Vương, tất cả đều đã chuẩn bị xong!”
Trầm Phong gật đầu, ánh mắt bỗng nhiên kiên định hẳn lên, ngay cả khi thân bất do kỷ, nhưng một khi đã bước ra chiến trường, là phải dùng toàn lực để ứng phó.
Trầm Phong vung lên bàn tay to, cương quyết nói: “Bắt đầu hành động!”
Vừa dứt hiệu lệnh, liền bắt đầu công thành.
Đêm yên tĩnh đã không còn yên tĩnh nữa.
Trong gió, truyền đến tiếng chém giết, kêu khóc. Trong không khí, tràn ngập mùi máu.
Trầm Phong mang theo hai vạn tinh binh, dũng mãnh như hổ, tiến công từ nhiều cửa.
Chưa đầy một giờ, cổng thành Lạc Nhan quan đã bị công phá, hai vạn tinh binh thế như chẻ tre, dũng mãnh tiến vào thành.
Thắng lợi này có được thật dễ dàng, trái lại làm cho hàng mày của Trầm Phong ninh chặt, vốn tưởng rằng Diệp tướng quân chỉ huy Lạc Nhạc Quan, sao có thể công thành dễ dàng như vậy, rốt cuộc là do nguyên nhân gì, vì sao chỉ một kích đã không chống đỡ nổi?
“Vương, không tốt, Lạc Nhạn quan là một tòa thành bỏ trống!” Binh sĩ ánh mắt tràn đầy kinh hoàng hồi báo.
Trầm Phong thở dốc vì kinh ngạc, Lạc Nhạc Quan là một toàn thành bỏ trống? Điều này có thể giải thích vì sao có thể công dễ dàng như vậy, tuy nhiên binh sĩ Nam Triều đã đi đâu? Đội viện binh đã đến giờ đã đi đâu?
Chẳng lẽ, Nam Triều không chiến mà bại? Chuyện này có chút không hợp tình hợp lý.
Không trung bỗng vang lên tiếng chim ưng, Trầm Phong nâng mắt nhìn, bóng đen chợt lóe, tuyết ưng Phi Vân vút qua tầng mây, đáp lên đầu vai hắn.
Trầm Phong lòng bất an mở ra bức thư, sắc mặt liền đại biến.
Hắn nhanh chóng hạ lệnh, rút binh, quay về chi viện Hô Nhi Đặc.
Thành Hô Nhi Đặc.
Trong điện nghị sự, đèn đuốc sáng trưng. Ngoài điện, những thị vệ hầu cận bên cạnh Thiền Vu, vẻ mặt tối tăm.
Hoàn Nhan Liệt Phong một thân áo đen ngồi lặng trên long ỷ, ánh nến chiếu sáng khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, vẻ mặt hắn thâm trầm như biển. Đứng trước hắn là một tướng lĩnh, mặt cắt không giọt máu, ánh mắt lo lắng nhìn Hoàn Nhan Liệt Phong… Thiền Vu của bọn họ.
Không khí trong điện vô cùng căng thẳng, như ngưng động, rồi từng vòng từng vòng thắt chặt lại, khiến kẻ hít thở không thông, vô cùng khó thở.
Thỉnh thoảng lại có thám tử tiến vào hồi báo quân tình, phá tan không khí đóng băng.
“Bẩm báo Thiền Vu, Diệp Khải Phong Nam Triều dẫn theo mấy vạn tinh binh, từ Nguyệt Thị quốc đến, tình hình hiện tại vô cùng nguy cấp.
“Bẩm báo Thiền Vu, Nam Triều phân thành ba đường, chia ra tấn công vào cửa Nam, Đông và Tây môn.”
“Bẩm báo Thiền Vu, Đông môn báo nguy!”
“Bẩm báo Thiền Vu………”
Bên dưới ánh nến, vẻ mặt Liệt Phong không chút bối rối, ngược lại bình tĩnh khiến người khác kinh hãi, môi hắn đột nhiên nâng lên một ý cười.
Hắn không thể không thừa nhận, Hàn Tuần, quả là một đối thủ đáng gờm.
Cuộc chiến lần này vốn do hắn khởi xướng, công phá ba tòa thành trì của Nam Triều. Tuy nhiên, điều làm hắn không ngờ được chính là, binh của Nam Triều lại không để ở Lạc Nhạn quan, mà bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, tấn công thành Hô Nhi Đặc.
Bọn họ, từ công biến thủ, Nam Triều, từ thủ biến công.
Chiến sự xảy ra ngay bên trong Bắc Thương quốc.
Nam Triều từ lúc nào rời khỏi Lạc Nhạn quan, ẩn nấp ở Nguyệt Thị quốc, rồi từ Nguyệt Thị quốc tiến công xuống.
Nguyệt Thị quốc, ở Bắc Thương quốc, Liệt Phong đã xem nhẹ tiểu quốc này. Điều này thật khiến hắn không ngờ được, dẫn đến trở tay không kịp. Hắn đã sớm dự đoán được, quan hệ của Hàn Tuần với Nguyệt Thị quốc không hề tầm thường, nếu không, Hàn Tuần sẽ không giấu Hàn Tuyên ở Nguyệt Thị quốc.
Hắn đến tột cùng có quan hệ như thế nào với Nguyệt Thị quốc, Nguyệt Thị quốc vậy nhưng lại giúp hắn.
Hàn Tuần, quả thật không hề đơn giản!
“Thiền Vu, hiện giờ tuyết đọng đến tận đầu gối, Tả Hiền Vương không thể mang kịp hai vạn tinh binh quay trở về, trong thành chúng ta chỉ có một vạn binh, làm sao để ngăn cản năm vạn binh của Nam Triều đây, thỉnh Thiền Vu chỉ bảo!” Một tướng quân thiếu kiên nhẫn lên tiếng.
Hoàn Nhan Liệt Phong đứng dậy, khuôn mặt tuấn mỹ không chút cảm xúc, sâu thẳm như biển.
Hắn chậm rãi nói: “La Cách tướng quân nghe lệnh, phái người phá vây, đến cầu cứu các thị tộc, xin quân viện trợ từ các thị tộc!”
La Cách tướng quân nhận mệnh mà đi, quân của các thị tộc chạy đến đây, nhất định sẽ nhanh hơn quân của Trầm Phong từ Lạc Nhạn quan quay về, nếu bọn họ có thể duy trì, nói không chừng có khi nắm chắc thắng lợi.
Liệt Phong bình tĩnh hạ lệnh, lệnh vừa hạ xong, lòng các vị tướng quân trong điện cũng vững hơn, dù sao gì, đây cũng là Thiền Vu Thảo Nguyên Chi Ưng, anh hùng Tái Bắc của bọn họ, trong lịch sử chinh chiến của hắn, vẫn chưa từng bị ai đánh bại.
Đôi mắt Liệt Phong xẹt qua màn đêm tối tăm ngoài điện.
Tiếng chém giết của binh khí đã muốn rơi vào trong điện, rơi vào tai hắn. Chỉ có hắn biết, cuộc chiến lần này không hề giống với những cuộc chiến trong quá khứ, bởi vì đối thủ của hắn lần này cũng không giống những người trong quá khứ.
Hàn Tuần! Liệt Phong nhẩm đi nhẩm lại cái tên này.
Hắn ý thức được, cuộc chiến lần này, đều là hai bên đã chuẩn bị sẵn, chỉ là không hẹn mà cùng lúc tiến binh. Nếu hắn không đánh hạ ba tòa thành trì kia, Hàn Tuần cũng sẽ xuất binh xâm chiếm.
Hàn Tuần vì sao phát binh? Trong đầu Liệt Phong bỗng hiện lên bóng dáng áo trắng nhanh nhẹn của Hề Hề. Lòng không khỏi đau xót, Hàn Tuần, ngươi cũng vì nàng mà phát binh đúng không?
Chỉ là, ta sẽ không để ngươi đưa nàng đi. Môi Liệt Phong cong thành một nụ cười thê lương.
“La Cáp, Ô Lũy Hòa nghe lệnh!” Liệt Phong bỗng nhiên trầm giọng ra lệnh.
“Có thuộc hạ!” La Cáp và Ô Lũy Hòa cùng quỳ xuống.
“Hai người các ngươi, nhanh chóng mang theo một đội tinh binh, phá vòng vây ra khỏi thành, đến Tuyết Sơn bảo vệ cho Thư Mã Thánh Nữ! Tuyệt đối không để cho Nam Triều đưa Thư Mã Thánh Nữ đi!”
“Chuyện này…” La Cáp và Ô Lũy Hòa ngẩn ngơ, bọn họ không ngờ Thiền Vu lại giao cho bọn họ nhiệm vụ như thế. Tuy rằng, bọn họ biết Thiền Vu thích Thánh Nữ, nhưng bọn họ lại không ngờ rằng, vào lúc khẩn cấp thế này, Thiền Vu còn nhớ đến Thư Mã Thánh Nữ.
“Thuộc hạ không thể rời khỏi Thiền Vu!” La Cáp to gan nói.
Hiện giờ, Tử Hòa và Y Nại đã đi theo Tả Hiền Vương Trầm Phong, hai người bọn họ không thể tiếp tục đi. Tuy rằng bọn họ tin tưởng với võ công của Thiền Vu, đủ có thể tự bảo vệ, nhưng chẳng sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Liệt Phong nghe thấy lời của La Cáp, sắc mặt đen lại: “La Cáp, ngươi dám cãi quân lệnh?”
Liệt Phong híp mắt, giọng điệu không thể kháng cự.
La Cáp ngẩn ngơ, trầm giọng nói: “Thuộc hạ tuân lệnh, nhưng thuộc hạ xin Thiền Vu cho Ô Lũy Hòa ở lại, thuộc hạ sẽ đến Tuyết Sơn một mình! Tuyệt đối không phụ sứ mệnh!”
Trầm Phong suy tư thật lâu, sau đó nó: “Cũng được, ngươi mau đi nhanh lên.”
La Cáp tuân lệnh mà đi.
Liệt Phong tiếp tục ra lệnh: “Truyền lệnh xuống ba quân, bản Thiền Vu sẽ đích thân đến Đông môn đốc quân.” Giọng nói Liệt Phong âm trầm nghiêm nghị, càng vào thời khắc khẩn cấp, hắn càng trấn tĩnh.
Bóng đêm âm u sâu thẳm như đáy đại dương, một loan trăng rằm treo ở phía chân trời, tản ra ánh sáng trong trẻo mà rét lạnh.
Liệt Phong sải từng bước nặng nề đi lên thành lâu, khoanh tay tay đứng trên cổng thành, gió rét thổi bay áo đen và mái tóc của hắn, hắn nheo mắt nhìn xuống phía dưới.
Ngoài cửa Đông, trên nền tuyết, hai bên đang chiến đấu quyết liệt, không ngừng có người ngã xuống, trong đêm tối, máu tươi nhuộm đỏ tuyết trắng.
Theo số lượng người, có thể thấy được số lượng binh lính hai bên rất chênh lệch nhau, hơn nữa, xem tình thế, binh lính bất ngờ tiến công Đông môn đều là những binh lính tinh nhuệ của Nam Triều.
Binh lính của Bắc Thương quốc khó lòng thủ được.
Liệt Phong phân phó cho các vệ quân đi theo mình: “Các ngươi xuống viện trợ cho bọn họ!”
Tất cả có khoảng trăm binh sĩ, bọ họ vừa xuất hiện, quả thật như hổ nhập đàn cừu, đi đến nới nào, binh sĩ Nam Triều liền ngã xuống tới đó. Binh sĩ Bắc Thương quốc nhìn thấy Thiền Vu tự mình đến đốc quân, sĩ khí tăng vọt, không còn sợ chết nữa, tấn công như mãnh hổ, làm cho binh sĩ như thủy triều của Nam Triều liên tục lùi về phía sau.
Đông môn tạm thời vẫn giữ được, hai bên không ngừng giằng co.
Đôi mắt sắc bén của Liệt Phong tìm kiếm trong đám binh sĩ của Nam Triều, nhìn thấy lão tướng quân Diệp Khải Phong một thân khôi giáp, tuy hắn không tìm được bóng dáng của Hàn Tuần, nhưng hắn có thể cảm nhận được, hắn nhất định đến đây, không phải dùng thân phận hoàng đế Nam Triều, mà là Nguyệt Thần bang chủ.
Hàn Tuần ẩn ở trong đại quân Nam Triều, một thân áo trắng phóng khoáng phiêu dật, trên mặt là chiếc mặt nạ lạnh như băng trông rất tàn nhẫn. Đôi mắt hắn dừng ở chỗ nam tử áo đen trên cổng thành, nhìn thấy hắn, là như thấy lại cảnh hắn mang Hề Hề đi.
Hề Hề, tuy không muốn thừa nhận, nhưng hắn biết, chiến sự lần này, cũng phần nào liên quan đến nàng. Dù hắn đã sớm có ý sát phạt hạ xuống uy phong của Bắc Thương quốc, nhưng hắn cũng không ngại nhân cơ hội lần này, mang Hề Hề quay về.
Đêm hôm đó, ở cô thôn, hắn biết Hề Hề là Phong nha đầu ngày xưa chơi đùa cùng hắn. Tình cảm kiềm nén liền như đại hồng thủy cuộn trào, không ngừng xô ra sóng lớn trong lòng hắn.
Hắn thừa nhận, cho tới hiện tại, hắn cũng không biết phải làm cách nào mới có được trái tim một người, hắn bướng bỉnh cho rằng, chỉ cần chiếm được thể xác nàng, thì sớm muộn gì trái tim của nàng cũng sẽ thuộc về mình.
Chỉ là, hắn không dự đoán được sự xuất hiện của Hoàn Nhan Liệt Phong, lại đem nàng đi mất.
Một khắc ấy, hắn vô cùng cuồng nộ, hắn lần đầu tiên cảm thấy đau đớn nặng nề, mất mát lớn như vậy, giống như bị người khác khoét mất trái tim.
Hiện giờ, hắn sẽ đi tìm lại trái tim của hắn.
Hắn đã phái người đến Tuyết Sơn, hắn không tin, lấy an nguy của Bắc Thương quốc uy hiếp, nàng sẽ không đi theo hắn. Tuy nói dùng biện pháp này có chút bỉ ổi, nhưng hiện tại, hắn còn có thể dùng cách nào khác sao?
Không ai biết, Linh Lung vương phi của Nguyệt Thị quốc, kỳ thật vốn tên Hàn Cẩn, là hoàng tỷ của hắn, là nữ nhi duy nhất của phụ hoàng, mẫu phi của người sớm qua đời, ở trong cung lại không vui vẻ, mười năm trước đã theo hắn đến Tây cương, sau đó thì đến Nguyệt Thị quốc.
Không có sự tương trợ của hoàng tỷ, bọn họ cũng không dễ dàng bất ngờ tiến công thành Hô Nhi Đặc như thế.
Vì Nam Triều, vì Nguyệt Thị, vì Hề Hề, lúc này đây, hắn chỉ có thành công, không thể thất bại.