• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Hề Hề lại bị đưa về Lãnh Vận Viện.

Lãnh Vận Viện hết thảy vẫn như trước, trong phòng ánh nến lóe ra, ngoài phòng hàn mai ngát hương.

Lò sưởi lữa vẫn cháy bừng bừng phát ra tiếng nhộn nhạo, làm cho căn phòng rất bình yên, ấm áp.

Một bình phong rất lớn hé ra, ngăn cách căn phòng thành hai gian, phía sau bình phong là một chiếc giường sưởi[*], đang

được thị nữ làm ấm bằng cách đốt lửa tạo nhiệt, một tấm chăn thật dày

bằng lông dê cũng đã được thị nữ trải ra. Trong nháy mắt Vân Hề Hề có

cảm giác về đến nhà, nhưng lại bị một tia ủ rủ chậm rãi đánh úp lại.

*Giường sưởi hay còn gọi là giường lò, đắp bằng đất, gầm giường có ống dẫn khói nóng hoặc để lò sưởi, ở miền bắc Trung Quốc

Tuy là rất buồn ngủ, nhưng Vân Hề Hề vẫn đứng

lặng trước giường sưởi, nhìn chăn đệm mềm mại trên giường, trong đầu hốt hoảng, chẳng lẽ nàng phải ngủ chung giường với một nam tử xa lạ, nàng

không làm được, huống chi này còn là một nam tử đặc biệt như thế.

Tháo xuống mũ tuyết, Vân Hề Hề ngồi ở trên mép giường, suy nghĩ tuông trào mãnh liệt.

Vân Hề Hề không rõ, Hoàn Nhan Liệt Phong sao lại

đối đãi với nàng như thế, không phải hắn nên hận nàng sao? Huống hồ tối

này ở đây không nên là nàng, mà là Diệp Từ Dung mới đúng.

Không biết Hoàn Nhan Liệt Phong sẽ xử trí chính

mình như thế nào, cũng không biết khi nào mình mới có thể thoát khỏi

vương phủ này, chính mình vốn là người ngoài cuộc, không muốn bị cuốn

vào chuyện này, nhưng đến lúc này muốn thoát thân cũng khó. Biểu hiện

của Diệp Từ Dung hôm nay khiến Vân Hề Hề trong lòng phát lạnh, nhưng lại không nhẫn tâm vạch trần nàng, ngược lại còn muốn giúp nàng.

Trong phòng đương ấm áp bỗng xuất hiện một dòng khí vô cùng quỉ dị, nhiệt độ trong phòng tựa như vì vậy mà giảm xuống mấy độ.

Vân Hề Hề không khỏi ngẩng đầu nhìn lại, kinh dị

phát hiện, trên ghế da, không biết khi nào đã có một nam tử ngồi đó, một thân hắc ý khiến hắn trông lạnh lùng cuồng ngạo hơn, hai tròng mắt đen

thâm thúy lãnh đạm như bầu trời đêm mạc Bắc, hàn ý toát ra khiến lòng

người run rẩy.

Vân Hề Hế nhất thời không biết nói gì, không biết hắn vào từ khi nào, luôn luôn tự hào võ công không tồi nhưng lại không

một chút phát hiện hắn đã đến, võ công của Hoàn Nhan Liệt Phong quả thật không thể xem thường, mà chính mình so với hắn chỉ sợ không khác gì

trứng chọi đá.

Hoàn Nhan Liệt Phong không nói gì, hai người cách nhau một ánh nến, đều cùng nhìn chăm chằm vào ánh nến, yên lặng đánh

giá, phỏng đoán tâm tư đối phương.

Trực giác của Vân Hề Hề mách bảo rằng nam nhân

trước mắt này đang rất bình tĩnh, không hề giống biểu hiện đang đối mặt

với tình địch, trong mắt hắn không hề có tia ghen tuông nào cả. Có lẽ

đây mới là chỗ đáng sợ nhất của hắn, luôn luôn bình tĩnh lãnh khốc, hoặc sẽ phát hỏa bất cứ lúc nào, mà điềm báo trước chính là sự tĩnh lặng

kia.

Một thị nữ bưng một chậu nước đến, Hoàn Nhan Liệt Phong ở chậu nước rửa tay, thị nữ hầu hạ hắn cởi xuống áo ngoài.

“Ngươi sẽ ngủ ở đây ư?” Nhìn hắn chậm rãi đi đến trước giường sưởi, Vân Hề Hề không khỏi cất tiếng hỏi.

Hoàn Nhan Liệt Phong ánh mắt lạnh như tinh tú trên trời liếc nhìn nàng, nói: “Ngươi cho rằng bản vương nên ngủ ở nơi nào?”

Diệp Từ Dung ở nơi nào thì ngươi nên ngủ ở nơi đó, Vân Hề Hề trong lòng thầm nghĩ.

Đôi mắt sắc bén của Hoàn Nhan Liệt Phong quét qua gương mặt Vân Hề Hề lần lượt từng chút một – mi, mắt, môi, thật chẫm

rãi, miệng hắn hiện lên một mạt cười khe khẽ: “Thật ngoài dự liệu của

bản vương, ngươi cuối cùng có bản lĩnh gì? Chẳng phải chỉ là một bạch y

nhân nhỏ nhoi bình thường thôi sao? Nàng vậy nhưng lại vì ngươi cự tuyệt Nam Triều Hoàng Đế!”

Vân Hề Hề sửng sốt: “Ngươi nói cái gì?”

“Chẳng lẽ ngươi không biết? Nếu không phải Diệp

Từ Dung từ chối tiến cung, tiểu tử Hàn Tuyên kia sao lại bỏ được nàng,

đem nàng đi hòa thân? Quả thật, chân tình của các ngươi khiến người khác rất cảm động.”

Không nghĩ tới Diệp Từ Dung si tình đến vậy, vì Du ca ca kia, cự tuyệt Hoàng Đế Nam Triều.

“Ngươi có yêu nàng không?” Vân Hề Hề nhìn chằm chằm Hoàn Nhan Liệt Phong ánh mắt sâu thẳm hỏi.

Hoàn Nhan Liệt Phong tùy ý thoải mái tựa người

lên đệm, nhìn Vân Hề Hề, con ngươi đen mang theo một tia ý cười trào

phúng, nói: “Yêu? Cũng chỉ có người Nam Triều mới hỏi được những câu

buồn cười như thế!”

Câu trả lời như vậy có chút ngoài dự kiến của Vân Hề Hề.

“Nữ nhân chỉ là để cưng chiều, không phải dùng để yêu. Nam nhân tuyệt không thể dễ dàng động tình, nếu không, sẽ biến

thành một kẻ ngốc.” Hoàn Nhan Liệt Phong thản nhiên nói.

Vân Hề Hề mỉm cười, đã sớm nghĩ đến, người giống hắn, làm sao có thể dễ dàng yêu thương người khác.

“Ngươi, chẳng phải là một ví dụ tốt đó sao? Vì

nàng, một thân một mình mạo hiểm, chẳng lẽ ngươi không sợ bản vương ư?”

Hắn nhìn Vân Hề Hề bằng nửa con mắt hỏi.

Vân Hề Hề lảng tránh ánh mắt lạnh lùng của hắn:

“Một khi đã như vậy, ngươi sao không buông tha cho nàng! Chiếm được

người của nàng, cũng không chiếm được lòng của nàng, ngươi thấy như thế

vui vẻ lắm ư?”

“Buông tha nàng, cho các ngươi có cặp có đôi? Bản vương cảm thấy khiến cho nàng trong lòng chỉ có một mình bản vương, vốn là một sự khiêu chiến không tồi!” Hoàn Nhan Liệt Phong nhìn thẳng Vân

Hề Hề, ánh mắt tươi cười nói.

Hắn nằm trên giường tao nhã tự tại, phía dưới là tấm chăn bông bằng lông dê thật dày.

“Khi nào ngươi thả ta đi?” Vân Hề Hề hỏi.

“Ngươi phải đi ư? Ngươi dụ dỗ phi tử của bản

vương, còn muốn đi? Bản vương còn muốn giữ ngươi lại, cho ngươi nhìn

thật rõ, ngươi sẽ thất bại trong tay bản vương như thế nào.”

“Ta phải ngủ ở đâu?” Vân Hề Hề cảm thấy lười đôi co với hắn.

Hoàn Nhan Liệt Phong hừ một tiếng, nói: “Tùy

ngươi, chủ cần không bước ra khỏi căn phòng này! Đừng hòng mơ tưởng đến

chuyện bỏ trốn!”

Vân Hề Hề oán hận liếc mắt nhìn, ở đây chỉ có một cái giường mà Hoàn Nhan Liệt Phong lại đang nằm trên đó. Nàng không thể ngủ trên giường được rồi.

Dù sao cùng một tử xa lạ ngủ chung một phòng, trong lòng vẫn có chút sợ hãi.

“Vương gia, Dung phi đến thị tẩm.”

Ngoài cửa vang lên một tiếng nói thanh thúy.

Vân Hề Hề cả kinh, buồn ngủ vừa rồi lập tức biến mất, thiếu chút nữa theo trên ghế ngã nhào xuống dưới đất.

Còn đang cảm thấy kỳ quái hắn vì sao lại cho

chính mình ngủ lại trong phòng hắn, hóa ra hắn sớm đã truyền Diệp Từ

Dung đến thị tẩm! Còn là muốn mình chính mắt chứng kiến Diệp Từ Dung thị tẩm, không thể sai, hắn là đang muốn đả kích tình địch.

Vân Hề Hề nháy mắt trong lòng trăm lần cũng không ngờ tới chuyện này, hắn đúng là một nam nhân đáng căm phẫn.

“Vào đi!”

Rèm da thật dày mở ra, Diệp Từ Dung được thị nữ dắt vào, chậm rãi đi đến.

Nàng khoác trên người áo khoác lông cừu thật dày, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, bỗng nhiên nhìn đến người ngồi

trên ghế là Vân Hề Hề, con ngươi Diệp Từ Dung đột nhiên mở to.

Môi đỏ mọng mấp máy, nhưng sau đó cũng không nói gì.

“Ái phi!”

Vân Hề Hề nghe thấy Hoàn Nhan Liệt Phong giọng

nói kéo dài đầy tình tứ, mang theo vô hạn dây dưa, điều này làm cho Vân

Hề Hề trong lòng phát run, chỉ cảm thấy mặt mình như đang bị lửa thiêu

cháy.

Diệp Từ Dung ánh mắt rưng rưng, chậm rãi tiến đến phía sau bình phong, hai thị nữ tức khắc liền lui ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK