• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Tuần mỉm cười nhàn nhạt, như trăng nước tĩnh lặng điềm nhiên, hờ hững hỏi, “Thỉnh cầu gì, cứ nói đi, trẫm nhất định sẽ thực hiện cho ngươi.”

Hề Hề nhìn thẳng Hàn Tuần, khẽ nói: “Xin hoàng thượng thả Hàn Lung ra.”

Nụ cười của Hàn Tuần lịm đi, nhìn Hề Hề thật sâu: “Ngươi đã đến Phật đường gặp thái hậu?”

“Tuy trước đây thái hậu ngang ngược chuyên chính, nhưng dù sao gì tuổi người cũng đã cao, lại có ý hối cải, hy vọng hoàng thượng có thể khoan dung một chút. Bà đã mất hết quyền hành, đừng khiến bà phải chịu thêm nỗi đau mất con nữa.”

“Khoan dung?” Hàn Tuần đứng dậy, bước lên mấy bước: “Nỗi đau mất con? Ngươi có biết, Hàn Lung đã từng gây ra bao nhiêu tội ác không? Ngươi có biết… biết trẫm từng đau khổ như thế nào không?” Như bỗng nhớ về chuyện đau lòng gì đó, rèm mi của Hàn Tuần như bốc cháy, ngũ quan cũng âm trầm hơn.

“Hoàng thượng, dù gì hắn cũng là hoàng huynh của ngài, huống chi, hắn hiện tại không hề có uy hiếp gì với ngài. Biển dung nạp trăm sông mà trở nên rộng lớn, hy vọng hoàng thượng suy nghĩ lại.” Hề Hề dùng giọng điệu thật ôn nhu, nhưng lại mang theo sự bướng bỉnh khiến người khác khó lòng từ chối.

Hiện tại hắn đã là hoàng thượng, nữ tử này lại như chẳng để ý đến điều ấy, giọng điệu này là đang cầu xin hắn hay là đang ép buộc đây?

Hàn Tuần chắp tay sau lưng rảo bước trong điện, ánh đèn cung đình không ngừng biến ảo hắt lên mặt hắn, thật lâu sau, khuôn mặt hắn mới khôi phục lại vẻ tĩnh lặng, mắt dừng trên mặt Hề Hề, trầm giọng nói: “Được thôi, trẫm sẽ nể mặt ngươi tha cho hắn một mạng, nhưng hắn vẫn khó thoát tội, cả đời này phải sống trong lao ngục.”

Lòng Hề Hề vui vẻ, đứng dậy cảm tạ: “Tạ ơn hoàng thượng.”

Cuối cùng đã có thể giữ lại tính mạng cho Hàn Lung, đối với thái hậu mà nói, đây cũng xem như một điều an ủi. Kỳ thật lần cầu xin này, Hề Hề không chắc chắn lắm, không ngờ Hàn Tuần thật sự tha mạng cho Hàn Lung.

Bóng đêm vô thức buông xuống, trăng sáng vươn cao, ánh trăng khẽ rơi qua song cửa tiến vào trong phòng.

Hề Hề nói: “Hoàng thượng, nếu không còn chuyện gì khác, Hề Hề xin cáo lui, nếu về trễ, cô cô sẽ rất lo lắng.”

Hàn Tuần bỗng nhiên quay lại nhìn Hề Hề, muốn từ ánh mắt Hề Hề đọc suy nghĩ của nàng, hắn chậm rãi nhưng vô cùng rành mạch nói: “Trẫm đã phái người đi truyền đạt, nói ngươi sẽ ở lại trong cung!” Ánh nến chiếu rọi, bên trong đôi con ngươi đen láy bình thản của hắn, không ngừng vụt qua ưu tư thật dày.

Giữ nàng lại trong cung, Hàn Tuần cuối cùng muốn làm gì? Chẳng lẽ lợi dụng xong, muốn qua cầu rút ván? Nàng thật sự muốn xem thử, hắn giữ nàng lại bằng cách nào.

“Hề Hề có thân phận gì, mà có thể ở lại trong cung, trở về sớm vẫn tốt hơn.” Hề Hề thản nhiên nói, sau đó liền nhẹ nhàng đứng dậy, sải bước đi ra ngoài.

Cái ngày nàng đã luôn mong chờ cuối cùng cũng đến, chờ mong sau khi hắn đăng cơ, nói cho hắn biết nàng là Phong nha đầu, thế nhưng hiện tại, nàng đã không còn hứng thú với chuyện đó nữa, nghĩ cũng không cần thiết phải làm vậy, cuối cùng vẫn không muốn nói với hắn thêm điều gì.

*Giải thích một chút, lúc đầu Hề Hề nói Hàn Tuần gọi chỉ là Phong nha đầu, nhưng chữ “phong” này nghĩa là điên khùng, tưng tửng, mình mới trans là “nha đầu điên”. Nhưng sau nhiều lần nghiền ngẫm, truyện hay đặt mấy biệt danh kiểu chơi chữ, như bên Đệ Nhất Gả, Nhan Duật kêu Tố Tố là Lệ Châu Nhi ý là “giọt nước mắt nhỏ”, nên sau này mình sẽ để nguyên là Phong nha đầu.

Trăng sáng treo trên cao, chiếu sáng rực rỡ sân viên, hoa kiểng trong vườn đắm mình trong ánh trăng sáng, tựa như ngâm trong màu sữa nhạt, mang theo xinh đẹp mông lung.

Gió đêm mát rượi lượn quanh, có chút lạnh, phe phẩy hai bên má Hề Hề.

Hề Hề ngẩng đầu nhìn trăng rằm, trăng sáng lặng thinh, dường như đang chứng kiến nàng đã hoàn thành sứ mệnh Thánh Sư giao đúng không? Lãnh Nguyệt liệu có là một minh quân?

Đạo trời vận hành có quy luật nhất định, mọi thứ đều có mệnh số riêng.

Điều nàng đã làm là đúng hay sai, thời gian sẽ nghiệm chứng.

Hề Hề cứ như vậy không chùn bước đi ra phía cửa, trăng sáng đem bóng dáng của nàng đổ dài trên đường mòn đá, hòa với bóng dáng của hoa kiểng xung quanh, tạo thành một sự tịch mịch xinh đẹp.

Ở cửa có thị vệ ngăn Hề Hề lại: “Cô nương, hoàng thượng có lệnh, người không thể đi!”

Hề Hề quay đầu nhìn lại, Hàn Tuần vẫn đứng trong điện như cũ, cũng không hề đuổi theo, vẻ mặt hắn lẳng lặng sâu kín, không thể biết được hắn đang nghĩ gì, hắn lúc này đây, lại trở về với dáng vẻ thâm trầm lạnh lùng của Lãnh Nguyệt.

Hắn có ý gì đây, muốn thả nàng đi, nhưng lại không làm vậy, hay là vẫn đang do dự?

Mặc kệ như thế nào, đây cũng là một cơ hội, Hề Hề hơi cười lạnh, phi thân, giống như sương mù vụt qua cửa, thị vệ bỗng như bị hoa mắt, còn Hề Hề đã từ trong cửa thoát ra ngoài.

Ra khỏi Tê Phượng cung, Hề Hề liền thi triển khinh công, cơ thể nhẹ nhàng vọt lên mái nhà lao đi, phía sau không có thị vệ đuổi theo, Hề Hề thoáng yên tâm, xem ra Hàn Tuần không có tàn nhẫn như nàng đã nghĩ, hoặc hắn thật sự có ý thả nàng đi.

Tuy nhiên, còn chưa suy nghĩ xong, đã thấy ở mái ngói lưu ly phía trước, một bóng dáng trong trẻo cao ngất đang đứng lặng dưới ánh trăng bạc mênh mông, ngăn lại đường đi của Hề Hề.

Không phải Hàn Tuần thì còn là ai?

Một đôi mắt đen láy dịu dàng như sao trên bầu trời, sâu xa, an bình, nhìn chằm chằm vào Hề Hề, trông như rất thản nhiên nhưng thật ra lại mang theo áp lực lẫm liệt tấn công đến.

Hề Hề chợt thấy ngực nhói đau, như bị thương rất nặng, cả người mềm nhũn vô lực.

Nàng chậm chạp ngã trên mái hiên, gió lạnh phất vào hai bên má, xuyên qua mấy sợi tóc bay loạn, nàng nhìn thấy một vòng tròn trăng sáng trên không trung, trăng tròn vành vạnh, như vậy sáng tỏa, như vậy xa xôi.

Mười lăm tháng tư, Hàn Tuần đăng cơ.

Mười lăm cũng là đêm trăng tròn, là lúc toái tâm phát độc.

Một ngày quan trọng như thế, sao nàng lại quên mất nhỉ.

Quá bận rộn lo cho việc đăng cơ của Hàn Tuần, sau cùng lại quên mất độc trong người.

Chẳng lẽ ông trời nhất định phải diệt nàng sao?

Mặt nặng nề dán trên mái ngói lạnh, rét lạnh khiến lòng nàng thoáng tỉnh táo hơn, nhưng đau đớn lại nhanh chóng kéo đến.

Loáng thoáng, Hề Hề nhìn thấy Hàn Tuần vội vàng chạy đến bên nàng, cúi người xuống ôm lấy nàng.

Ngón tay thon dài của hắn run rẩy cầm lấy cổ tay Hề Hề, lòng bàn tay hắn mang theo lo lắng như nước chảy rót vào lòng nàng, nàng toan nghĩ rút tay lại, nhưng hắn lại nắm lấy tay nàng quá nhanh, mà nàng chỉ còn đủ sức lực để giữ cho đôi mắt không nhắm lại.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Hề Hề lại quay trở về Tê Phượng cung, nằm lên một chiếc giường xa lạ.

Bên trong đèn cung sáng rực, Hề Hề mơ hồ cảm nhận được một người rồi lại thêm một người phủ ngón tay lên cổ nàng để xem mạch.

Là những ngự y trong cung!

Hề Hề muốn nói, vô dụng thôi, ta là trúng độc.

Nàng nghĩ Liệt Phong là khắc tinh của nàng, là người đã hạ độc nàng. Mà Hàn Tuần, lại là tai tinh của nàng, mỗi một lần đối mặt hắn, nàng sẽ phát độc, sau đó rơi vào tay hắn.

Hề Hề nhìn về phía bóng dáng rực rỡ màu vàng đang mỉm cười dưới ánh đèn, sau cùng không chịu nỗi sự đau đớn giày vò nữa, ngất lịm đi.

Ngự y già nhất trong cung Trần Nho quỳ xuống trước Hàn Tuần nói: “Bẩm hoàng thượng, vị cô nương này trúng độc.”

Hàn Tuần trầm giọng nói: “Trẫm biết nàng trúng độc, trẫm chỉ muốn hỏi nàng rốt cuộc trúng độc gì?”

“Thưa, lão thần hành y nhiều năm nhưng lại chưa từng gặp qua loại độc này, sợ là tà độc trên giang hồ.” Trần Nho nơm nớp lo sợ đáp, hắn vẫn chưa hiểu rõ tính tình của tân hoàng. Tuy nhiên, xem chừng vị cô nương này có vị trí vô cùng quan trọng trong lòng hoàng thượng.

“Ngươi thử nói xem, liệu ngươi có thể giải độc không?” Âm thanh của Hàn Tuần mơ hồ có chút thiếu kiên nhẫn, từ trước đến nay hắn luôn luôn trấn tĩnh giờ phút này lại nôn nóng bất an, tựa như rất giận dữ.

“Thưa, chuyện này…” Trần Nho cùng các ngự y đang quỳ khác hai mắt nhìn nhau, sau cùng đáp: “Mặc dù không thể hoàn toàn giải độc, nhưng có thể giúp nàng giảm bớt đau đớn. Kế đó, hy vọng hoàng thượng có thể cho chúng lão thân ít thời gian để nghiên cứu phương thuốc.”

Hàn Tuần nhẹ nhõm thở ra một hơi, “Nếu đã thế, thì mau đi bào chế thuốc đi.”

Vài ngự y cùng họp lại ghi cho Hề Hề một toa thuốc, có cung nữ đến nhận toa thuốc đi sắc.

Chỉ chốc lát sau, thuốc đã được sắc xong, hai cung nữ tiến đến, giúp nàng uống thuốc. (Sao không tự đúc thuốc cho Hề Hề, hèn chi…:)))

Sau khi cho nàng uống thuốc xong, Hàn Tuần lệnh cho các ngự y tạm thời lui ra.

Tổng quản thái giám Phùng Anh thấp giọng nói: “Hoàng thượng, đêm đã khuya, ngài nên quay trở về tẩm điện! Ngày mai còn phải thượng triều sớm.”

Ánh mắt Hàn Tuần không mảy may dao động, trầm giọng nói: “Không cần lo, tối nay trẫm sẽ ở lại đây, lệnh người mang một cái ghế đệm đến đây.”

Phùng Anh ngẩn ra: “Hoàng thượng, xin người hãy nghĩ lại, long thể của hoàng thượng quan trọng hơn cả.”

Khuôn mặt Hàn Tuần vốn đang u ám, hiện tại còn giăng thêm một tầng sương lạnh, gằn giọng: “Nghĩ lại cái gì, đi nhanh đi!”

Phùng Anh đành bất đắc dĩ hành lễ rồi lui xuống, lúng túng ra lệnh cho thái giám mang một cái ghế đệm đến.

Hàn Tuần ra lệnh cho tất cả các cung nữ và thái giám lui ra ngoài, còn mình thì nằm nghiêng trên ghế đệm, lặng yên nhìn Hề Hề đang nằm trên giường.

Ánh đèn bên trong toàn bộ đều bị xua đi, chỉ chừa lại mỗi một cái đèn nhỏ mang theo ánh sáng leo lét màu da cam, hòa cùng ánh trăng bên ngoài cửa sổ, hắt lên khuôn mặt ngọc tái nhợt của Hề Hề.

Đêm đã khuya, Tê Phượng cung trong ngoài đều vô cùng yên tĩnh.

Hàn Tuần còn chưa kịp thay ra long bào, vẫn mặc một thân long bào như cũ, eo vẫn mang thắt lưng màu vàng hổ phách, hắn cứ như vậy nằm nghiêng trên ghế dài, khuôn mặt tuấn mỹ không chút xúc cảm, tựa như đáy biển sâu không thể nổi lấy một gợn sóng.

Ngoài điện, nhóm hoạn quan tụ tập chờ lệnh từ hắn, còn cả nhóm ngự y trong cung, và rất nhiều các quan quân cận vệ đang phụ trách canh gác khác, khiến cho đêm sâu tăng thêm vài phần khẩn trương.

Hắn nhớ rõ lần đầu tiên gặp nàng, nàng cũng ngất xỉu vì trúng độc, nếu không hắn đã không bắt được nàng. Thế nhưng lần ấy, nàng đã rất nhanh tỉnh lại, còn lúc này đây, nàng có thể như vậy không? Hắn biết, độc trên giang hồ, mỗi lần phát tác là mỗi lần lợi hại hơn.

Là ai? Hạ loại độc tàn nhẫn như vậy lên người nàng?

Hàn Tuần trăm nghĩ ngàn nghĩ cũng không đoán ra.

Ánh trăng trôi chảy, trong điện vô cùng yên ắng, Hàn Tuần cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh hơn, cảm thấy đêm nay thật dài, thật gian nan.

Đêm tối gian nan dài đằng đẵng như thế này, trong trí nhớ của hắn, cũng đã từng có.

Lần đầu tiên, là vào đêm mẫu thân hắn qua đời, đó cũng là một đêm trăng sáng vằng vặc, vốn là khoảnh khắc của đoàn viên, tuy nhiên, mẫu thân hắn, hắn vẫn không muốn gọi người là mẫu phi, nằm trên một chiếc giường đơn sơ trong Ngự Hoa viên, khuôn mặt duyên dáng dưới ánh đèn trắng bệch.

Mẫu thân nắm lấy tay hắn, ôn nhu bảo: “Tuần Nhi, rời khỏi hoàng cung đi, đừng làm hoàng tử nữa.”

Hắn biết, mẫu thân vốn không hề muốn tiến cung, là phụ hoàng đã ép người tiến cung, thế nhưng khi vào cung rồi, phụ hoàng lại không thể bảo vệ người.

Hắn biết là người kia đã hại chết mẫu thân, hắn hận người kia, cũng hận phụ hoàng mình.

Hắn vẫn nhớ mãi nụ cười cuối cùng ấy của mẫu thân, như thế nào khiến kẻ khác tan nát cõi lòng. Hắn biết, mẫu thân đang lo lắng cho hắn, lo hắn ở lại trong cung sẽ không thể thoát khỏi bàn tay của người kia.

Nên hắn đã thề, hắn nhất định phải sống, kiên cường mà sống.

Thế nhưng sau khi mẫu thân đi rồi, thế gian này chỉ còn lẻ loi mỗi mình hắn.

Trong hoàng cung, nhóm hoàng huynh cũng không thích hắn, hắn biết, là bởi vì so về mặt trí tuệ, hắn trội hơn bọn họ, nên phụ hoàng càng yêu thương hắn hơn.

Hai tháng sau đó, vào một ngày, mà hắn nhớ rõ là ngày mười lăm tháng tám (Trung Thu), trong cung có một yến hội vô cùng long trọng, hắn ăn một ít bánh ngọt, hắn trúng độc.

Nhiều người như vậy, chỉ có mỗi mình hắn trúng độc. Bấy giờ hắn mới hiểu ra, mình nhỏ nhoi như thế nào trong cái hoàng cung ăn thịt người này.

Phụ hoàng luôn rất ôn hòa đã tức giận, người hạ lệnh tra rõ chuyện này, tống giam tất cả những người có liên can vào ngục, nghiêm hình bức cung. Sau cùng tra ra, nhưng việc này cũng không thể sáng tỏ, hắn biết là bởi vì người điều tra ra người đứng ở nơi cao nhất.

Hắn biết chính mình thông minh mẫn tuệ khiến ai đó sợ hãi, sợ hãi mình uy hiếp đến ngôi vị hoàng đế cho những đứa con của bà.

Đêm đó, là lần thứ hai hắn phải trải qua một đêm gian nan thật dài, tất cả ngự y đều bó tay chịu trận, liên tục nhìn hắn lắc đầu.

Và đó cũng là một đêm trăng sáng thế này, hắn nằm trên giường, trong bóng đêm không ngừng chịu đựng đau đớn tra tấn, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, chờ đợi Hắc Bạch Vô Thường đến câu hồn, đợi khoảnh khắc được đoàn tụ với mẹ.

Cũng chính trong lúc ấy, lòng hắn vô cùng hoảng sợ.

Mơ mơ hồ hồ, hắn nhìn thấy những giọt nước mắt trong suốt trên khóe mắt phụ hoàng, loáng thoáng nghe thấy hết những lời ông nói.

Ông nói, sở dĩ ông ép bọn họ tiến cung, là vì muốn cho người trong thiên hạ biết, ông vẫn còn một hoàng tử nữa, ông phải để đứa con trai nhỏ của mình sống một cách danh chính ngôn thuận, như vậy mới có cơ hội kế thừa ngôi vị hoàng đế.

Tuy nhiên ông đã xem nhẹ mọi thứ, xem nhẹ sự tàn nhẫn của người đàn bà kia.

Ông thực xin lỗi mẹ con bọn họ, nếu hắn cũng chết, ông không còn lý do gì để sống tiếp nữa.

Cũng không biết tiếng khóc của phụ hoàng đã kéo hắn về từ cõi chết, hay do chính ý chí kiên cường của hắn đã cứu sống hắn, tóm lại hắn đã không chết, có lẽ là mệnh số của hắn vẫn chưa tận, hắn cắn răng nhịn chịu đau đớn, cuối cùng kỳ tích đã xuất hiện.

Phụ hoàng thầm vui sướng, nhưng lại phải đẩy hắn đi, đưa đến Tây cương xa xôi làm vương gia.

Hắn đi.

Hắn biết thật ra phụ hoàng đang muốn cứu hắn.

Khi đó hắn không hề cảm thấy sợ hãi, chỉ thấy hận.

Cho nên từ đó về sau, hắn không còn trọng văn khinh võ, hắn bắt đầu luyện tập võ công.

Ở Tây cương, hắn bắt gặp dân chúng bần cùng khốn khổ, nên hắn đã thống trị Tây cương, tạo cho dân chúng nơi đó những tháng ngày ấm no.

Hắn sáng lập Nguyệt Thần, bênh vực những kẻ yếu trong thiên hạ.

Nhưng hắn dần phát hiện, hắn vẫn như cũ không thể thay đổi điều gì, bởi vì lực lượng của hắn chỉ như muối bỏ biển.

Cho nên hắn quyết tâm phải bước lên chiếc ghế cao nhất kia, bởi vì thiên hạ này vốn là phụ hoàng để lại cho hắn.

Là từ khi nào ý niệm làm hoàng đế kia xuất hiện trong đầu hắn, hắn không còn nhớ rõ nữa, chỉ biết cái ý niệm ấy đã dìu hắn bước đi suốt hơn mười năm mưa gió.

Mà nay, hắn rốt cuộc quân lâm thiên hạ, rốt cuộc cũng ngồi lên chiếc ghế Cửu Ngũ Chí Tôn, nhưng qua một hồi hô phong hoán vũ, thứ còn lại sau cùng chỉ là tịch liêu trống trải.

Vì sao trong lòng hắn lại không chút nào lấy làm vui sướng? Thật ra, tháng ngày mà hắn hy vọng không phải như thế này, hắn chưa từng muốn như thế này.

Chính là hắn hao tổn tâm cơ ngồi lên vị trí này.

Là vì điều gì, vì chúng sinh thiên hạ? Vì mẫu thân? Vì phụ hoàng?

Đồng thời cũng là vì chính hắn.

Nhưng tối nay, mười lăm tháng tư, lại cũng là một ngày trăng trôi nước chảy, là ngày mà hắn đăng cơ làm hoàng đế, vốn nên là một ngày mừng. Tuy nhiên, hắn lại nằm trên một chiếc ghế dài trong Tê Phượng cung, lại một lần nữa cảm thấy sợ hãi, cảm thấy mình một chút năng lực cũng không có.

Hắn là hoàng thượng, là trẫm, nhưng vẫn sợ hãi như cũ, vẫn vô năng như cũ.

Mà hết thảy nguyên nhân đều nằm ở chỗ nữ tử đang nằm trên giường kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK