Người ở dưới những lá tinh kỳ đang bay phần phật, một thân y phục màu đen, đen hắc như vậy thế nhưng dưới ánh mặt trời lại có chút lu mờ.
Ban mai cảnh sắc tươi đẹp, khiến cho khuôn mặt của hắn cũng phủ thêm một tầng óng ánh, hắn trời sinh khí phách tao nhã ôn hòa, không hề giống như một kẻ đến để đánh nhau, song lại giống như là đang cưỡi ngựa dạo chơi ở sân nhà hơn.
Giờ phút này, nàng đang chật vật nhường nào, còn hắn toàn thân hào quang tỏa khắp bốn phía.
Nàng ở trước mặt hắn vẫn luôn rất cao ngạo, hiện tại nếu để hắn biết nàng bị treo ở cổng thành như thế này, không biết sẽ cười nhạo nàng ra sao.
Nàng thật sự không muốn đối mặt với hắn trong lúc này, chính là không thể không đối mặt với hắn, nếu không, làm sao có thể ngăn cản âm mưu này. Thế nhưng, dù nàng có cố gắng cử động cái đầu như thế nào, cũng không thể khiến tóc ngừng che mất khuôn mặt.
Hoàn Nhan Liệt Phong bỗng nhiên ghìm chặt cương ngựa, mênh lệnh cho binh lính giãn ra, chuẩn bị tiến vào vòng vây.
Con ngươi đen của hắn híp lại, ngẩng đầu nhìn lên.
Tường thành chắc chắn màu tro, trên tường thành binh sĩ đông nghịt như mây đèn dày đặc.
Hắn khẽ cười lạnh, đôi mắt chậm chạp hạ xuống, tập trung vào cái bóng trắng bị treo trên tường thành.
Đó là một nữ tử quần áo loang lổ vết máu.
Mái tóc như mây rối tung xõa xuống tận eo, che khuất khuôn mặt của nàng, khiến cho hắn không thể nhìn rõ dung mạo của nàng.
Cơ thể của nàng ở trong làn gió ban mai lay động như bạch liên, màu máu trên váy áo nàng khiến toàn thân nàng toát lên một loại phong thái rất khác, nàng giống như đóa bạch liên trong mưa, phủ một tầng sương giá. Tuy rằng mất đi vóc dáng thướt tha yêu kiều, xinh đẹp tuyệt trần, nhưng cả người lại mang theo hương khí kiên cường từng trải qua bi thương cực khổ.
Hắn còn có thể cảm nhận được, bên trong nàng là một linh hồn vô cùng kiên định, không có gì có thể khiến nàng suy sụp.
Kia một cái chớp mắt của nàng, liền giống như một bàn tay vô hình, nảy lên tiếng lòng của hắn, khiến cho hắn thật lâu sau cũng không thể bình tĩnh lại.
Tại đây một khắc, Hoàn Nhan Liệt Phong quyết định, mặc kệ nàng có phải Thư Mã Thánh Nữ kia hay không, hắn cũng đều phải cứu nàng.
Ánh mắt Hoàn Nhan Liệt Phong dần dần rét lạnh, không khác gì mang theo mũi tên làm từ băng tuyết sắp bắn ra bên ngoài.
“Không biết Tả Hiền Vương giá lám, Tiêu mỗ đã không từ xa nghênh đón!” Trên thành lâu cao cao, truyền đến một giọng nói rắn rỏi hữu lực.
Thủ thành Túc Châu Tiêu thiếu úy mang theo vài phó tướng, đứng trên thành lâu, cao giọng nói.
Tiêu thiếu úy trấn thủ thành Túc Châu đã mười mấy năm, là một con người chính trực, võ nghệ cao cường, ở Tái Bắc danh tiếng cũng vô cùng hiểm hách.
“Tiêu tướng quân, đã lâu không gặp!” Hoàn Nhan Liệt Phong chậm rãi nói, bên môi là nụ cười không màng danh lợi, trong trẻo như ánh dương buổi sớm.
Hai người vốn là bằng hữu lâu năm, không đánh không quen biết.
Trên chiến trường nhiều lần gặp nhau, tuy là đối đầu nhau, thế nhưng bình thường gặp nhau lại không khác gì bằng hữu.
“Không biết Tả Hiền Vương lặn lội đường xa đến đây, là vì chuyện gì?” Tiêu thiếu úy cao giọng hỏi, khuôn mặt vẫn rất điềm tĩnh.
Người này ở Tái Bắc danh xưng Thảo Nguyên Chi Ưng, hẳn là sẽ không đột nhiên chạy đến tấn công Túc Châu. Dù sao gì Thái Dung công chúa cũng chỉ mới hòa thân đến Bắc Quốc chưa đến một tháng, hắn không thể nhanh như thế đã thất ước?
Liệt Phong ánh mắt nghi hoặc ngày càng thâm trầm, Tiêu thiếu úy này không thể không biết mình đến đây vì mục đích gì, hẳn là giả vờ hồ đồ.
Hắn mẫn tuệ cảm nhận được, đây có thể là một âm mưu.
Nhưng với tính cách của Tiêu thiếu úy, hắn nhất định sẽ không giở trò bắt cóc Tuyết Sơn Thánh Nữ, trừ phi hắn muốn phát động chiến tranh. Mà chiến tranh, đối với hắn thì có lợi ích gì chứ?
Chiếu theo tình thế trước mắt, hẳn là có kẻ đứng đằng sau thao túng mọi chuyện.
Trong hẻm núi, bỗng dưng có người tập kích, Liệt Phong chỉ biết rằng kẻ địch vẫn luôn ẩn trốn trong chỗ tối.
Nhưng người kia cuối cùng là ai?
Liệt Phong mày kiếm khiêu cao, đáy mắt càng lúc càng sâu hơn.
“Tiêu tướng quân, bổn vương vì sao đến đây, ngươi cúi đầu nhìn xuống, tự nhiên sẽ rõ.” Liệt Phong lạnh lùng nói.
Tiêu Thiết Uất cúi đầu nhìn xuống, không khỏi vô cùng kinh hãi.
Khi nào trên tường thành, treo một nữ tử như thế?
Hắn liền triệu đến một binh lính giữ thành đêm qua, hỏi: “Đây là chuyện gì?”
Mấy binh sĩ sợ đến mặt cắt không còn giọt máu.
“Tướng quân, chuyện này tiểu nhân cũng không biết!”
Tiêu Thiết Uất giận dữ, trách mắng: “Thật sự là một đám vô dụng!”
Liệt Phong bên môi nhếch lên thành một ý cười, ánh mắt lạnh lùng quan sát nhất cử nhất động của Tiêu Thiết Uất.
“Tả Hiền Vương, không biết nữ tử này là người phương nào?” Tiêu Thiết Uất nhanh chóng cân nhắc chuyện này.
Quả thật có chút kì lạ, hắn tin thủ hạ của hắn sẽ không làm ra những chuyện này. Càng lạ hơn, khi bọn họ không hề phát hiện nữ tử này, nhưng Hoàn Nhan Liệt Phong lại biết.
Chẳng lẽ, quả thật là Hoàn Nhan Liệt Phong đang cố tìm một lí do.
Nói như vậy nữ tử nàng chắc chắn có thân phận không hề đơn giản, nếu không, cũng sẽ không kinh động đến Tả Hiền Vương đích thân khởi binh tiến đến đây.
“Nàng là tuyết sơn Thánh Nữ!” Liệt Phong gằn từng tiếng nói.
Tuyết Sơn Thánh Nữ?
Mồ hôi lạnh cả Tiêu Thiết Uất không khỏi tuông ra, trấn giữ Tái Bắc nhiều năm, hắn hiển nhiên biết Tuyết Sơn Thánh Nữ, càng hiểu rõ hơn Thánh Nữ ở trong lòng con dân thảo nguyên có vị trí to lớn như thế nào.
Nhưng treo Thánh Nữ trên thành, rốt cuộc là ai đã làm ra chuyện này?
Cách đó không xa, trên đỉnh núi, một bóng dáng bạch y đeo mặt nạ đứng lặng.
Đỉnh núi tuyết còn động, tuyết trắng xóa ở giữa tầng mây xanh, mang theo trong trẻo lạnh giá.
Vách núi đá rất lớn, cuộn bay vạt áo bạch y.
Mà hắn, trước sau vẫn không nhúc nhích, cứ đứng đón gió như thế, ánh mắt u lãnh hướng về phía thành Túc Châu ở xa xa, nhìn thấy hết thảy.
“Công tử, thời cơ vừa đúng lúc, tất cả đều đã chuẩn bị xong!” Nam Tùng đi đến bên cạnh hắn, khẽ giọng nói.
“Nam Tùng, ngươi cảm thấy ta làm như thế có đúng không?” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Lãnh Nguyệt âm trầm vang lên.
Nam Tùng sửng sốt, công tử làm việc luôn rất dứt khoác không hề nương tay, lần này vì sao lại bỗng do dự như thế?
“Công tử, cung tiễn đã căng lên, không thể không bắn!” Nam Tùng kiên định đáp.
Nhìn cung tiễn bạc đang hướng về phía Túc Châu, Lãnh Nguyệt khẽ thở dài.
Vân Hề Hề cặp mắt trong trẻo nhìn qua lớp tóc hỗn độn, nhìn Hoàn Nhan Liệt Phong đang đứng bên dưới ánh mặt trời, đôi mắt của hắn trầm tĩnh không một gợn sóng, nụ cười bên môi như được gọt giũa.
Hề Hề nghĩ rất lâu, không biết rốt cuộc người đó ẩn nấp ở nơi nào? Mũi tên kia sẽ bắn từ hướng nào đến?
Mà Hoàn Nhan Liệt Phong, có thể nhìn thấy cảnh báo của nàng hay không?
Gió nhẹ phe phẩy, mây trời như dải khói nhè nhè bay.
Trong làn gió, đột nhiên vút lên một âm thanh khác thường.
Hề Hề nhanh chóng quay đầu, nhìn về phía ánh mặt trời, đang có một mũi tên xé gió lao đến hướng về phía nàng. Hề Hề đột nhiên tập hợp khí lực thổi ra bằng miệng, khiến cho tóc phía mũi tên đang lao đến bay lên.
Chỉ mong, Hoàn Nhan Liệt Phong có thể nhìn thấy sự khác thường của nàng, chỉ mong hắn có thể dùng cung tiễn chặn lại mũi tên này, chỉ mong… hắn có thể cứu nàng.
Hề Hề cứ như vậy yên lặng cầu nguyện.
Bên dưới bóng tinh kỳ, Hoàn Nhan Liệt Phong trong lòng chùng xuống, nếu là một âm mưu, nữ tử này hẳn là đang gặp nguy hiểm! Bởi vì Tuyết Sơn Thánh Nữ đang ở đây, cho dù biết là một âm mưu, hắn cũng phải tiêu diệt Túc Châu.
Ý nghĩ này trong đầu vừa lóe, Liệt Phong ngẩng đầu nhìn lên liền thấy nữ tử kia thổi bay mái tóc trước mặt. Hướng tóc đen bay lên có một mũi tên lập lòe lao đến.
Liệt Phong nhanh chóng lắp cung tiễn, tiễn nhanh như châu chấu, chặn lại mũi tên kia.
Dưới ánh mặt trời, hai mũi tên ở không trung giao nhau, trước lóe lên lấp lánh, sau như lá vàng rụng rơi xuống mặt đất.
Hề Hề ảm đạm cười, Hoàn Nhan Liệt Phong không hỗ là Hoàn Nhan Liệt Phong, tài bắn cung quả thật không phải hạn thường.
Mà Hoàn Nhan Liệt Phong lại như rất sửng sốt đứng ở đó.
Mới vừa rồi, khi nàng thổi bay mái tóc đen của mình, khuôn mặt thanh lệ trắng nõn hiện ra trong chớp mắt.
Tuy rằng khoảng cách rất xa, nhưng hắn tin đó không phải là ảo giác.
Đó là ai?
Dung mạo thanh lệ vô song, khí chất dịu dàng lạnh nhạt, liền như vậy, khơi lên tiếng lòng trong hắn.
Đúng là nàng sao?
Người đã nữ cải nam trang cùng hắn quyết đấu, người hiện tại đang không ngừng quấy nhiều những giấc mơ mỗi đêm của hắn, nàng đúng là Thánh Nữ Tuyết Sơn?
Lòng ngực đột nhiên như bị thứ gì đó bóp nghẹn, hơi thở của hắn thật sự có chút khó nhọc vì rối loạn.
Khiếp sợ, mừng như điên, không tin, đau lòng, xúc cảm lần lượt thay nhau dâng lên, không có gì có thể ngăn lại.
Là nàng thật ư?
Hắn lại nhìn như nhìn thấy quá khứ, tuy nhiên mái tóc đen lại một lần nữ phũ xuống, đen như màu mực kín kẽ che đi khuôn mặt của nàng.
Ánh mắt hắn lại chạm đến những vết máu loang lỗ trên y phục nàng, những vết máu ấy như vô số mũi nhọn đâm vào tim hắn, làm cho tim hắn đau đớn đầm đìa trong máu tươi.
“Vương gia, bọn họ kéo Thánh Nữ lên rồi, chúng ta làm sao bây giờ?” La Cáp bên cạnh nói.
Liệt Phong giật mình, chốc lát liền hồi phục lại tinh thần, lúc này mới chú ý đến, Tiêu Thiết Uất đã phái người kéo nữ tử áo trắng kia lên trường thành.
Ánh mắt hắn nháy mắt tựa hồ dấy lên ngòi lửa, ngòi lửa kia lại nhanh chóng biến thành một ngọn lửa, tựa hồ có thể thiêu đốt vạn vật thiên địa thành tro tàn, nắm tay hắn sớm đã siết chặt.
“Tả Hiền Vương! Chuyện này chỉ là hiểu lầm, ta sẽ phái người mang Tuyết Sơn Thánh Nữ đến chỗ ngài!” Tiêu Thiết Uất vô tư thẳng thắn nói, song lại sai người cởi bỏ dây thừng quanh người nàng.
Phó tướng Lưu Thuyền của Tiêu Thiết Uất ngay lập tức đi đến, nói: “Tướng quân, để ta mang cô ta xuống dưới!”
Tiêu Thiết Uất nhìn Lưu Thuyền, bảo: “Lưu Thuyền, đây là chuyện trọng đại, ngươi phải cẩn thận!”
Tiêu Thiết Uất khẽ gật đầu, Lưu Thuyền mang theo mấy binh sĩ đi xuống thành lâu.
Đứng ở cửa thành, Hề Hề trong lòng dâng lên một loại tư vị nói không nên lời.
Hoàn Nhan Liệt Phong tuy rằng cuối cùng đã cứu nàng, nhưng nàng lại không muốn gặp lại hắn, nàng không muốn hắn biết nàng là Vân Hề. Thật khó tưởng tượng, nếu hắn biết Thánh Nữ là kẻ ngày đó nữ cải nam trang quyết đấu cùng hắn, hắn sẽ có phản ứng như thế nào.
Thế nhưng nàng lại không thể không đối mặt với hắn, âm mưu hiện tại của Lãnh Nguyệt, hắn chắc chắn sẽ không từ bỏ, nàng cảm thấy phải đem chuyện này bẩm báo với Hoàn Nhan Liệt Phong.
Bỗng nhiên có gió lạnh đánh úp đến, binh sĩ áp giải Hề Hề không một tiếng động liền ngã xuống.
Hề Hề kinh dị quay đầu nhìn lại, Lưu Thuyền phó tướng của Tiêu Thiết Uất, đang đứng yên ở đó, vẻ mặt nghiêm trang nhìn nàng.
Hề Hề thật sự không dám tin, hắn thế nhưng lại cũng là thuộc hạ của Lãnh Nguyệt? Mắt thấy sắp bước ra khỏi cửa, mắt thấy sắp có được tự do, cuối cũng lại vẫn rơi vào tay Lãnh Nguyệt?
Hề Hề thật sự không cam lòng.