“Bệ hạ” Phùng Anh do dự một lát, nhưng vẫn không dám nhiều lời, hoàng thượng này đã nói một thì không nói hai, hắn vốn không có khả năng khuyên bảo. Ra lệnh một tiếng, xe ngựa liền đổi hướng, đi về phía Tê Phượng cung.
Chỉ chốc lát sau, liền trông thấy Tê Phương cung ở phía xa xa, nằm đen kịt dưới ánh trăng, không có lấy chút ánh sáng.
Hàn Tuần bước xuống xe ngựa, lệnh cho thị vệ canh gác bên ngoài điện, một mình đạp ánh trăng xuyên qua hương hoa nồng đậm trong sân, chậm rãi đi vào trong điện.
Từ sau khi nàng tỉnh lại, hắn vẫn chưa từng đến thăm nàng, trong tiềm thức, hắn biết mình đang trốn tránh. Hắn có chút sợ hãi, nhưng lại chẳng thể rõ là đang sợ điều gì.
Tối nay tuy đã uống rất nhiều rượu, nhưng đầu óc hắn vẫn vô cùng tỉnh táo, tuy nhiên không hiểu sao chẳng thể khống chế bước chân của mình, đi đến nơi này.
Chính điện chỉ có ánh đèn mỏng manh, mấy tiểu cung nữ đang ngủ gật dưới ánh đèn, nhìn thấy Hàn Tuần đến, vừa hoảng sợ vừa lúng túng, nhảy dựng cả lên, rồi đồng loạt hành lễ.
Hàn Tuần khoát tay áo, chỉ một động tác nhỏ, đã làm cho các tiểu cung nữ sợ đến không dám nhúc nhích.
Hắn chắp tay sau lau bước chậm vào phía trong cung điện, trong bóng đêm, đèn cung chiếu sáng một căn phòng thanh nhã. Trầm hương lượn lờ tản ra từ lô hương chạm khắc tinh xảo, màn mỏng màu phấn buông xuống, mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng đang ngủ say bên kia màn trướng.
Nàng đang nằm quay mặt vào trong, chỉ để lộ ra mái tóc đen dài.
Bên trong vô cùng im ắng, chỉ có tiếng hít thở của hai người. Hàn Tuần biết, nàng vẫn chưa ngủ, bởi vì tuy nàng bị trúng độc, nhưng thính lực không kém đến nỗi không nghe thấy tiếng bước chân của hắn. Huống chi, hắn còn nghe thấy tiếng hô hấp rối loạn của nàng.
Xem ra nàng đang muốn trốn tránh hắn, lòng bỗng trỗi dậy một tình cảm kỳ lạ, hắn lạnh nhạt cười, ngồi trên ghế, đợi nàng “thức”.
Trong không gian yên tĩnh, cung nữ Tiểu Đào dâng một chung trà cho Hàn Tuần.
Sau đó nhỏ giọng nói: “Bẩm hoàng thượng, vừa rồi hoàng hậu nương nương đã đến đây!” Hoàng thượng đã lệnh cho nàng làm cung nữ của quý phi, cũng từng âm thầm căn dặn, phải chú ý đến những chuyện xảy ra hằng ngày ở đây.
Hàn Tuần nghe vậy, lòng bỗng cả kinh, chợt thấy không ổn. Đứng dậy đi đến bên giường, vén màn lên.
Khuôn mặt say ngủ của Diệp Từ Dung ngay lập tức hiện ra trước mắt, mang theo một sự lười biếng thẹn thùng, tựa như đóa sen bừng nở trong bóng đêm. Nhìn thấy hắn, nàng khẽ cười, thướt tha nói: “Hoàng thượng, chàng đã đến rồi!” Một mùi rượu nhàn nhạt theo giọng nói của nàng, thoảng ra ngoài.
Tâm Hàn Tuần đột nhiên đông cứng lại, quả nhiên là nàng. Hề Hề đâu rồi? Nàng ở nơi nào? Chẳng lẽ Diệp Từ Dung để nàng trốn đi rồi sao, bằng không với cơ thể trúng độc của nàng sẽ không thể chạy khỏi sân viên này.
Trong lòng hắn có chút âm ỉ tức giận, không phải tức giận Hề Hề, mà là Dung Dung. Hắn đang chuẩn bị dùng cả đời để yêu thương nữ tử này, nhưng nàng lại làm cho suy nghĩ đó trong hắn vỗ cánh bay mất.
Đây là chuyện gì vậy?
Hắn không nên như vậy, không phải hắn thích Dung Dung sao?
Nàng đi rồi thì sao, dù gì nàng đối với hắn mà nói, vốn chẳng quan trọng gì. Chính là lòng hắn lại nóng như lửa đốt, như thể đang muốn nói với hắn rằng, mọi chuyện không phải như thế.
Hắn đè nén tức giận, trầm giọng hỏi: “Lâm Hề Hề đâu?”
Diệp Từ Dung ngẩng đầu, nàng không có say, nàng đang rất tỉnh táo, mới vừa rồi lo lắng nằm trên giường, nghe thấy tiếng bước chân của Hàn Tuần, nàng khẩn trương suýt ngất, hiện giờ thật sự bị phát hiện.
Nàng lẳng lặng nhìn Hàn Tuần, trong ánh mắt hắn đang ẩn chứa tức giận, rèm mi dày tựa như sắp vỗ cánh bay lên, như chính trái tim hắn lúc này.
Du ca ca của nàng đang giận dữ sao? Vì Vân Hề Hề kia mà giận dữ sao?
Diệp Từ Dung khẽ nở nụ cười, “Lâm Hề Hề, quý phi kia, thần thiếp… làm sao biết nàng đang ở đâu? Bệ hạ, rốt cục chàng cũng đến rồi, thiếp đang chờ chàng đây.”
Diệp Từ Dung quỳ trên giường, nhón người dậy, đôi tay ngọc tinh tế ôm lấy eo Hàn Tuần. Cơ thể Hàn Tuần phút chốc cứng đờ, hắn hiển nhiên biết Diệp Từ Dung đang giả say, cũng không vạch trần nàng, cau mày, lạnh giọng nói: “Đã say, trở về tẩm điện của mình ngủ đi!”
“Bệ hạ, chẳng lẽ đây không phải tẩm điện của thần thiếp sao?” Bấy giờ Diệp Từ Dung tựa như mới tỉnh táo lại, liền nói: “Thần thiếp… thần thiếp đang ở đâu thế này, đúng rồi, hình như là,” Dứt lời, liền quỳ trên giường, nói: “Bệ hạ, thần thiếp ở yến tiệc đã uống chút rượu, rồi tới đây thăm muội muội, không ngờ đã say, ngủ lại đây, khi tỉnh lại, đã thấy bệ hạ ở đây. Chẳng lẽ muội muội đã đi đâu rồi sao?”
Hàn Tuần không hề lên tiếng, lệnh cho mấy cung nữ đưa Diệp Từ Dung trở về tẩm điện.
“Hoàng thượng, chàng không đi với thần thiếp sao?” Diệp Từ Dung quay đầu lại hỏi, đôi mắt mang theo sương mù, dáng vẻ yểu điệu.
Hàn Tuần thản nhiên nói: “Ngươi đi trước đi, một lát nữa trẫm sẽ đến.”
Diệp Từ Dung mỉm cười dịu dàng, theo sự dìu đỡ của cung nữ, rời khỏi Tê Phượng cung.
Hàn Tuần lạnh giọng hỏi cung nữ quỳ trên mặt đất, “Sau khi hoàng hậu đến, có thấy quý phi đi ra ngoài không?”
“Thưa, không nhìn thấy quý phi đi ra ngoài, nhưng có gặp hoàng hậu nương nương đi ra ngoài, không hiểu sao giờ người lại ở trong này!” Cung nữ run rẩy đáp, rõ ràng hoàng hậu đã đi rồi, không hiểu vì sao lại ngủ trong này, chẳng lẽ Lâm quý phi đã cải trang thành hoàng hậu chạy trốn ra ngoài.
“Có nhìn thấy rõ mặt của hoàng hậu không?” Hàn Tuần trong trẻo lạnh lùng, giọng nói đè nén tức giận.
Một cung nữ khác đáp: “Chúng nô tỳ không dám nhìn!”
Hàn Tuần gật đầu trầm tư, hoàng hậu kia chính là Lâm Hề Hề cải trang, tức khắc truyền lệnh cho thị vệ ngoài cửa, đuổi theo, nhất định phải chặn lại cổ kiệu của hoàng hậu. Độc trong người Hề Hề vẫn chưa được giải, sẽ không thể tự mình bỏ chạy, chỉ có thể ngồi trong kiệu giả làm hoàng hậu.
Cỗ kiệu di chuyển lắc lư, tựa như lòng Hề Hề lúc này, nàng thầm cầu khẩn Hàn Tuần ngàn vạn lần cũng đừng phát hiện nàng đã chạy trốn. Nhìn thấy cửa lớn hoàng cung nguy nga ở xa xa, lòng Hề Hề vui sướng.
Cỗ kiệu nhẹ nhàng hạ xuống đất, thị vệ nói, “Bẩm nương nương, đã đến cửa cung!”
Hề Hề khẽ ừ, nói: “Ngươi đi hỏi thị vệ, xem Diệp tướng quân đã ra khỏi cung chưa?”
Hề Hề chờ thị vệ hồi báo, Diệp tướng quân nếu vừa ra khỏi cung, nàng liền có thể lấy cớ đuổi theo, quang minh chính đại rời khỏi hoàng cung. Nếu Diệp tướng quân đã đi lâu rồi, thì nàng chỉ còn cách xông ra ngoài. Hiện tại công lực của nàng còn chưa hoàn toàn khôi phục, không biết có thể xông ra được không.
Nàng nhìn trộm bên ngoài, thấy cửa cung có khoảng chừng mấy chục thị vệ.
Thị vệ kia chốc sau đã quay về bẩm báo: “Nương nương, kiệu của Diệp tướng quân mới vừa ra khỏi cửa, còn chưa đến thời gian một nén nhang.”
Hề Hề thầm vui mừng, khẽ nói: “Ngươi trước hãy đuổi theo Diệp tướng quân, bản cung sẽ xuống kiệu ra khỏi cung, ta muốn nói với tướng quân vài câu.”
Ngọn đèn dầu ngoài cổng thành có chút ảm đạm, Hề Hề cúi đầu, từ trên kiệu bước xuống, đi thẳng về phía cửa.
Ngọn đèn ảm đạm hắt lên hoàng bào, áo choàng của hoàng bào rất dài, rất rộng. Hề Hề nghĩ, một lát muốn tháo chạy, trước cần vứt lại cái áo choàng này.
Hề Hề không nhanh không chậm đi về phía trước, cửa lớn càng lúc càng gần.
Phía sau bỗng truyền đến tiếng vó ngựa, Hề Hề trong lòng phát lạnh. Chẳng lẽ nhanh như vậy đã bị Hàn Tuần phát hiện, theo lý thuyết là không thể.
Nàng ở Tê Phượng cung nhiều ngày như vậy, Hàn Tuần cũng chưa từng đến gặp nàng, chẳng lẽ cứ phải đúng hôm nay?
Hoặc vốn chưa bị phát hiện, mà chỉ là quân tuần tra. Hề Hề ép mình không quay đầu lại nhìn, vẫn lẳng lặng đi về phía trước như cũ.
Phía sau bỗng vang lên một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng ôn hòa: “Quý phi, ngươi đang muốn đi đâu vậy?”
Nội tâm Hề Hề căng thẳng, dừng bước chân lại, nhìn thấy chỗ ngọn đèn đuốc huy hoàng, Hàn Tuần một thân long bào đang khoanh tay đứng, phía sau còn có mấy chục thị vệ cùng các thái giám cung nữ.
Hề Hề thầm đếm số người, suy ngẫm về phần thắng của mình, thật ra những thị vệ này không thể gây sợ hãi cho nàng, người nàng e ngại chính là Hàn Tuần.
Hắn là Lãnh Nguyệt, võ công của hắn sâu không lường được, hiện giờ công lực của nàng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, tuyệt đối không phải đối thủ của hắn, hiện tại chỉ có thể thử đánh cược một lần.
Hơn nữa với thân phận hoàng thượng của hắn, hắn sẽ không thể tùy tiện ra tay.
Hề Hề nhìn Hàn Tuần, mỉm cười thản nhiên, nụ cười của nàng như ánh sáng của pháo hoa, cũng tựa như pháo hoa vụt sáng ngắn ngủi. Nàng bỗng nhiên xoay người, nhẹ nhàng tung người lên, trong màn đêm yên tĩnh, hoàng bào vẽ thành một đường cong tuyệt đẹp trong không trung.
Hàn Tuần ngẩn ra, chỉ cảm thấy nụ cười ấy như một tia chớp, giáng vào trái tim hắn.
Trong phút chốc, trái tim như mặt hồ tĩnh lặng xao động, xô ra những gợn sóng.
Cấm Vệ quân và các cung nữ thái giám cả kinh, đứng ngây dại, bọn họ không rõ vì sao quý phi bỗng nhiên vụt người lên như thế, tốc độ của nàng cực kỳ nhanh, tựa như muốn chạy trốn khỏi nơi này.
Thị vệ canh giữ ở cửa cung đột nhiên thấy quý phí chạy đến, trong nháy mắt không biết nên làm như thế nào.
Hàn Tuần lạnh giọng: “Các ngươi mù hết rồi ư, còn không mau ngăn quý phi lại!”
Cấm Vệ quân nghe thấy mệnh lệnh của Hàn Tuần, liền tuôn ra ngăn Hề Hề lại, chặn đường đi của Hề Hề. Thị vệ tụ lại quá nhiều, Hề Hề thầm kêu không tốt, chẳng lẽ hôm nay không thể trốn thoát. Hề Hề ảm đạm cười, mặc kệ thế nào, cứ liều mạng.
Hai tay vung lên, hoàng bào hoàng hậu vướng víu ngay lập tức rơi xuống, rơi trên mặt đất, lộ ra bên trong một thân váy áo trắng.
Cảnh tượng ấy tựa như hoa sen bừng nở trên mặt nước, hoa bỗng xòe cánh thật trang nhã.
Lòng Hàn Tuần run lên, thật ra hắn đã sớm biết, nữ tử này không cần phẩm vị quý phi gì cả, cho dù là vị trí hoàng hậu, nàng cũng chỉ coi như đôi dép rách.
Tuy nhiên hắn phải giữ nàng lại, bất kể như thế nào cũng phải giữ nàng lại.
Hề Hề mắt thấy sẽ phải cùng bọn thị vệ hỗn chiến một trận, đúng lúc này, bỗng có một đôi tay ấm áp, bắt lấy cổ tay nàng.
Từ tiếng kêu của bọn thị vệ, Hề Hề quay đầu lại, thấy một hắc y nhân ở ngay trước mắt. Đèn ở cửa cung không phải sáng ngời, phút chốc Hề Hề ngỡ mình nhìn nhầm, mở to đôi mắt nhìn, quả thật là một hắc y nhân. Lại có người xông vào hoàng cung vào ban đêm? Hề Hề trong lúc ngây người, liền nghe thấy hắc y nhân nói: “Đi theo ta.”
Sự xuất hiện của hắc y nhân nằm ngoài dự đoán của mọi người, vừa rồi mọi người đều dồn mọi sự chú ý vào Hề Hề, nên không biết hắn đã đến từ lúc nào.