• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đang thưởng thức hoa, bỗng thấy một con ưng thấp thoáng hướng Lãnh Vận Viễn bay đến. Vân Hề Hề trong lòng vừa động, theo đó từ trên tường lấy xuống lại ngân cung của Hoàn Nhan Liệt Phong.

Ở Tuyết Sơn, Vân Hề Hề đã không ít lần săn thú, cũng chính là săn loài ưng này, hôm nay không ngại bắn thêm một con để no bụng.

Tuyết ưng lượn lờ một vòng quanh Lãnh Vận Viện, giống như muốn thăm dò. Vân Hề Hề lắp tiễn, xuyên qua cửa sổ, nhắm tuyết ưng, tiễn kia vút bắn mang theo tiếng gió vù vù, bay ra ngoài. Giữa không trung vang một tiếng gào thét, tuyết ưng liền rơi xuống một chỗ tuyết động trong viện.

Nhìn lại lô hỏa trong phòng, Vân Hề Hề mỉm cười, xem ra đêm nay không cần phải ăn thêm hoa mai nhạt nhẽo này.

Đêm ngân cung đặt lại chỗ cũ, Vân Hề Hề đang muốn ra sân nhặt tuyết ưng kia về. Lại nghe trong trong viện một mảng toàn tiếng kinh hô thất thanh.

“Này, đây là chuyện gì? Là ai đem Phi Vân bắn xuống đây?”

“Ai có lá gan lớn như thế, dám bắn tuyết ưng của vương gia.”

Trong viện, có mấy thị vệ đứng ở giữa sân tuyết không ngừng bàn tán.

Vân Hề Hề xốc lên rèm da nặng nề, liền gặp một thị vế bế tuyết ưng trở về, còn có ba người vây quanh đi cùng.

“Phi Vân!” Mấy người kêu lên!

Phi Vân?

Vân Hề Hề không ngờ tuyết ưng này lại cũng có tên, hơn nữa trong tên còn có một chữ “Vân”.

Tuyết ưng gói mình trong lòng thị vệ kia, trên bụng còn cắm một mũi tên bạc, bộ lông màu trắng của nó giờ phút này một mang theo một mảng đỏ sẫm.

Vân Hề Hề trong lòng chấn động.

Dĩ vãng săn thú, đều là một tiễn mất mạng, giờ phút này tuyết ưng kia bị thương, trong lòng nàng bỗng tràn đầy thương tiếc.

Nhất là đôi mắt màu nâu sắc lẽm kia, đang không ngừng xem xét Vân Hề Hề, cực có linh tính, tựa hồ có thể nhìn thấu lòng nàng mà giống nhau (ý nói chủ nhân con ưng).

Thị vệ kia nhìn đến tên bạc, kêu lên một tiếng, bọn họ nhận ra ngay đó chính là tiễn bạc thuộc ngân cung của Hoàn Nhan Liệt Phong, quay đầu lại nàng nói: “Là ngươi! Tên tặc tử này, người vì sao bắn hạ Phi Vân?”

Vân Hề Hề không biết đây là một con tuyết ưng đã được huấn luyện, nhẹ giọng nói: “Vân mỗ muốn lấy nó để dỗ no bụng, nếu là ưng của vương gia, Vân mỗ sẽ chữa trị cho nó thật tốt.”

Vân Hề Hề muốn trị liệu cho tuyết ưng, nhưng mấy thị vệ nào dám giao nó cho nàng, bọn họ đã chính mắt nhìn thấy Vân Hề Hề ăn hoa như thế nào, e sợ tuyết ưng kia lại thành một bữa ăn ngon khác của nàng.

Ở trong lòng bọn họ, Vân Hề Hề đã sớm trở thành một kẻ tâm cơ thâm trầm, quỷ kế đa đoan – chính là người Nam Triều.

Tuyết ưng Phi Vân lại trợn tròn cặp mắt sắc bén, thẳng xem xét Vân Hề Hề.

Song phương đang ở thế giằng co.

Bỗng nhiên không khí truyền đến một hơi lạnh thấu xương cùng một thanh âm tao nhã đến cực điểm: “Các ngươi đang làm gì?”

Bốn thị vệ cuốn quít tản ra, Vân Hề Hề quần áo thân ảnh liền lộ ra giữa vòng vây.

Trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, trong viện, mai dưới tàng cây, ánh chiều tà gọi xuống một nhóm người, đạp mãn viên loạn ngọc nát quỳnh, vững bước đi đến.

Người đi đầu đúng là Hoàn Nhan Liệt Phong, hắn không còn mặc áo choàng, trên người một thân hắc sam tung bay. Quần áo, cổ tay cùng cổ áo đều viền chỉ vàng da lông, tăng thêm vài phần ung dung quý khí, trên hông là một thắt lưng to có thêu hình chim ưng.

Phía sau Hoàn Nhan Liệt Phong là một thị vệ áo xanh, nhìn đến tuyết ưng trong lòng thị vệ kia, cả kinh, lớn tiếng hỏi: “Phi Vân làm sao vậy?”

Bốn thị vệ trông coi Vân Hề Hề liền nhất loạt quỳ xuống nền tuyết trắng, một người lên tiếng bẩm báo: “Vương gia, là thuộc hạ hành sự bất lực. Mới khiến tên tặc tử này hủy mất hàn mai, còn bắn hạ Phi Vân, mong vương gia trách phạt.”

Hoàn Nhan Liệt Phong khoanh tay đứng đó, ánh mắt sắc bén nhìn đến cây hàn mai giờ đã trụi lụi, rồi di chuyển qua tuyết ứng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên gương mặt của Vân Hề Hề.

Đôi con ngươi hơi hơi mị lên, hàng mi hạ xuống đánh giá Vân Hề Hề, thật lâu sau, hắn cất tiếng khiến mọi người có chút không dự đoán được.

“Hán tử Nam Triều đều tuấn tú như vậy sao?”

Vân Hề Hề trong lòng có chút chấn động, hắn… sẽ không liếc mắt một cái liền nhận ra nàng là nữ nhân chứ.

Bất quá khi nhìn đến ánh mắt khinh thường của Hoàn Nhan Liệt Phong, Vân Hề Hề hiểu được, hắn không phải hoài nghi nàng là nữ nhân cải trang, mà chính là xem thường nam tử Nam Triều.

Ngẩng đầu nhìn lại, mới phát hiện Hoàn Nhan Liệt Phong dáng người thon dài cao ngất, chính mình trước mặt hắn chỉ có thể ngưỡng mộ.

Vân Hề Hề trong lòng thầm than, nếu mình giả dạng thành nam tử Bắc Triều, chỉ sợ bọn họ nhìn thấy vạn lần cũng không tin nàng.

“Các ngươi đứng lên đi.”

Hoàn Nhan Liệt Phong phát tay áo dài, bốn thị vệ liền đứng lên, khoanh tay đứng sang một bên.

Tuyết ưng Phi Vân nhìn Hoàn Nhan Liệt Phong gào lên một tiếng, ánh mắt Hoàn Nhan Liệt Phong bỗng phát lạnh: “Phi Vân thật sự là ngươi bắn? Còn là dùng cung tiễn của bản vương?”

Vân Hề Hề có chút đuối lý mang theo ý cười nói: “Mong Tả Hiền Vương thứ lỗi, người đang trong lúc đói, khó tránh làm ra những chuyện khác người.”

Ngụ ý rất rõ ràng, nếu không phải ngươi bắt ta chịu đói, ta đã không bắn tuyết ưng.

“Thân thủ bắn cung của ngươi không tồi, nếu có cơ hội, chúng ta cùng so tài!”

Hoàn Nhan Liệt Phong thần sắc lạnh nhạt, ánh mắt lạnh như băng như tuyết.

Vân Hề Hề tủm tỉm cười đáp: “Tốt, thật là vinh hạnh cho ta.” Nghĩ thầm, làm sao cho ngươi cơ hội đó, sợ không chờ đến ngày ấy, chính mình đã âm mưu chuồn mất rồi.

“Bất quá, ta có thể trị liệu cho Phi Vân, nhưng người của ngươi lại không cho.”

“Nếu như thế, vậy làm phiền công tử.” Hoàn Nhan Liệt Phong chậm rãi nói, khuôn mặt tuấn mĩ vẫn như cái lồng hàn băng, môi nhẹ buông lời, mang theo một mảnh ý cười lãnh khốc.

Hắn vừa nói vừa đi qua Vân Hề Hề, đến ghế phủ da hổ ngồi xuống, hai con ngươi rét lạnh bễ nghễ nhìn Vân Hề Hề.

Trực giác của Vân Hề Hề mách bảo nàng rằng, tên Tả Hiền Vương Bắc Thương Quốc này vô cùng kiêu ngạo, thăm sâu khó lường, còn thêm vài phần lãnh khốc vô tình, tâm cơ thì nham hiểm.

Vân Hề Hề trong lòng trong không hiểu vì sao run lên, tâm rõ ràng biết, nếu hôm nay nàng không cứu được Phi Vân, sợ rằng cái mạng của nàng có chút nguy to.

Vân Hề Hề đem tuyết ưng ôm lấy, trời chiều đã vãn, đem tiễn bạc nhẹ nhàng rút ra. May mắn miệng vết thương không sâu, Vân Hề Hề lại rất cẩn thận xử lý miệng viết thương, từ trong người lấy ra một bình sứ, thật ra đây là một ít kim sang dược đặc chế của Tuyết Sơn, nàng bôi một ít dược lên miệng vết thương của Phi Vân, lại dùng vải băng bó lại.

Vân Hề Hề làm xong hết thải, khẽ lau mồ hôi trên trán, đi đến trước mặt Hoàn Nhan Liệt Phong, lạnh nhạt cười, nói: “Vương gia ta đã trị cho tuyết ưng xong, mong vương gia cho ta rời đi. Ta thật sự không phải tình lang của Thái Dung công chúa!”

Mặt trời phía Tây trầm đỏ, hoàng hôn buông xuống, trong phòng một mảnh hoàng hôn ám.

Vân Hề Hề nhìn Hoàn Nhan Liệt Phong trong cảnh tranh tối tranh sáng, cảm nhận được ánh mắt của hắn đang gắt gao nhìn chằm chằm nàng, tựa hồ là đang tinh tế nghiền ngẩm.

Ngón tay thon dài của hắn bỗng hạ xuống gõ lên mấy án thư phía trước, làm cho Vân Hề Hề không hiểu vì sao trong lòng khẩn trương.

“Mong vương gia cho ta rời đi!”

Vân Hề Hề lạnh lùng nói, nàng thật sự không thích loại áp lực này.

Hoàn Nhan Liệt Phong đột nhiên vung tay, điểm vào nguyệt đạo của Vân Hề Hề, một tay khống chế gáy ngọc của nàng.

“Ngươi dám ám toán bản vương ư!” Hoàn Nhan Liệt Phong bờ mi khẽ ngưng động, ánh mắt hàn ý lãnh lẽo thấu xương.

Vân Hề Hề căn bản không đón được hắn đột nhiên tập kích, bởi vì khoảng cách quá gần, trong tay Vân Hề Hề lại đang ôm tuyết ưng, cho nên hắn mới một đoàn đắc thủ.

“Ngươi muốn làm gì? Ta ám toán ngươi khi nào chứ?” Vân Hề Hề lạnh giọng nói.

Hoàn Nhan Liệt Phong bỗng nhiên buông tay, có chút nghi hoặc nói: “Không phải mê hương.” Dừng một chút, lại lạnh giọng nói: “Vì sao trong miệng ngươi lại có mùi hương?”

Vân Hề Hề sửng sốt, mới chợt hiểu ra, nguyên lai lúc nãy nàng ăn hoa mai, cho nên trong miệng liền phát ra mùi hương, mới vừa rồi nói chuyện cùng Hoan Nhan Liệt Phong, mùi hương trong miệng tràn ra thơm ngát, Hoàn Nhan Liệt Phong liền nghĩ nàng dùng mê hương.

“Nếu ngươi cũng ăn hàn mai, miệng ngươi cũng sẽ có mùi hương.” Vân Hề Hề dưới đất buồn cười nói.

Hoàn Nhan Liệt Phong sửng sốt: “Ngươi đúng là đã ăn hoa mai của ta?”

Vân Hề Hề nói: “Vương gia, mong người giải nguyệt đạo của ta, thả ta rời đi!”

Hoàn Nhan Liệt Phong lạnh nhạt quát: “Thả ngươi rời đi, sau đó để ngươi quay lại cứu Diệp Từ Dung sao? Huống chi vẫn còn có lời hứa so tài bắn cung!”

“Ta đã nói rồi, ta không phải muốn cướp nàng đi!” Vân Hề Hề dưới đất ảo não nói, chẳng lẽ phải đưa ra thân phận nữ nhân của mình mới có thể rời đi.

“Ngươi có gì chứng mình người không phải tình lang của nàng, hoặc là ngươi không phải người Nam Triều?” Hoàn Nhan Liệt Phong chậm rãi nói.

Vân Hề Hề đang muốn phản bác, bỗng nhiên thấy một thị vệ mang theo một tờ giấy da đi đến.

“Vương gia, đây là thư tín trên người Phi Vân.”

Vân Hề Hề lúc này mới hiểu được, tuyết ưng kia đúng là đến để truyền tin, nghĩ đến lúc nãy ở Lãnh Vận Viễn không tìm thấy Hoàn Nhan Liệt Phong, nên mới bay vòng quanh thăm dò, không nghĩ bị nàng một tiễn bắn xuống dưới.

Hoàn Nhan Liệt Phong xem xong bức thư, bên môi gợi lên một ý cười.

“Có khách phía Tây đến, xem ra yến hội tối nay sẽ rất náo nhiệt!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK