Không khỏi giật mình, muốn rời khỏi sự ôm ấp của Liệt Phong.
Trên đỉnh đầu chợt truyền đến tiếng của Liệt Phong, trầm thấp mập mờ, ấm áp như dòng nước mùa thu, dường như hòa tan xương cốt của nàng.
“Ngươi xấu hổ sao?”
Hề Hề đúng là xấu hổ, hiện giờ bị Liệt Phong nhìn thấy, vừa lúng túng vừa giận, lơ đãng vươn tay, muốn đẩy Liệt Phong ra, nhưng Liệt Phong lại kêu to một tiếng, rồi bảo: “Đừng nhúc nhích, đau quá!”
Hề Hề nhớ đến vết thương trên người Liệt Phong, sợ tới mức không dám động đậy nữa, mặc cho Liệt Phong ôm. Nàng đã quên mất, trên người Liệt Phong còn có vết thương.
“Ta không động, nhưng… ngươi mau buông ra!” Hề Hề nhẹ giọng cầu xin.
Nàng hi vọng hắn buông ra, nhưng cái ôm của hắn, lại khiến lòng nàng ấm áp, còn có một cảm giác an toàn, khiến lòng nàng có chút mâu thuẫn.
Không biết bắt đầu từ khi nào, nàng nhưng lại luyến tiếc cái ôm của hắn, hơn nữa, không còn… chán ghét sự đụng chạm của hắn.
Liệt Phong cũng không để ý đến sự khẩn cầu của Hề Hề, lười biếng mỉm cười giảo hoạt, môi mỏng chậm rãi ghé sát vào tai nàng, hơi thở của hắn làm cho tai nàng ngứa ngáy.
“Nếu ta kiên trì không buông thì sao?” Hắn nhẹ nhàng nói, âm thanh nhu thuận dị thường, có chút vô lại, như tình nhân đang khe khẽ rỉ tai nhau, dịu dàng mờ ám.
“Ngươi…” Bị hắn siết vào ngực, hơi thở nhàn nhạt của hắn thản nhiên vây quanh nàng, tựa như một tấm lưới lớn, vây khốn nàng vào đó.
Nàng muốn giãy giụa, nhưng lại sợ động đến vết thương của hắn, nhưng nếu cứ thuận theo, thì không hợp phép tắc.
Nam nữ thụ thụ bất thân, huống chi nàng còn là Tuyết Sơn Thánh Nữ.
Lại nhớ đến Tuyết Sơn Thánh Nữ, cơ thể liền cứng đờ, trong phút chốc, nàng cảm thấy mình đã làm ngược lại những gì đã thề.
Liệt Phong cảm giác được sự cứng đờ của Hề Hề, chậm rãi buông Hề Hề ra: “Thế nào, ta ôm không ấm áp sao?”
Giọng điệu của hắn ôn nhu chân thành, không phải kiểu nói năng tùy tiện.
Hề Hề chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt sương mù lơ đãng bao phủ lấy sóng mắt sâu xa của Liệt Phong.
Hắn lười biếng tựa người vào giường, bộ dạng thật yếu ớt, nhưng đôi mắt lại sáng ngời, không hề giống người đang bị ốm, nếu không phải chính mắt nhìn thấy, Hề Hề thật hoài nghi hắn đang giả vờ bị thương.
Ánh mắt hắn nóng rực nhìn chăm chú Hề Hề, rất nhanh phát hiện Hề Hề đang phát lạnh, con ngươi đen híp lại, dâng tràn thâm thúy, giống như nhìn thấu điều Hề Hề đang nghĩ.
Hắn biết trong lòng Hề Hề có hắn, cũng hiểu nàng đang kiêng kỵ điều gì. Mặc dù có chút ảo não, nhưng hắn sẽ không từ bỏ, hắn biết nóng vội sẽ khiến Hề Hề khó xử, cho nên hắn sẽ chờ, chờ đến lúc nàng mở rộng lòng.
Nhưng đương nhiên hắn sẽ không chờ không như vậy, ngay sau đó, Liệt Phong liền cười giảo hoạt, cúi đầu nhìn bộ dạng chỉ mặc một cái áo trong của mình, ra vẻ hoảng sợ nói: “Ôi, quần áo của ta đâu? Là ai đã cởi thắt lưng của ta ra?”
Hề Hề càng xấu hổ, vất vả lắm mới làm lặng xuống trái tim gợn sóng, hiện tại mặt lại đỏ bừng, hai gò má nháy mắt tươi đẹp như mưa hoa đào, đôi mắt sóng nước trôi nổi xấu hổ, nàng cuống quít đứng dậy: “Ngươi vừa tỉnh lại, chắc là đói bụng rồi, ta đi lấy ít thức ăn cho ngươi.”
Dứt lời, liền nhanh nhẹn đứng dậy, như sương mù biến mất, nàng chạy mau, còn dùng cả khinh công.
Gạo, đổ nước, nhóm lửa, nấu cháo.
Sau khi làm xong hết thảy, Hề Hề liền ngồi lên ghế trúc, chống má chờ cho gạo nở. Nàng không dám quay lại phòng, đối diện với ý cười trong hai tròng mắt trong trẻo của Liệt Phong.
Liệt Phong vốn có xuất thân cao quý, tính cách lại cao ngạo tự phụ, hắn cực kỳ vô lý, sắc bén bá đạo, cũng hay tùy hứng làm bậy, rất ngang ngược. Nhưng nàng đã sớm nhìn quen.
Mà hiện giờ, hắn cũng đối nàng đa tình thâm trầm, ôn nhu thương tiếc, không hề giống lúc mới gặp.
Nàng nghĩ chờ cho vết thương hắn tốt lên rồi, nhất định phải rời khỏi hắn, bằng không, nàng không thể cam đoan mình liệu có vi phạm lời thề không, rồi lại sa vào tấm lưới dịu dàng kia.
Cháo đã nở, thơm ngát, Hề Hề tắt lò lửa, đang muốn múc ít cháo. Cửa viện đã mở ra, Diệp tướng quân Diệp Khải Phong chắp tay sau lưng bước vào. Nhìn thấy ông, Hề Hề chợt nhớ đến vị phu nhân đêm qua, Liệt Phong vừa tỉnh lại, lòng của nàng liền rối loạn, chút nữa đã quên mất bà.
Diệp Khải Phong nhìn thấy Hề Hề trong nhà bếp, nghe thấy mùi gạo thơm, khuôn mặt luôn an tĩnh có chút xao động. Hắn chậm rãi đi đến, trầm giọng hỏi: “Không biết Lâm cô nương đang nấu món cháo gì? Lại thơm đến vậy?”
Hề Hề buồn bực ông làm Liệt Phong bị thương, tuy rằng đang ở trong phủ của ông, nhưng vẫn lạnh lùng, lúc này thấy ông hứng thú với cháo mình nấu, đành đáp: “Chỉ là món cháo bình thường thôi, Diệp tướng quân đã quen ăn sơn hào hải vị, giờ lạ lẫm mới thấy cháo này thơm.”
“Không, mùi thơm này không phải từ loại cháo bình thường, có phải là món cháo lý gia hoài sơn nấu cùng củ súng không?” Vẻ mặt Diệp Khải Phong có chút kỳ quái hỏi.
Hề Hề sửng sốt, này đúng là cháo hoài sơn nấu cùng củ súng. Vì Liệt Phong bị thương, cơ thể suy nhược, hôm qua trong thuốc, đúng lúc tìm thấy hai loại thuốc này, Hề Hề liền thêm nó vào cháo, nấu thành cháo thuốc. Trước đây, bà bà thường hay nấu món cháo này cho Hề Hề ăn, vừa ngon vừa bổ dưỡng, Hề Hề cũng học nấu theo. Không dự đoán được, Diệp Khải Phong vừa nghe mùi đã biết là món cháo gì.
Không khỏi cười lạnh nói: “Tướng quân đoán đúng rồi, đây là cháo thuốc, rất tốt cho cơ thể suy nhược.”
Đôi mắt Diệp Khải Phong kinh hãi: “Đã nhiều năm rồi ta không được ăn món cháo này, không biết ngươi có thể cho bản tướng quân dùng một bát không?”
Hề Hề lại càng sửng sốt, đường đường là tướng quân muốn gì không có, lại đến đây xin cháo ăn. Nhưng dù sao gì nguyên liệu nấu cháo cũng là người ta cho mình, mình chỉ nấu mà thôi, không tiện từ chối, may mắn đã nấu không ít, cũng đủ cho ông một bát, nên đáp: “Nếu Diệp tướng quân không chê, xin mời dùng thử.”
Diệp Khải Phong không khách khí đi đến tủ chén, cầm lấy một cái chén, múc một bát cháo, cũng không ngại nhà bếp bẩn, ngồi lên ghế trúc, thưởng thức món cháo.
Chẳng qua chỉ là một bát cháo thuốc bình thường, hắn lại từng thìa từng thìa, hết sức chậm chạp, tinh tế thưởng thức, hệt như đang ăn sơn hào hải vị gì đó, lại như đang nếm trải quãng thời gian tươi đẹp của cuộc đời.
Khuôn mặt ông biến ảo phức tạp, khi thì kích động, khi thì vui sướng mừng rỡ, khi thì thống khổ, khi thì tựa là hiểu ra điều gì đó, vẻ mặt hết sức hoảng hốt.
Thật lâu sau, cuối cùng ông cũng dùng xong bát cháo, chậm rãi đứng dậy, nhìn thẳng Hề Hề hỏi: “Món cháo này, ngươi đã nấu như thế nào, không… ý ta muốn hỏi, cháo thuốc này, là ai đã dạy ngươi nấu, rất giống mùi vị của món cháo ta đã từng ăn.”
Ông hình như rất kích động, ngay cả nói chuyện cũng có chút lộn xộn.
Hề Hề đáp: “Ta học từ bà bà, cách nấu giống nhau, nên hương vị hiển nhiên giống nhau, có gì lạ đâu.”
“Không đúng, ta cũng đem hoài sơn nấu với củ súng, nhưng không có hương vị giống này. Vị bà bà đã dạy ngươi, tuổi tác khoảng bao nhiêu?” Diệp Khải Phong hỏi.
“Bà bà chính là bà bà, tuổi tác đương nhiên phải cao.” Hề Hề nói, “Đúng rồi, ta có một chuyện muốn báo cáo với tướng quân, đêm qua có một vị phu nhân đến đây, không biết là người phương nào, nên không dám để bà đi, đã điểm huyệt đạo của bà, giữ lại nơi này. Xin Diệp tướng quân đưa bà về!”
Diệp Khải Phong ừ một tiếng, rồi theo Hề Hề đi gặp vị phu nhân si đần kia.
Hiện tại trời đã sáng hẳn, nhưng vị phu nhân kia vẫn đang ngủ say, nhưng hình như ngủ không ngon lắm, mày nhíu chặt lại, giống như đang gặp ác mộng.
Diệp Khải Phong nhìn thấy bà, mày hơi nhíu lại, đi đến bên cạnh bà, lay động để bà tỉnh lại, lạnh lùng nói: “Ngươi đây làm gì?”
Vị phu nhân kia mơ màng mở to hai mắt, nhìn thấy Diệp Khải Phong, có chút sửng sốt, lập tức mỉm cười, dịu dàng nói: “Tướng quân, ngài tới khi nào?”
Hề Hề qua giải huyệt cho bà, thản nhiên nói: “Đêm qua xin lỗi, nếu Diệp tướng quân đã đến, bà hãy đi về với Diệp tướng quân đi, nhưng xin đừng tiết lộ chuyện ở đây ra ngoài.”
Vị phu nhân kia lại không hề chú ý đến Hề Hề, thâm tình nhìn Diệp Khải Phong, hiện giờ đã được giải huyệt, liền cuống quít ngồi dậy, mái tóc dài có chút rối loạn.
Vẻ mặt bà mừng rỡ, vị phu nhân này có vẻ là thích Diệp Khải Phong. Nhưng không biết bà có thân phận thế nào.
“Mai Nương, ngươi đâu phải không biết nơi này là cấm địa, sao còn tới đây?” Diệp Khải Phong không hề vui vẻ nhíu mày hỏi.
Vị phu nhân kia uất ức ngấn lệ nói: “Thiếp thân, thiếp thân mong tỷ tỷ về, đêm không thể ngủ, nên mới đến chỗ tỷ tỷ xem thử!”
Thiếp thân?
Vị phu nhân này quả nhiên là phu nhân của Diệp Khải Phong, nhưng nếu đã là phu nhân tướng quân, vì sao đêm khuya không về, ông lại có vẻ không chút lo lắng như vậy?
Hơn nữa Diệp phu nhân đã lớn tuổi, nhưng dáng vẻ vẫn rất điềm đạm thướt tha, khiến cho kẻ khác thương cảm. Nhưng Diệp Khải Phong lại không chút thương tiếc gì, chỉ lạnh lùng nhàn nhạt “ừ” một tiếng, sau đó nói: “Ngươi về đi, sau này đừng đến đây nữa, còn những chuyện ở đây, tuyệt đối không được để lộ ra ngoài!”
“Thiếp thân hiểu.” Diệp phu nhân dịu dàng cười nói, khẽ hành lễ, định rời đi.
Hề Hề bỗng nhiên nhớ đến đêm qua bà có nhắc đến Băng Toàn, không biết đó có phải nói mẫu thân mình không, hiện tại nhìn bộ dạng của bà đã không còn bối rối giống đêm qua, liền khẽ nói: “Diệp phu nhân chờ chút, tiểu nữ còn một chuyện muốn biết.”
Diệp phu nhân dừng bước, nhu hòa hỏi: “Chuyện gì?”
“Tiểu nữ chính là muốn biết, người đêm qua phu nhân gọi… Băng Toàn hiện giờ đang ở đâu? Bà là cố nhân của phu nhân sao?” Hề Hề vất vả lắm mới tìm được tin tức của mẫu thân, đương nhiên phải hỏi rõ.
Diệp phu nhân nghe vậy, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt kỳ quái liếc nhìn Diệp tướng quân một chốc, thấy vẻ mặt ông vẫn lãnh đạm.
Nên bà hỏi ngược lại Hề Hề: “Ngươi vì sao lại hỏi thăm về Băng Toàn, ngươi quen Băng Toàn sao?”
Hề Hề lắc đầu: “Tiểu nữ không quen, chỉ là… chỉ là nghe người ta nói về người.”
“Băng Toàn…” Diệp Phu Nhân chậm rãi nói: “Mười mấy năm trước Băng Toàn đã qua đời rồi.”
“Cái gì? Đã qua đời?” Hề Hề nghe vậy, trong khoảng thời gian ngắn không thể đứng vững.
Thật ra, từ nhỏ nàng đã theo bà bà, nên vẫn nghĩ có lẽ cha mẹ mình đã qua đời, khi tới Nam Triều, bỗng nghe Lâm Ứng Nương nhắc tới mẫu thân của mình, lòng bất chợt mang theo ảo tưởng viễn vông, rằng có khi nào mẫu thân mình vẫn còn sống, chẳng qua chỉ thất lạc nhau, có lẽ một ngày nào đó có thể gặp lại. Hiện giờ, một câu nhẹ nhàng của Diệp phu nhân đã thiêu hủy hết mọi hi vọng của Hề Hề. Trong lúc nhất thời, Hề Hề thật khổ sở đứng đó.
“Bà có thể nói cho ta biết, Băng Toàn mất thế nào không?” Hề Hề thống khổ hỏi.
Diệp Phu Nhân nhìn Hề Hề bằng ánh mắt kỳ quái, có ánh sáng chợt lóe rồi biến mất, bà đang muốn trả lời, lại bị Diệp tướng quân đứng bên cạnh cắt ngang.
Ông trầm giọng nói: “Ngươi còn ở đây là gì? Còn không đi mau!”
Diệp phu nhân nghe vậy, lại liếc nhìn Hề Hề một cái thật sâu, rồi chậm rãi rời đi.
Hề Hề không cam lòng nói: “Khoan đã Diệp phu nhân, ngươi vẫn chưa nói cho ta biết…”
“Ta sẽ nói cho ngươi biết!” Hề Hề còn chưa dứt lời, đã bị giọng nói đau xót của Diệp Khải Phong đánh gãy.
Hề Hề quay đầu, nhìn thấy Diệp Khải Phong ngồi xuống đệm ghế, vẻ mặt hết sức đau khổ, giống như chỉ trong nháy mắt đã già đi hẳn mấy tuổi.
Đôi mắt sắc bén của ông nhìn chăm chú Hề Hề: “Ngươi nói cho ta biết ngươi là ai? Ta sẽ nói cho ngươi biết mọi chuyện về Băng Toàn.”
“Ta…” Hề Hề nhất thời có chút do dự, không biết có nên nói ra thân phận Tuyết Sơn Thánh Nữ của mình không.
Diệp Khải Phong nhìn thấy vẻ mặt khó xử của nàng, chậm rãi nói: “Từ lâu ta đã nghi ngờ thân phận của ngươi, ngươi không có khả năng là cháu gái của phu nhân Tướng phủ, nếu không đã không trợ giúp hoàng thượng đăng cơ. Ngươi hẳn có thân phận rất đặc biệt, nếu không tiên đế đã không giao ngọc tỷ cho ngươi. Ta đoán, ngươi là Thánh Nữ giữ gìn bình yên cho thiên hạ trên thảo nguyên, phải thế không?” Ánh mắt sắc bén của Diệp tướng quân xoáy sâu vào Hề Hề.
Hề Hề trăm triệu lần không ngờ Diệp tướng quân lại đoán được thân phận của mình, kinh ngạc thật nhiều, gật đầu nói: “Không sai, ta chính là Tuyết Sơn Thánh Nữ!”
Diệp Khải Phong quắc mắt từ trên ghế đệm ngồi dậy, bởi vì quá nhanh nên có chút lảo đảo, hai mắt sáng ngời, vẻ mặt giống hỉ mà cũng giống bi, ông thấp giọng hỏi: “Ngươi… họ… Vân… đúng… không?”
Hề Hề gật đầu, đáp: “Không sai!”
Diệp Khải Phong chợt thấy đầu óc mình mê muội, suýt ngã quỵ xuống đất, ông cố nén lấy lại bình tĩnh, hỏi tiếp: “Trên vai trái của ngươi có một cái bớt màu đỏ, hình dạng như một đóa hoa đúng không?”
Những lời này của ông nói ra thật gian nan, giọng run rẩy, tựa là phải một chậm từng chữ từng chữ một.
Làm thế nào ông biết trên vai trái nàng có một cái bớt hình đóa hoa?
Thật kinh ngạc, Hề Hề đáp như một cái máy móc: “Đúng vậy!”
Diệp Khải Phong nghe vậy, lảo đảo ngã ngồi trên ghế đệm, giờ phút này, lòng ông vui mừng kinh ngạc, hai chân không thể giữ vững được nữa.
Ông ngã ngồi trên ghế, nhưng mắt vẫn giằng co ở chỗ Hề Hề.
Giống như bây giờ mới phát hiện ra, nữ tử áo trắng trước mặt, mày mặt thật rất giống nàng, ngoài đôi mắt không phải màu tím. Thì chiếc mũi thẳng, giống như khuôn đúc từ mặt mình ra. Còn có cả khi chất trong trẻo lạnh lùng, ánh mắt quật cường, giống hệt nàng kia.
Nàng thế nhưng chính là đứa con gái nhỏ của ông, mà ông vẫn luôn nghĩ là nó đã chết yểu.
Bọn họ gần trong gang tấc mà lại không nhận ra, ông còn thiếu chút nữa đã giết chết nó.