Tuy rằng tấu chương đã về tới kinh thành, thế nhưng bản thân Vân Cô Hồng lại chưa trở về, theo như trong tín thư hắn gửi cho Tư Đồ Thanh Lăng, hắn muốn ở lại Liêu Đông một thời gian nữa, quan sát động thái sắp tới chỗ Hoa Thần Hạo.
Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lí rằng đệ đệ chưa thể trở về, thế nhưng Vân Cô Nhạn vẫn cố ý tiến cung, sau khi nhận được tin tức từ chỗ Sở Mộ Hiên, thì trong lòng tràn đầy chua sót khổ sở, mà dạ dày hắn cũng bắt đầu phiên giang đảo hải quặn lên. Cảm giác buồn nôn thực sự không chịu đựng được, Vân Cô Nhạn ngay trước mặt Sở Mộ Hiên mà nôn thốc.
“Cô Nhạn? Ngươi xảy ra chuyện gì?” Sở Mộ Hiên vỗ nhẹ sau lưng Vân Cô Nhạn, một bên thân thiết hỏi thăm.
“Nôn…” Vân Cô Nhạn sau một lúc lâu ói ra mới dần dần dễ chịu, hắn lau uế vật bên mép, lắc đầu, nói: “Ta không sao, dạ dày không thoải mái ấy mà.”
“Phải không?” Sở Mộ Hiên không chú ý tới phần bụng hơi hở ra dưới y phục của Vân Cô Nhạn, sau khi hắn nói không thoải mái, liền gật đầu: “Vậy ngươi cần phải hảo hảo bảo trọng!”
“Nói đến bảo trọng, Mộ Hiên ngươi mới là người phải hảo hảo bảo trọng đi.” Tư Đồ Thanh Lăng vừa nói liền đi tới, ôm Sở Mộ Hiên vào lòng, thương tiếc nói: “Sau khi ngươi sinh sản thân thể vẫn không tốt lắm, gần đây lại luôn luôn váng đầu, thực sự là khiến người ta lo lắng!”
“Mộ Hiên, gần đây ngươi luôn choáng váng đầu óc sao?” Vân Cô Nhạn hỏi.
“Đúng vậy, luôn thấy váng đầu, nhưng hắn cứ luôn nói không việc gì, cũng không để thái y bắt mạch.” Tư Đồ Thanh Lăng bất đắc dĩ nói.
“Nào, đưa tay cho ta, để ta xem.” Vân Cô Nhạn kéo tay Sở Mộ Hiên.
“Không cần, ta thực sự không có việc gì, nghỉ ngơi một chút là ổn rồi.” Sở Mộ Hiên còn đang cậy mạnh.
“Đừng lộn xộn.” Vân Cô Nhạn đè lại cổ tay Sở Mộ Hiên, gầm nhẹ. Sở Mộ Hiên xưa nay vẫn không nói lại được Vân Cô Nhạn, không thể làm gì khác đành phải nghe lời để cho hắn chẩn mạch.
Sau khi chẩn mạch, Vân Cô Nhạn khó nén tâm tình mừng rỡ, hưng phấn nói: “Mộ Hiên, chúc mừng ngươi, ngươi đã có thai gần hai tháng rồi.”
“Cái gì? Đây là thật sao?” Tư Đồ Thanh Lăng cùng Sở Mộ Hiên quả thực không thể tin vào lỗ tai chính mình, trăm miệng một lời hỏi.
“Đương nhiên là thật, Vân Cô Nhạn ta có thể chẩn sai sao?” Vân Cô Nhạn nhìn hai người còn đang không ngớt kinh ngạc trước mặt, cười nói.
“Thật tốt quá, Mộ Hiên!” Tư Đồ Thanh Lăng vui sướng như đứa trẻ, một tay ôm Sở Mộ Hiên, kích động nói: “Chúng ta lại có hài tử rồi!”
“Đúng vậy,” Sở Mộ Hiên ngọt ngào nở nụ cười, “Thanh Lăng, ngươi nói hài tử này là nam hài hay nữ hài?”
“Chỉ cần là ngươi sinh, là nam hay nữ ta đều thích cả,” Tư Đồ Thanh Lăng đỡ Sở Mộ Hiên về giường, đột nhiên nghiêm túc nói: “Ngươi sinh Nguyệt Phàm và Niệm Hoan chịu không ít khổ cực, lần này ta không cho phép ngươi lộn xộn, mười tháng này ngươi phải để cho ta dưỡng ngươi thật tốt, biết chưa?”
“Được, được, ta đều nghe ngươi…”
Vân cô Nhạn nhìn hai người ngọt ngào, liền đi tới thư án, khua bút viết ra đơn thuốc dưỡng thai, rồi nhẹ nhàng lui ra ngoài, lưu lại không gian hạnh phúc cho hai kẻ yêu nhau.
Sau khi quay về nhà, chuyện đầu tiên Vân Cô Nhạn làm là vội vàng cởi đai lưng quấn quanh bụng. Hắn đã có thai gần năm tháng, bụng hở ra cũng rõ ràng, vì vậy để tránh người khác phát hiện, khi xuất môn hắn luôn phải dùng đai lưng đè nén chiếc bụng đã hở ra. Tuy rằng đai lưng có thể che giấu chuyện hắn mang thai, thế nhưng vừa nghĩ tới việc trói buộc hài tử trong không gian chật hẹp, Vân Cô Nhạn liền cảm thấy có lỗi với nó, thế nên vừa về đến nhà, hắn liền muốn cởi đai lưng, trả lại không gian cho hài tử.
Ném đai lưng lên bàn, Vân Cô Nhạn liền tìm một chiếc gối đầu tựa ra sau, nằm trên giường, nhẹ nhàng xoa xoa bụng. Nhớ tới Tư Đồ Thanh Lăng cùng Sở Mộ Hiên tình nụng mật ý, Vân Cô Nhạn cười khổ mấy tiếng, trong đầu không khỏi hiện lên thân ảnh anh tuấn của đệ đệ, giả như người ấy biết trong bụng hắn đã mang cốt nhục của y, có phải cũng sẽ ôn nhu như vậy không?
Vừa đặt ra giả thuyết, Vân Cô Nhạn liền cho ra một đáp án phủ định, theo như lí giải về đệ đệ, Cô Hồng tuyệt đối sẽ không có hành động dịu dàng như vậy. Mà hắn hiện tại, cũng chỉ có thể hi vọng đệ đệ mau chóng từ Liêu Đông xa xôi trở về.
Hài tử dường như cảm nhận được tâm tình của phụ thân, trong bụng duỗi tay chân một chút, tuy rằng động tác rất nhỏ như vậy, nhưng Vân Cô Nhạn đều có thể cảm nhận rõ. Tuy rằng chỉ là máy thai nhẹ nhàng, thế nhưng có thể khiến Vân Cô Nhạn lệ rơi đầy mặt, bởi vì…đây chính là lần đầu thai máy sau bốn tháng, cho hắn càng thêm sâu sắc cảm thụ được đích thị hắn đang mang trong bụng cốt nhục của mình cùng Cô Hồng.