“CÁI GÌ?” Ngục tốt kinh hãi, vội vã chạy tới, nhìn Sở Mộ Hoan thẳng tắp nằm trên mặt đất, giật mình mà hỏi thăm: “Đây là có chuyện gì? Vừa rồi không phải vẫn còn tốt lắm sao?”
Sở Uy làm ra vẻ chết lặng vì nỗi đau mất con, nghẹn ngào nói: “Con ta trời sinh tính cách vô cùng quật cường, không muốn tới Minh Thụy quốc chịu nhục, vừa rồi, hắn lừa chúng ta, lén ăn cực độc, bây giờ có lẽ nhi tử đáng thương của ta đã đi về miền cực lạc rồi.”
“ Trời…” Ngục tốt cũng không biết nên làm thế nào cho phải, lúc này một trong hai tên ngục tốt quay sang tên còn lại khẽ thảo luận: “Một nhà bọn họ liên quan tới sự tồn vong của cả quốc gia, chúng ta không thể tự ý làm bừa, phải gấp rút quay về trình báo Đinh thừa tướng ngay lập tức.”
“Được, cứ nghe theo chủ ý của lão ca ngươi đi. Ngươi ở lại trông coi bọn họ, ta đi!” Nói xong, tên ngục tốt vội vã li khai.
Sở Uy xem tình hình trước mắt…quay đầu nhìn thê tử cùng nhi tử thầm cảm ơn trời đất, Hoan Nhi cuối cùng cũng được cứu rồi!
Không bao lâu sau Đinh thừa tướng đã xuất hiện tại thiên lao, trước tiên hắn kiểm tra Sở Mộ Hoan, sau đó đối ngục tốt nói: “Sở Mộ Hoan xác thực đã chết, việc này vô cùng trọng đại, ta cần phải bẩm báo hoàng thượng, các ngươi không được làm bừa!”
“Dạ! Dạ!” Ngục tốt khúm núm.
Lại nói Đinh thừa tướng, hắn đi tới hoàng cung hướng Yến Bình quốc quốc quân bẩm báo sự việc trưởng tử Sở Uy, Sở Mộ Hoan, đã tự sát bỏ mình. Vị quốc chủ nhu nhược nghe xong liền hoang mang lo sợ, rất sợ Minh Thụy quốc trách tội, liền ngay lập tức hướng Đinh thừa tướng “tham khảo” ý kiến.
Đinh thừa tướng trầm ngâm, nói: “Bệ hạ, việc này can hệ tới sự tồn vong của hai quốc gia, y thần nghĩ hẳn là trước tiên nên đưa thi thể Sở Mộ Hoan ra khỏi thiên lao, sau đó thỉnh sứ thần Minh Thụy quốc đến đây trưng cầu một chút ý kiến của hắn, Người thấy thế nào?”
“Rất tốt, ái khanh hãy nhanh tiến hành!”
“Thần tuân chỉ!”
Sau hai canh giờ, “thi thể” Sở Mộ Hoan đã được đặt trước mặt sứ thần Minh Thụy quốc. Lúc đầu sứ thần cũng là bán tín bán nghi, cho đến tận khi đại phu Minh Thụy quốc đi cùng đoàn hộ tống nhiều lần kiểm tra đều đưa ra cùng một kết luận, hắn mới chính thức tin tưởng Sở Mộ Hoan đã chết.
Đinh thừa tướng nhìn sứ thần không hề hoài nghi Sở Mộ Hoan đã chết, nhân tiện nói: “Đại nhân, bởi vì chúng ta canh giữ không nghiêm mới gây nên chuyện Sở Mộ Hoan tại nhà lao tự sát bỏ mình, ngươi nói di thể của hắn chúng ta nên xử lí sao đây?”
“Đinh thừa tướng có chủ ý gì chăng?”
“Theo ta thấy, người đã chết cũng không thể cứ thế đưa về Minh Thụy quốc, chi bằng để ta phái người ngay tại chỗ mai táng hắn, sứ thần nghĩ thế nào?”
Sứ thần suy nghĩ một chút, nói: “Cũng được, mục tiêu của bệ hạ ta là Sở Uy, nếu Sở Mộ Hoan đã chết, vậy cứ để di thể hắn ở lại cố hương. Sau khi ta về nước sẽ cứ sự thực như vậy mà bẩm báo.”
“Vậy đa tạ đại nhân.” Đinh thừa tướng vừa nghe sứ thần nói như thế, vội vã cho gọi mấy binh sĩ tâm phúc đã được an bài từ trước, nói: “Các ngươi đưa thi thể Sở Mộ Hoan xuống dưới mai táng đi.”
Sứ thần thấy chuyện tình đã xử lí xong, lại nói: “Không nên kéo dài thời gian vì chuyện này, ta dự tính sáng mai sẽ lên đường áp giải một nhà Sở thị về nước phục mệnh, thừa tướng thấy thế nào?”
Đinh thừa tướng nghĩ việc này xác thực không nên kéo dài, cũng chỉ hảo hảo nói: “Tùy ý đại nhân, vậy để ta phái người an bài, nhượng đại nhân sáng mai kịp giờ xuất phát.”
Sứ thần thỏa mãn rời đi, Đinh thừa tướng bất đắc dĩ lắc đầu, trở lại trong phủ, mở mật thất, liền trông thấy Sở Mộ Hoan đang hôn mê bất tỉnh nằm dưới đất, lẩm bẩm: “Mộ Hoan, ngày mai gia đình ngươi sẽ bị áp giải tới Minh Thụy quốc, thứ lảo hủ vô năng, chỉ có thể tận lực cứu toàn gia ngươi một mạng. Sau khi ngươi tỉnh lại hãy mau mau rời khỏi Yến Bình quốc. Nhớ kĩ, phải hảo hảo mà sống sót…”
Đinh thừa tướng cứ thế nói lại nói, chính lão cũng chưa phát hiện ra trên khuôn mặt già nua bấy giờ là đầm đìa nước mắt.