• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trận tình tự qua đi, Tư Đồ Thanh Lăng thỏa mãn ngủ, Sở Mộ Hiên chịu đựng hạ thể đau đớn, nhìn chăm chú Tư Đồ Thanh Lăng đang say giấc kề bên.

Tư Đồ Thanh Lăng khi ngủ không còn cái vẻ cao ngạo ương ngạnh của ban ngày, hắn nhắm mắt nằm trên giường, thỉnh thoảng còn nhẹ nhàng cựa mình đạp chăn, ngây thơ tựa đứa nhỏ.

Sở Mộ Hiên bất đắc dĩ cười trừ, kì thật đôi khi tính cách Tư Đồ Thanh Lăng rất trẻ con, thậm chí không hề phòng bị kẻ thù chính mình đang đầu gối tay ấp ngay bên cạnh, chẳng lẽ hắn không biết, dưới tình huống này, nếu bản thân muốn giết hắn, sẽ dễ dàng như giết chết một con kiến sao?

Nghĩ đến đây, Sở Mộ Hiên đột nhiên cả kinh, vì cái gì từ trước đến giờ mình chưa nghĩ tới việc giết Tư Đồ Thanh Lăng, đây rõ ràng là cơ hội tốt nhất!

Sở Mộ Hiên nhẹ nhàng đi xuống giường, cầm lấy tiểu đao dùng để gọt hoa quả Cẩm Nhi đặt trên bàn, chăm chú nhìn Tư Đồ Thanh Lăng nằm trên giường, chỉ cần…chỉ cần chính mình cứa nhẹ lên cổ hắn, đại cừu của Sở gia sẽ lập tức được báo!

Nhưng không biết vì lẽ gì, nhìn dáng vẻ Tư Đồ Thanh Lăng say giấc, Sở Mộ Hiên lại không cách nào hạ thủ, hắn cầm chặt tiểu đao, mấy lần run run đưa dao lên, nhưng rồi rốt cục lại thu về. Sao lại như vậy? Sở Mộ Hiên trong lòng tự hỏi, vì cái gì bản thân lại không thể giết hắn?

Đúng rồi, hiện tại không thể đơn giản giết hắn như thế được, như vậy quá dễ dàng cho hắn, phải để hắn ta chết trong đau đớn tủi nhục, như vậy mới có thể giải được nỗi hận trong lòng mình và đại ca! Sở Mộ Hiên tìm cho chính mình lời giải đáp, rồi mới nhẹ nhàng trả tiểu đao lại trên bàn. Nhưng hắn nào biết rằng, ngay tại thời khắc hắn xoay người, trên mặt Tư Đồ Thanh Lăng liền hiện lên một tia cười đắc ý…

Hơn một tháng sau đó, Tư Đồ Thanh Lăng cũng không quay lại Ánh Nguyệt cung, Sở Mộ Hiên biết, nhất định là hắn ta đang bàn bạc về việc chuẩn bị kết liên minh cùng Hồng Vũ Quốc, biết là vậy, nhưng không hiểu sao trong lòng Sở Mộ Hiên vẫn cảm thấy mất mát.

“Ọe…ọe…!” Sáng sớm hôm nay, vừa rời giường Sở Mộ Hiên đã  cảm thấy ớn miệng, hơn nữa biểu hiện còn rất nghiêm trọng, nôn đến muốn đứng thẳng cũng không xong.

Đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ đêm qua hắn bị nhiễm phong hàn? Sở Mộ Hiên ngồi trở lại giường, cực lực cố gắng áp chế đi cảm giác ơn ớn trong cổ họng, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện việc này là vô dụng.

Miệng vẫn đầy vị chua, nhưng bởi trong bụng rỗng không, Sở Mộ Hiên cũng chẳng nôn ra cái gì, ghé vào bên giường nôn cũng chỉ nôn ra nước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK