Không giống như Mộ Hiên, ca ca Mộ Vân là một người nóng tính, từ trước đến nay đều là có gì nói nấy. Hắn nổi giận lôi đình, chỉ Tư Đồ Thanh Lăng chửi ầm lên: “Ngươi là tên hung tàn, cư nhiên ngay cả một lão phụ nhân cũng không buông tha, ngươi sau này nhất định sẽ gặp phải báo ứng, sau này chết đi nhất định sẽ bị đày xuống mười tám tầng…”
Sở Mộ Vân lời còn chưa nói xong đã bị cắt đứt, nguyên nhân là…bị một thanh bảo kiếm bay vút tới chọc thủng yết hầu…Hắn chỉ hơi rên rỉ một chút liền ngã xuống mặt đất, phí hoài hai mươi hai năm sinh mệnh cuộc đời.
Vân Cô Hồng lạnh lùng nhìn Sở Mộ Vân chết dưới kiếm của chính mình, thu hồi bảo kiếm, sau đó quỳ một gối xuống đất, đối Tư Đồ Thanh Lăng nói: “Bệ hạ thứ tội, thuộc hạ thấy hắn nói không sạch sẽ, sợ làm bẩn tới lỗ tai bệ hạ, cho nên mới tự mình hành động, khiến hắn lập tức câm miệng.”
Tư Đồ Thanh Lăng lắc đầu, nói: “Đáng tiếc, ngươi sao lại dễ dàng cho hắn như vậy, trẫm vốn đang định hảo hảo dằn vặt hắn hơn nữa mới cho hắn ra đi, bất quá nếu đã như vậy thì biết tính sao, sau này chú ý một chút, ngươi đứng lên đi.” Hắn hời hợt nói mấy câu liền tha tội cho Vân Cô Hồng.
Sở Uy chỉ trong chốc lát vợ chết lại đến con trai chết, liên tục gặp những đả kích lớn như vậy, dù hắn là một người kiên cường đến mức nào cũng thể kiên trì được nữa, nước mắt hắn cuối cùng cũng đong đầy hai viền mắt.
Tư Đồ Thanh Lăng thấy hắn giờ phút này không kiềm chế được đau đớn, không khỏi trong lòng vô cùng sảng khoái, cười ha ha: “Sở Uy a Sở Uy, ngươi cũng tới ngày phải chứng kiến người thân chết đi ngay trước mắt mình, nếm thử cảm giác bất lực đi, có đúng hay không rất đau, thế nhưng hai năm trước, trẫm còn đau lòng hơn ngươi gấp bội, gấp vạn lần!”
Hồi tưởng lại ca ca Thanh Xa mình yêu quý nhất, ánh mắt Tư Đồ Thanh Lăng chợt lộ ra vẻ đau thương.
Sở Uy nhìn Tư Đồ Thanh Lăng, phản chiếu qua hắn là ánh mắt tràn ngập đau thương, Sở Uy phảng phất như quay trở về hai năm trước. Khi đó hắn nhớ kĩ, mình đích thực từng gặp một đôi niên thiếu, một thiếu niên quỳ trước thi thể người ca ca vì trúng tên mà bỏ mình kia thất thanh khóc rống, trong làn mưa tiễn lại bị bộ hạ gắt gao kéo đi, vị thiếu niên kia phẫn hận trừng mắt nhìn mình, một thiếu niên với cõi lòng tan nát bất kham…
Đương nhiên người thiếu niên ngày ấy hôm nay đã ngồi vững vàng trên bảo tọa, nắm trong lòng bàn tay mình số phận của toàn bộ Sở gia. Cũng chính là hắn, trong nháy mắt vung lên, không hề lưu tình giết chết thê tử cùng nhi tử của mình.
Sở Uy đột nhiên cuồng tiếu ba tiếng, nói: “Sở Uy ta đỉnh thiên lập địa, há có thể chết dưới lưỡi đao dơ bẩn của các ngươi!” Nói xong, hắn dùng toàn bộ khí lực giãy ra khỏi sự kìm kẹp của quân lính, đâm đầu về phía tường, nhất thời máu chảy thành sông, khí tuyệt bỏ mình!
Tư Đồ Thanh Lăng trăm triệu không nghĩ tới Sở Uy sẽ có hành động như vậy, nhất thời sửng sốt, thế nhưng hắn rất nhanh đã định thần lại, nhìn kẻ duy nhất sót lại của Sở gia _ Sở Mộ Hiên.
Lúc này, cả kinh nhìn phụ thân máu đẫm đại điện, Sở Mộ Hiên cũng đồng dạng trừng trừng hai mắt, phẫn nộ nhìn Tư Đồ Thanh Lăng. Bốn mắt nhìn nhau, chẳng vì sao, nhưng Tư Đồ Thanh Lăng lại cảm thấy trong lòng run lên, hắn không khỏi đánh giá lại Sở Mộ Hiên.
Chỉ thấy Sở Mộ Hiên hiên ngang thẳng đứng, sắc mặt tái nhợt trên khuôn mặt thanh tú, thật sự đẹp như quan ngọc, thanh mát tuấn dật, thật hợp với một thân phong thái nho nhã, khí độ bất phàm, cùng với Sở Uy và Sở Mộ Vân tuyệt nhiên bất đồng, ngay cả Tư Đồ Thanh Lăng cũng không khỏi âm thầm tán thưởng, không ngờ một Sở Uy cao lớn thô kệch cũng có thể sinh ra một nhi tử tuấn tú như vậy!