Tư Đồ Thanh Lăng lúc đầu trông thấy bụng Sở Mộ Hiên cũng thất kinh, thế nhưng hắn rất mau chóng phục hồi *** thần, bước tới, nhẹ nhàng ôm Sở Mộ Hiên vào lòng, hôn lên tóc, lên mắt y. Hài tử trong bụng Sở Mộ Hiên phảng phất cảm thụ được phụ thân đang ở bên, lại bắt đầu xao động.
Đau đớn trong bụng kéo thần trí Sở Mộ Hiên tỉnh lại, y che bụng, đẩy Tư Đồ Thanh Lăng ra, lạnh lùng nói: “Tại sao ngươi lại ở đây?”
“Vì sao à? Đương nhiên là tới tìm ngươi rồi!”Tư Đồ Thanh Lăng thâm tình nhìn Sở Mộ Hiên nói.
Sở Mộ Hiên nghiêng đầu sang chỗ khác, tránh né ánh mắt nóng rực của Tư Đồ Thanh Lăng: “Ngươi tìm ta làm gì? Có phải để đưa ta cho Hoa Thần Hạo?”
“Hoa Thần Hạo? Sao ngươi lại nhắc tới hắn? Liên quan gì đến hắn cơ chứ?”Tư Đồ Thanh Lăng nghi hoặc.
“Ngươi đừng ra vẻ nữa! Ta… Ta không muốn tranh luận với ngươi nữa, ngươi mau đi đi!”Sở Mộ Hiên nói, đẩy Tư Đồ Thanh Lăng ra ngoài cửa. Thế nhưng hai tay chưa kịp dùng lực, trong bụng đã kịch liệt đau đớn, hơn nữa cái loại đau đớn này hoàn toàn khác với những cơn co thắt trước đây, bụng dưới đau quặn như xé rách.
Đau đớn tăng tốc tập kích, khuôn mặt Sở Mộ Hiên cũng bởi vì đau đớn kịch liệt mà vặn vẹo, không thể đứng thẳng được.
Tư Đồ Thanh Lăng tiến lên, ôm Sở Mộ Hiên vào ngực, Sở Mộ Hiên tuy rằng muốn tránh khỏi cái ôm của hắn, thế nhưng nhưng bởi vì đau mà không còn chút sức lực nào. Tư Đồ Thanh Lăng nhìn biểu cảm của Sở Mộ Hiên, cảm nhận được đau đớn của Sở Mộ Hiên, vội vàng đặt Sở Mộ Hiên lên giường, hướng ra ngoài cửa hô to: “Ngươi còn đứng đó làm gì! Mau đến xem y xảy ra chuyện gì!”
Vân Cô Nhạn vội vã đi đến, xem mạch cho Sở Mộ Hiên rồi sờ sờ bụng y, vẻ mặt nghiêm túc nói với Tư Đồ Thanh Lăng: “Bệ hạ, y sắp sinh rồi!”
“Cái gì?!”Sở Mộ Hiên nghe Vân Cô Nhạn nói, kéo y lại nói: “Điều..... Điều này sao có thể! Hài tử mới… mới hơn bảy tháng mà!”
“Là thật! Trong bụng ngươi là song thai, vốn cực dễ sinh non, hơn nữa thân thể ngươi… Cho nên… cho nên thực sự là ngươi sắp sinh!”
“Vậy ngươi đừng nhiều lời nữa! Nhìn y đau thành thế này rồi, mau đỡ đẻ cho y đi!”Tư Đồ Thanh Lăng yêu thương nhìn khuôn mặt trắng bệch của Sở Mộ Hiên, lo lắng nói.
“Nào có thể nhanh như thế!”Vân Cô Nhạn vừa nói vừa cởi khố Sở Mộ Hiên ra. Khi cúi đầu nhìn hậu huyệt Sở Mộ Hiên, Vân Cô Nhạn lại nói: “Sản đạo còn chưa mở, hơn nữa nước ối cũng chưa vỡ. Xem ra phải đợi một lúc nữa mới có thể sinh.”
“Một lúc nữa? Là bao lâu?”Tư Đồ Thanh Lăng hỏi.